Không tốt!
Phi Hoa Ngọc ở trên mái hiên nhìn thấy màn này đầu tiên, con mắt híp lại lập tức trở nên rét lạnh.
Mình...... đã chậm một bước sao?
Vũ Văn Tinh đuổi theo sau Phi Hoa Ngọc cũng nhìn thấy một màn kinh tâm
động phách nảy(1), tâm lập tức cảm thấy giống như bị cái gì đâm xuống,
cảm giác đau đớn truyền đến khắp toàn thân.
Thân ảnh của một đen, một trắng nhanh chóng từ trên nóc nhà bay xuống, chạy tới bên người Vũ Văn Hiên.
"Cửu vương đệ......" Vũ Văn Hiên ôm thật chặt Bạch Tiểu Thố đã hôn mê
vào lòng, vẻ mặt buồn bã thì thầm nói, "Đều do trẫm......"
"Hoàng huynh, cái gì cũng đừng nói, cứu người quan trọng hơn!" Vũ Văn Tinh
không rảnh đi nghe Vũ Văn Hiên giải thích, cứng rắn đoạt lấy Bạch Tiểu
Thố từ trong tay của hoàng huynh mình, ôm nàng chạy như bay vào trạm
dịch tìm thái y đi theo để chữa trị.
Phi Hoa Ngọc nhào tới vô ích, vẻ mặt dĩ nhiên là không vui.
Loại thời điểm này, chỉ có hắn mới có thể cứu Tiểu Thố nhi, Vũ Văn Tinh tìm những thứ lang băm kia làm gì hả?
Tâm Vũ Văn Hiên đều đặt trên an nguy của Bạch Tiểu Thố, cũng không có nhìn
kỹ Phi Hoa Ngọc ở bên cạnh, cực kỳ nhếch nhác bò từ dưới đất dậy, vọt
vào trạm dịch.
Hai người núp trong bóng tối kia thấy người cũng
vào trạm dịch, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn âm thầm ra hiệu bằng mắt,
lặng lẽ chạy trốn.
Đối phương có nhiều cao thủ ở đây, không tốt để liều mạng.
Phi Hoa Ngọc nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn hai người đang chạy trốn.
Lúc bên môi hắn nở rộ ra nụ cười đẹp đẽ lạnh lẽo nhất, thì y phục hoa lệ chợt lóe, cả người hắn liền bay vào trong trạm dịch.
"Khởi bẩm
hoàng thượng, Cửu vương gia, vết thương Bạch cô nương có chứa kịch độc,
loại độc này chúng thần cũng chưa từng thấy qua......"
Sau khi mấy thái y luân phiên chẩn đoán bệnh, đều thúc thủ vô sách(2).
Ai, chỉ sợ Bạch cô nương này phải hương tiêu ngọc vẫn rồi!
"Bổn vương không muốn nghe các ngươi nói nhảm!" Vũ Văn Tinh đoạt lời nói
trước mặt của Vũ Văn Hiên, trong mắt phượng như mặc ngọc tràn đầy lo
lắng nóng nảy "Mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, đều phải cứu sống
nàng cho Bổn vương, có nghe hay không?"
Bạch Tiểu Thố không thể chết được, tuyệt đối không thể chết!
Trong lòng Vũ Văn Tinh như có lửa đốt, mặc dù hắn có lúc rất giận Bạch Tiểu
Thố, giận đến nỗi ý nghĩ muốn tự tay bóp chết nàng hết lần này tới lần
khác. Nhưng hôm nay tính mạng
Bạch Tiểu Thố đang như ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng hắn lại vô duyên vô cớ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Có lẽ từ sâu bên trong, Bạch Tiểu Thố đã dùng sự hồn nhiên của mình thẳng thắn đi vào trong lòng lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh, để cho hắn từ một Vương Gia lãnh khốc vô tình trở nên
ấm áp hơn.
"Trẫm cũng ra lệnh cho các ngươi, nhất định phải cứu
sống Tiểu Thố nhi, nếu không trẫm muốn đầu của các ngươi!" Vũ Văn Hiên
cũng lạnh lùng ra lệnh, một đôi mắt như chim ưng thâm tình liếc qua
khuôn mặt trắng bệch của người đang nằm trên tháp, vô cùng đau lòng.
Tiểu Thố nhi, đều do trẫm quá mức tự phụ, mới có thể để cho ngươi xảy ra tai họa lớn như thế!
