Sáng sớm, tất cả mọi người tất bật chuẩn bị y phục, vật dụng để đi săn.
Hoàng đế và Lãnh Tuyết ngồi vị trí cao nhất, hai dãy bàn hai bên là văn võ bá quan.
Đoan Minh Triệt là đệ đệ hoàng đế được ưu tiên ở vị trí ngồi đầu tiên cánh tay phải sát với hoàng đế.
Còn bên tay trái là Quốc sư.
Tiếp theo là các vị văn võ bá quan cấp bậc từ cao xuống thấp
Nàng và Vệ Ảnh đều phải đứng sau Đoan Minh Triệt.
Bởi các tùy tùng đều phải vậy.
Băng cảm thấy một đạo ánh mắt cứ nhìn mình, có chút khó chịu.
Nàng nhìn xung quanh đều không thấy ai, nhưng khi ngửng lên thì đụng phải ánh mắt của hắn.
Băng chột dạ cúi xuống.
Vậy mà Hoàng đế vẫn nhìn nàng một lúc rất lâu.
Khiến Lãnh Tuyết cũng cảm thấy khó chịu
" Hoàng thượng, người nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Hắn nói gần, nói xa:" Trẫm đang suy tư không biết Băng Phi bây giờ đang làm gì? Nàng rất muốn được tham gia nhưng lại phải ở lại cai quản hậu cung"
Lãnh Tuyết không biết trong câu nói của hắn có hàm ý gì.
Thiên Băng kia cách xa bọn họ vậy mà chàng vẫn nghĩ ả:" Chắc muội muội bây giờ thỉnh an Hoàng tổ mẫu."
" Hoàng Hậu nhầm rồi, trẫm nghe nói Băng phi đang bị bệnh, đóng cửa vài ngày không tiện gặp"
Nàng nghe đến đây sắc mặt càng kém hơn.
Hắn vẫn dùng ánh mắt nhìn nàng( Hắn đang có ý gì? Thật là khó đoán)
Tiếng trống vang lên liên hồi.
Băng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế ra khỏi chỗ xuống dưới đài.
Tay cầm cung, tay cầm 3 tên giương lên một lúc.
Mắt nhìn hồng tâm phóng ra một lúc trúng 3 bia
Tất cả mọi người đứng lên, vỗ tay.
" Trẫm chúc cho lễ hội săn bắn thành công.
Tất cả các vị ái khanh săn được nhiều vật lạ.
Nhân dân được ấm no, một mùa bội thu"
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế"
Tiếng trống lần nữa vang lên.
Mọi người nhanh chóng di chuyển ra chỗ ngựa của mình.
Những tùy tùng sẽ phải theo sau chủ tử để nhặt thú.
Hoàng thượng sẽ là trọng tài.
Vệ Ảnh giữ ngựa, Thiên Băng thì thầm vào tai ngựa:" Ngoan nha, ngoan nha.
Nếu mày làm tốt, ta sẽ cho ngươi ăn cỏ thoải mái" Tay Triệt bám vào cổ tay nàng bật lên lưng ngựa.
Hoàng đế nhìn thấy mắt đầy lửa giận, bọn nô tài thấy sát khí, khiếp sợ.( Không biết ai chọc vào Hoàng thượng):" Minh Triệt, hôm qua trẫm nghe đệ nói rằng tên hộ vệ kia mà đệ bảo rất lợi hại"
" Ý hoàng huynh, đệ không hiểu."
" Trẫm muốn hắn theo sau hộ vệ đến hết lễ hội săn bắn.
Trẫm mượn hắn vài ngày, có được không???".
Đoan Minh Triệt có chút đắn đo( Nếu Hắn từ chối cũng không hợp lẽ, nhưng để Băng sang đấy cũng...)
Hoàng đế lại nói tiếp:" Trẫm đâu có lấy mắt hắn mà trông mặt đệ khó coi thế.
Mượn xong trẫm trả lại cho đệ."
" Việc này...."
Thiên Băng biết rằng hắn đang ở thế khó xử.
Nàng lên tiếng hộ:" Được Hoàng thượng coi trọng là vinh dự của thần."
" Tốt" - Hoàng đế quất roi, thúc ngựa dẫn đầu chạy vào rừng
Nàng ra hiệu gật đầu cho hắn yên tâm rồi sang bên ngựa của Đoan Minh Vương..