Bạch Tiểu Thố không
phục nên giải thích, càng làm cho Vũ Văn Tinh giận dữ, tay cầm cằm nàng
hơi dùng sức, sức lực lớn đến nỗi như có thể bóp nát cằm của nàng.
"Bạch Tiểu Thố, việc Bổn vương không thích nhất là có người ‘dám’ phản bác
lời nói của Bổn vương. Ngươi có biết ngươi đã chọc giận Bổn vương rồi
không?" Gò má lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh dán chặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch của Bạch Tiểu Thố, âm thanh lãnh khốc nặn ra chữ ‘dám’ từ
trong kẽ răng của hắn "Dám không nghe lời nói của Bổn vương......"
"Vương Gia phu quân, chàng nói đạo lý chút đi, đừng có độc tài như vậy có được không!" Dưới cằm truyền tới đau đớn kịch liệt khiến Bạch Tiểu Thố đau
đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo thành một đoàn, nhưng cái miệng nhỏ
nhắn vẫn không phục, muốn phản bác "Ta đã nói với chàng rất nhiều lần
rồi, ta không có trèo tường! Hơn nữa, ta bây giờ không còn là vương phi
của chàng rồi, chàng trông nom nhiều như vậy làm gì......"
Trong ánh mắt lạnh lẽo như giết người của Vũ Văn Tinh, câu nói sau cùng cơ hồ là nghẹn ở trong cổ họng Bạch Tiểu Thố.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi đã nói ngươi không còn là vương phi của Bổn vương. Như
vậy tối nay, Bổn vương sẽ để cho ngươi trở thành nữ nhân của Bổn vương,
danh xứng với thực làm vương phi của Bổn vương!" Vũ Văn Tinh vô cùng tức giận nhưng lại cười, thân hình cường tráng ép tới khi Bạch Tiểu Thố ở
phía dưới hắn khổ sở giãy giụa đến không thể nhúc nhích. Còn bàn tay
lãnh khốc nắm cằm nàng đã di chuyển đến trên ngực Bạch Tiểu Thố, bởi vì
hô hấp rối loạn mà không ngừng phập phồng,
hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn hung hăng nắm được một bên mềm mại,
đồng thời một bàn tay khác dùng sức xé ra y phục cản trở, làm cho thân
thể trắng nõn xinh đẹp của phái nữ hiện ra trong ánh mắt tối tăm của
hắn.
Hắn không cách nào chịu được việc con thỏ ngu xuẩn này bị
Phi Hoa Ngọc quyến rũ, bị hoàng huynh dụ dỗ, càng không muốn để cho
những nam nhân không biết từ đâu xuất hiện rồi dính lấy nàng không thả.
Vì thế nên bây giờ, chỉ có thể ngay tại chỗ này làm cho nàng đi vào
khuôn phép, mới có thể để cho nàng an phận thủ thường ở lại bên cạnh
hắn!
"Vương Gia phu quân, chàng...... chàng giở trò lưu
manh!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh cởi hết sạch, vừa tức vừa thẹn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến nỗi nhỏ ra máu, cũng không biết là tức giận
hay là thẹn thùng "Chàng không thể...... đối với ta như vậy, ta...... ta còn chưa có thích chàng, không muốn làm chuyện đó......
chuyện thân mật như vậy với chàng đâu!"
Hắn nhất định là quá tức giận rồi, bằng không làm sao sẽ...... đối với nàng như vậy!
"Bổn vương không cần ngươi thích Bổn vương, chờ sau khi ngươi trở thành nữ
nhân của Bổn vương, ngươi tự nhiên sẽ thích Bổn vương!" Vũ Văn Tinh gặm
cắn trên da thịt mịn màng của Bạch Tiểu Thố, bên trong giọng nói mơ hồ
đã thấy ** khàn khàn.
Mặc dù Vũ Văn Tinh chưa có chạm qua bất kỳ một cô gái nào, nhưng là một hoàng tử, hơn 10 tuổi liền biết chuyện
giữa nam nữ. Mà Bạch Tiểu Thố cũng không phải là cô gái mà hắn ghét, nên hắn cũng không muốn cấm dục nữa. Vả lại sau khi chứng kiến chuyện vừa
rồi, Vũ Văn Tinh đã quyết định chiếm lấy Bạch Tiểu Thố, chỉ có trở thành người của mình, con thỏ ngu xuẩn này mới không bị người khác nhớ
thương!