"Các ngươi ra lệnh với những tên lang băm này thì có tác dụng gì!" Lúc này,
Phi Hoa Ngọc đá cửa ra, nghênh ngang đi vào. Từ trước đến giờ trên gương mặt tuấn tú đều là vẻ lười biếng, thế nhưng lúc này lại là vẻ giễu cợt
châm biếm "Cửu vương gia, người đây là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt
vọng sao. Dầu gì tại hạ cũng nổi danh là thần y, làm sao ngươi không mời tại hạ vì đồ nhi của ta mà chữa trị hả?"
Những người này quá vô dụng rồi, để cho bọn họ tới chữa trị cho Tiểu Thố nhi, sẽ chỉ làm Tiểu Thố nhi chết nhanh hơn thôi!
"Phi Hoa Ngọc, ngươi có nắm chắc sẽ làm cho Bạch Tiểu Thố bình an vô sự
không?" Tại thời điểm này, Vũ Văn Tinh hiểu mình không thể cản trở Phi
Hoa Ngọc. Dù sao hắn cũng là thần y,
giờ phút này lại ra mặt mở miệng, tự nhiên có mấy phần chắc chắn.
"Tại hạ đã đứng ở chỗ này nói chuyện, mệnh của Tiểu Thố nhi chính là không
có gì đáng ngại rồi, Cửu vương gia!" Con ngươi hẹp dài toát ra một tia
chê cười khinh thường, Phi Hoa Ngọc đi qua người Vũ Văn Tinh, đến bên
tháp bế Bạch Tiểu Thố lên.
"Ngươi muốn mang Bạch Tiểu Thố đi đâu?" Thấy thế, Vũ Văn Tinh lập tức tiến lên ngăn trở Phi Hoa Ngọc rời đi, không vui quát lớn.
Hắn muốn làm gì, mang Bạch Tiểu Thố từ bên cạnh mình đi sao?
Không, không thể......
"Cửu vương gia xin yên tâm, tại hạ chỉ là mang Tiểu Thố nhi tới phòng tại hạ để chữa trị, bởi vì những thứ tại hạ muốn dùng đều ở trong phòng, phiền toái Cửu vương gia nhường đường!" Vẻ hoảng hốt chợt lóe lên trong mắt
Vũ Văn Tinh đều bị Phi Hoa Ngọc dễ dàng thấy được, nụ cười bên khóe
miệng lại tăng thêm một tia cười lạnh quỷ quyệt khó dò.
Vũ Văn Tinh nắm chặt quả đấm, một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng nhường đường.
Sau khi chờ Bạch Tiểu Thố khỏe lại, hắn nhất định sẽ tính sổ với Phi Hoa Ngọc!
"Đa tạ vương gia thành toàn!" Phi Hoa Ngọc bên ngoài thì cười, nhưng trong
lòng không cười, hừ một tiếng "Để cho người canh giữ bên ngoài phòng của tại hạ. Lúc tại hạ chữa trị, không cho
phép bất cứ người nào xông vào quấy rầy, ngay cả Cửu vương gia ngài cũng không thể!"
Nói xong, Phi Hoa ngọc ôm Bạch Tiểu Thố nghênh ngang rời đi, Vũ Văn Tinh giận đến cơ hồ cắn nát hàm răng của mình.
Ngươi được lắm Phi Hoa Ngọc, ngay cả thời điểm này, ngươi cũng muốn tới khiêu khích bổn vương!
Vũ Văn Tinh không để ý tới Vũ Văn Hiên kêu to, liền đuổi theo, tự mình coi chừng cửa phòng của Phi Hoa Ngọc.
"Tiểu Thố nhi, ngươi thật sự quá ham chơi, vi sư không muốn ngươi sớm đi gặp
Diêm Vương như vậy. Ngươi còn sống, vi sư mới có biện pháp lấy về vật
mình muốn!" Phi Hoa Ngọc nửa ôm Bạch Tiểu Thố hôn mê ở trong ngực của
hắn, cởi ra quần áo của nàng, dùng nội lực đẩy ra ám khí có chứa kịch
độc, sau đó tập trung châm kim ép độc ra ngoài. Làm xong việc này thì
trên trán Phi Hoa Ngọc đã sớm đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, chỉ là
khóe miệng hắn vẫn còn lưu lại một nụ cười thoáng qua, quỷ dị khó lường.
Chú thích:
(1) kinh tâm động phách: rung động lòng người
(2) Thúc thủ vô sách: bó tay không có kế sách