Chợ đêm dưới chân núi Thái Sơn vô cùng náo nhiệt.
Vũ Văn Hiên mặc một bộ trường sam màu trắng ánh trăng, cổ áo và ống tay áo đều thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, cao quý mà trang nhã.
Bạch TIểu Thố thì mặc một bộ váy màu xanh nhạt, mái tóc dài óng ả dùng loại
dây cùng màu cột hờ lại, kết hợp với khuôn mặt
nhỏ nhắn hồng thuận và đôi mắt to long lanh khiến nàng đặc biệt xinh đẹp động lòng người.
Hai người như vậy vừa đi vào trong đoàn người
lập tức có vẻ như ‘hạc đứng trong bầy gà’. Người khác nhìn bọn họ bằng
ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và hâm mộ.
Đây chắc hẳn là lão gia và phu nhân của nhà nào đó ‘bỏ rơi’ tùy tùng lặng lẽ chạy ra ngoài chơi rồi.
Bạch TIểu Thố lại hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt khác thường của những người đó, lôi kéo bàn tay Vũ Văn Hiên đi tới đi lui trong đoàn người
đông đúc.
Mỗi lần nàng được cái tên Vương gia biến thái kia mang ra ngoài chơi, hắn luôn làm mặt lạnh lùng mà nói với nàng: cái này không được, cái đó không thể, nên có buồn bực chết
cũng chỉ có nàng mà thôi!
Nhưng Hiên lại khác, hắn dung túng nàng, cái gì cũng theo ý nàng, tốt hơn tên Vương gia biến thái kia nhiều!
Bạch Tiểu Thố dắt Vũ Văn Hiên đi tới trước một quán bán bánh ngọt nhỏ, nàng
thuận tay cầm một miếng bánh đậu xanh bỏ vào trong
miệng. Người bán hàng rong nhìn thấy, lập tức đòi tiền nàng. Bạch
TIểu Thố lại chớp mắt to nhìn Vũ Văn Hiên, mơ hồ không rõ nói, "Hiên, ngài giúp ta trả tiền đi."
"Con thỏ nhỏ,
ta đi ra ngoài mà quên mang theo tiền." Vũ Văn Hiên nghe vậy thì cười
khổ vỗ trán, cúi đầu nói nhỏ bên tai Bạch Tiểu Thố,
"Trẫm ra ngoài không mang theo tiền, phải làm sao bây giờ?"
Bạch
TIểu Thố nghe xong, che cái miệng đầy bách đậu xanh lại khó khăn nuốt
vào trong bụng, thì thầm nói, "Ngài......
Không mang theo tiền khi đi ra ngoài cũng là
chuyện thường, mà ta ăn cũng ăn rồi, không thể ăn rồi không trả tiền
được."
Người ta là Hoàng đế, sau khi ra khỏi cửa có cả một đống
người giúp hắn trả tiền, đương nhiên hắn đã có thói quen khi ra ngoài
thì không cần mang theo tiền rồi.
Ai nha, trên người nàng cũng
không còn tiền, cái tên Vương gia biến thái kia quá keo kiệt, bình
thường một ít tiền tiêu vặt cũng không cho nàng.
"Các ngươi ăn
mặc đẹp như vậy, chắc không phải trên người không có tiền chứ?" Người
bán hàng rong thấy hai người lén lén lút lút, châu
đầu ghé tai thật lâu, trực giác mách bảo rằng hai người kia không có
tiền để trả, lập tức sắc mặt không tốt, giọng nói cũng cực kỳ hung ác.
"Chúng ta chắc chắn sẽ trả tiền, tiểu ca!" Vào thời điểm này, tất nhiên Vũ Văn Hiên sẽ không để cho bản thân bị mất hết mặt
mũi nên móc một khối ngọc bội phỉ túy mà cả màu sắc và chất liệu đều là loại thượng thừa từ trong ngực ra vứt xuống
gian hàng, nói "Khối ngọc bội này có thể mua được mấy tiệm bánh ngọt,
hôm nay cho ngươi đó."
"Con thỏ nhỏ, nàng muốn ăn cái gì cứ lấy,
những thứ bánh ngọt này ta đều trả tiền hết rồi." Vũ Văn
Hiên khinh thường cười một tiếng nhìn bộ dáng tham
tiền của người bán hàng rong sau đó xoay người lại mặt mày dịu dàng nói
với Bạch TIểu Thố.
