Thấm thoát ngày đó cũng đã tới, Băng dạy từ sớm chuẩn bị mặc trên mình bộ hỉ phục.
Ngày vui của nàng mà tại sao là lại không thấy mình hạnh phúc.
Soi mình trong gương, cuộc đời thật lắm trông gai, mỗi lần mang đến cung bậc cảm xúc khác nhau.
Ngày mà nàng sắp được phong hậu cũng ngồi trước chiếc gương đồng này.
Và ngày hôm nay phong phi cũng ngồi ở đây.
Nàng mang trong mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, lộng lẫy, y phục dài 3 4 mét.
Rất nhiều người đến hỗ trợ, Thanh nhi và Nguyệt nhi sẽ theo nàng nhập cung.
Thiên Băng sẽ dùng nghi trượng để tiến cung.
Trượng dừng đến cửa Hoàng cung, khắp nơi giăng mắc sắc đỏ.
Giờ lành sắp tới mà Lãnh Tuyết chưa xuất hiện.
Theo lí, Lãnh Tuyết là chính thất còn nàng là thê thiếp.
Vậy nên chừng nào Lãng Tuyết chưa tới nàng vẫn chưa được vào, nàng chỉ là người đi sau.
Tôn mama giọng lanh lảnh vọng lại:" Tiểu thư Lãnh Tuyết tới".
Ả ta dùng nghi giá, cao hơn Thiên Băng một chút, hỉ phục là phượng hoàng, trâm phượng tượng trưng cho mẫu nghi thiên hạ cao quý.
Tôn mama thấy đoàn người Thiên Băng nhếch mép khinh bỉ, đưa mắt đá xéo:" Ếch ngồi đấy giếng chỉ đến vậy mà thôi".
Nguyệt nhi tức giận, tay nắm thành quyền rất muốn vả miệng quạ.
Băng nhi ở trên ngăn cản:" Nguyệt nhi, đừng chấp bà ta.
Nên nhớ hôm nay là ngày rất quan trọng".
Tất cả văn võ bá quan chỉnh lại y phục, khí thể đón tiếp nghi giá của Hoàng Hậu.
Lãnh Tuyết bước xuống, tiến về chỗ Đoan Minh Vương đứng.
Đoàn người Băng theo sau xuống kiệu.
Không một ai quan tâm, tất cả tâm điểm hướng về Hoàng Hậu và Hoàng thượng.
Nàng cười nhàn nhạt bước về phía hắn.
Quốc sư bước ra khỏi hàng lối, dắt tay nàng trên thảm đỏ, đưa về phía Hoàng thượng.
Quốc sư hôm nay sẽ là người chủ trì buổi lễ.
Hoàng Thái Hậu không khỏe, vắng mặt nên không thể chủ trì.
Quốc sư quay mặt xuống dưới: " Giờ lành đã đến".
" Nhất bái thiên địa".
" Nhị bái cao đường".
" Phu thê giao bái"
Bái đường chỉ có duy nhất Lãnh Tuyết và Hoàng thượng cử hành, còn nàng- Thiên Băng, sẽ đưa vào cung Thanh Hoa.
Cảnh vẫn thế mà lòng người đã đổi thay.
Nàng thở một hơi thật dài.
Thanh nhi ở bên trong, còn Nguyệt nhi canh gác bên ngoài.
Băng đi đến gương đồng tự tháo bỏ khăn voan.
Thanh nhi hoảng hốt: "Nương nương, như vậy không hợp lễ, chỉ có Hoàng thượng mới được mở khăn.
"
Băng cười khổ: "E nghĩ hắn sẽ qua đêm ở đây sao?
Ngày hôm nay không phải ngày vui của ta mà là của Hoàng hậu, ta chỉ là phận thê thiếp.
Nếu có qua đây, chỉ là ghé qua thôi."
Thanh nhi nghe tiểu thư nói mà ko kìm được nước mắt( Sao tiểu thư luôn phải chịu những chuyện như vậy?)
...........
Tại hôn lễ, các văn võ bá quan chúc phúc cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Hắn - Đoan Minh Vương có vẻ uống nhiều rượu mừng.