"Khốn kiếp, ta không muốn làm chuyện đó với chàng!" Thấy
Vũ Văn Tinh làm thật, Bạch Tiểu Thố bị dọa đến nước mắt rơi ào ào, cái
miệng nhỏ nhắn chu lên, cực kỳ uất ức.
Tại sao cái tên vương gia
biến thái này có thể ép buộc nàng cùng hắn như vậy! Nàng còn chưa có
chuẩn bị xong, ép buộc nàng thì có gì tốt!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi
nói năng lỗ mãng nhục mạ Bổn vương!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh nâng lên mắt
phượng đang bốc hỏa, tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt
ngào đáng yêu, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố rất
thích ăn đòn, liền từ từ áp sát gương mặt tuấn tú, môi mỏng lạnh lẽo
tính trừng phạt đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Bổn vương lần này thật muốn xem, ngươi làm sao còn có thể mắng Bổn vương, Bạch Tiểu Thố!
Cái miệng nhỏ nhắn ngon miệng này khiến Vũ Văn Tinh rất hài lòng, cũng rất
đắc ý, đang muốn đòi lấy càng nhiều ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố, thì chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng. Bạch Tiểu Thố đang bị hắn đè phía dưới đột
nhiên không thấy bóng người, mà ở dưới bụng của hắn, chỉ có một con thỏ
mềm mại đang dùng sức chui ra ngoài, cố gắng muốn nhảy xuống giường hẹp, chuồn mất.
Trên thế giới này, chuyện bi thương nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, muốn ăn lại ăn không được.
Lúc này, Vũ Văn Tinh giận đến gương mặt tuấn tú cũng xanh mét. Ở trong lòng hắn, lửa giận xen lẫn với lửa dục không giải được, đốt hắn đến buồn
bực.
Đáng chết, hắn không nên quên, con thỏ ngu xuẩn này bị người khác hôn lên miệng sẽ biến thành một con thỏ. Hắn không nên phiền hà
như thế, mà là quả quyết trước hết để cho nàng trở thành nữ nhân của
mình mới đúng!
Vũ Văn Tinh cực kia tức giận bắt được Bạch Tiểu
Thố muốn chuồn êm từ dưới thân thể của hắn, xách hai lỗ tai thật dài của nàng lên, hí mắt quát lên "Bạch Tiểu Thố, đừng tưởng rằng ngươi biến
thành thỏ, Bổn vương sẽ bỏ qua cho ngươi, Bổn vương đã nói thì sẽ không
nuốt lời!"
Dù là con thỏ, tối nay hắn cũng phải xử lý nàng!
"Vương Gia phu quân, chàng...... chàng đừng làm loạn......" Bạch
Tiểu Thố ở giữa không trung giùng giằng thân thỏ mập mạp của mình, trong đôi mắt thỏ như hồng bảo thạch tràn đầy hoảng sợ "Ta bây giờ là...... thỏ, chàng đừng......"
Lúc Bạch Tiểu Thố học đại học đã
từng bị một sắc nữ ở chung ký túc xá lôi kéo xem một bộ phim cấm giữa
người và thú, sau khi xem xong nàng chạy vào toliet ói nửa ngày, từ đó
trong lòng đã bị chôn xuống một bóng ma. Hôm nay lại nghe giọng nói chắc chắn như thế của Vũ Văn Tinh, trong nháy mắt bóng ma trong lòng nàng
càng phóng đại, làm sao nàng có thể không sợ hãi đây!
Cái tên
Vương Gia biến thái này sẽ không thay đổi đến trình độ làm người ta giận sôi gan đi, nếu như hắn thật...... thật đối với nàng như vậy, nàng chính xác sẽ hỏng mất!
Hu hu, ai tới cứu.....cứu nàng!
"Bổn vương đã muốn làm loạn, Bạch Tiểu Thố ngươi còn có thể ngăn trở Bổn
vương sao?" Vũ Văn Tinh tà nịnh giơ Bạch Tiểu Thố lên, đặt nàng lên trên đùi mình. Sau đó ở trong ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của Bạch Tiểu Thố,
tháo thắt lưng của mình ra.