Chỉ cần khiến con thỏ nhỏ vui vẻ, tổn thất một khối ngọc thượng hạng thì coi là cái gì chứ!
"Hiên, khối ngọc bội kia thoạt nhìn rất đáng tiền." Bạch TIểu Thố liếc nhìn
người bán hàng rong vội vàng cất ngọc bội đi, sau đó nịnh bợ nhét một bọc bánh ngọt to tướng vào trong ngực nàng, có
chút băn khoăn cúi đầu thấp xuống mà nói nhỏ.
Khối ngọc bội kia
xem ra rất giá trị, óng ánh trong suốt, nếu cho nàng, nàng bán đi là có thể trả hết nợ cho tên Vương gia biến thái rồi.
"Không cần
ngại, loại vật này trong hoàng cung còn nhiều mà, chúng ta đi thôi, con
thỏ nhỏ!" Vũ Văn Hiên dịu dàng nâng khuôn mặt
nhỏ xinh đang áy náy của Bạch TIểu Thố lên, dùng ngón tay thon dài nhẹ
nhàng xoa xoa mi tâm của nàng, sau đó dắt tay nàng đi đến chỗ khác.
"Trên người hai kẻ kia nhất định có tiền, chúng ta đuổi theo mau, đừng để cho con dê béo này chạy mất!" Ở trong góc tối vắng
vẻ, có mấy người lấm la lấm lét theo dõi Bạch TIểu Thố bọn họ suốt dọc
đường đi đã lâu. Vào thời điểm sau khi Vũ Văn
Hiên lấy ngọc bội ra thì bọn chúng càng thêm khẳng định đôi nam nữ sẽ
trở thành đối tượng cướp bóc của mình.
Tên dẫn đầu ngoắc tay ra hiệu, mấy tên đi theo đằng sau lập tức hấp ta hấp tấp đi theo.
Vũ Văn Hiên chỉ để tâm đến Bạch TIểu Thố mà buông lỏng cảnh giác, hồn
nhiên không biết, nguy hiểm đang từng bước tới gần bọn hắn.
Trong trạm dịch, Vũ Văn Tinh tìm khắp nơi mà không tìm được Bạch TIểu Thố, ở
trong sân lại vô tình gặp Phi Hoa Ngọc đang đi
tản bộ. Cái này gọi là ‘oan gia ngõ hẹp’, người nào người đấy đều bày ra sắc mặt không dễ nhìn.
"Bạch TIểu Thố đâu, ngươi đem nàng giấu đi đâu rồi?" Vũ Văn Tinh nhíu mày, không khách khí xông tới trước mặt
Phi Hoa Ngọc lười biếng, gầm gừ nói.
Cái tên Phi Hoa Ngọc vô cùng đáng chết này, người trọng thương mà còn không chịu an phận thủ thường, vẫn muốn đối nghịch hắn là sao?
"Những lời này tại hạ hỏi Cửu
vương gia ngài mới đúng chứ?" Phi Hoa Ngọc hữu khí vô lực khẽ hừ
một tiếng, con ngươi dài hẹp cực kỳ khinh miệt liếc nhìn Vũ Văn Tinh, "Ngài lại giấu Tiểu Thố nhi của ta đi đâu rồi? Hại
tại hạ tìm nàng lâu lắm như vậy mà vẫn tìm không thấy!"
Hắn ghê tởm tên Vũ Văn Tinh này! Sao hắn cứ nhất định phải tranh giành Tiểu Thố nhi với mình chứ!
"Ngươi nói cái gì!" Vũ Văn tinh giận sôi máu, "Bạch TIểu Thố là của Bổn vương, không phải của ngươi, ngươi nhớ kỹ cho Bổn vương!"
Đồ vô sỉ! Đừng vọng tưởng có thể đoạt Bạch TIểu Thố đi!
"Cửu vương gia, trước khi Tiểu Thố nhi chưa cùng ngài thành thân, động phòng thì nàng vẫn là của tại hạ, cũng mời ngài nhớ cho!" Phi Hoa
Ngọc không chịu yếu thế phản bác lại, ánh mắt tràn ngập tà nịnh vô
cùng khiêu khích.
Chậc chậc, không ngờ Cửu vương gia Vũ Văn
Tinh từ trước đến giờ luôn luôn tỉnh táo khi tức giận lại nói ra lời nói ấu trĩ như thế. Xem ra Tiểu Thố nhi thân ái nhà hắn có nhi sức quyến
rũ thật ghê gớm nha!