Khuôn mặt đỏ bừng.
Hoàng hậu tay trong tay, sánh vai với hắn.
Một vị đại quan: "Quả đúng là Quốc sắc thiên hương.
Khí chất của Hoàng Hậu.
Thần chúc người sớm sinh hạ long tự, khai chi tán diệp."
Lãnh Tuyết đỏ mặt:" Cảm ơn ngươi".
Buổi lễ kết thúc cũng là lúc chập tối.
Hoàng Hậu được đưa về Trữ Tú Cung.
Đoan Minh Vương đi đến tẩm cung của Thiên Băng.
Nàng đã tháo xong tất cả trang sức rườm rà, cả bộ hỉ phục này.
Băng vừa tắm xong thay bộ y phục, tóc vẫn còn ướt.
Tiếng Thanh nhi, Nguyệt nhi từ xa
" Nô tì tham kiến Hoàng thượng"
Hoàng Thượng đưa tay ra hiệu mọi người lui ra.
Băng bước ra từ phòng tắm không may đập vào thân hình hắn.
Hắn quàng tay qua người nàng, Khắp người Hoàng đế nồng nặc mùi rượu, thật khó chịu:" Trẫm không ngờ nàng lại nóng vội đến vậy? Đang thay sẵn chờ trẫm sao".
Hắn cúi xuống định hôn, Băng tránh mặt đi chỗ khác, lảng tránh, đẩy hắn ra
" Hôm nay, người Băng nhi hơi mệt, không thể hầu hạ Hoàng Thượng".
Minh Vương cười gượng, có chút mất mát, ngồi xuống bàn rót rượu giao bôi, đưa ly rượu lên nhìn nhìn:" Giờ nàng đã trở thành Băng phi.
Đừng quên bổn phận của thê tử.
Cũng nên thay đổi xưng hô đi"
Băng cúi mặt, tuân lệnh:" Thần thiếp hiểu"
Hắn đưa ly rượu cho nàng.
Hai người lồng tay, đút cho người bên kia uống.
Hoàng thượng vứt ly rượu xuống đất, đẩy Băng sát vào người.
Nàng giật mình, vùng vẫy, nhưng hắn càng xiết chặt:" Hoàng thượng, người đáng lẽ đêm nay nên ở chỗ Hoàng Hậu mới phải lễ".
Hắn ngửi ngửi, nhắm mắt thư giãn:" Người nàng thật thơm, khiến trẫm không muốn thoát khỏi.
Băng nhấn mạnh, nhắc lại lần nữa:" Hoàng thượng, Hoàng Hậu đang đợi người"
Hắn thả lỏng Băng ra, đi đến bàn cầm bình trà quan sát một lúc rồi ném thẳng vào tường, bực tức:" Nàng muốn đuổi trẫm đi đến vậy sao???".
Băng thấy ấm trà vỡ nát trên mặt đất, giật mình, nhưng vẫn giữ gương mặt cũ:" Thứ cho thần thiếp không thể hầu hạ".
Thấy mặt bất cần, không chút sợ hãi, hắn đạp mạnh vào cửa ra ngoài.
Tất cả bọn nô tài bên ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trong không khỏi thấp thỏm, vội vã quỳ xuống dưới đất.
Thanh nhi, Nguyệt nhi vỗi vàng vào trong xem chủ tử.
Bọn họ nhìn quanh người nàng
" Nương nương, Hoàng thượng có làm người bị thương không?".
Băng lắc đầu:" Hắn sẽ không làm ta bị thương đâu"
Thanh nhi khuyên chủ tử:" Người cũng thật là, sao cứ chọc giận Hoàng thượng?"
Nàng ngồi xuống giường, ánh mắt xa xăm:" Hắn càng chán ghét ta, không phải tốt hơn sao.
Đó là điều ta mong muốn, chỉ khi hắn không dính dáng đến cuộc đời của ta, ta mới có hi vọng mới"
Nguyệt nhi đồng tình:" Nương nương, dù người ở đâu, ra sao.
Muội vẫn luôn ủng hộ người".