Hoàng cung
Lễ hội săn bắn bị hủy.
Các vị đại thần trong triều lục đục, bàn tán chuyện Đoan Vương gia bị ám sát và trúng độc.
Điện Thanh Hoa
Băng ôm con thỏ trắng giao cho Nguyệt nhi và Thanh nhi.
Đồng thời thay y phục đến thăm Đoan Minh Triệt.
Mặc dù hoàng đế biết nàng cải trang, Thiên Băng vẫn thờ ơ, ngồi cùng xe với Triệt.
Nàng căn bản không quan tâm hắn đang nghĩ gì.
Đoan Minh Triệt chuyển đến gần Thái y viện để tiện chăm sóc, tên là Khương Viên
Chưa kịp đến cửa đã bị các thị vệ chặn ở ngoài.
Nếu làm ầm ĩ lên cũng không được.
Nàng là nương nương lại đi đôi co với thị vệ.
Thực ra hoàng đế đã hạ lệnh cấm không ai được vào trong.
Băng đành phải trở về cung của mình.
Giữa đường chạm mặt với Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử thấy nàng phớt lờ đành phải cất tiếng lên trước
" Tham kiến Băng phi nương nương"
Băng gật đầu:"Công công có chuyện gì sao?"
Tiểu Thuận Tử đột ngột quỳ xuống đất, cúi mặt.
Băng cúi xuống đỡ nhưng hắn vẫn không chịu đứng dậy
" Công công đây là muốn ta khó xử sao?"
Tiểu Thuận Tử liên tục dập đầu van xin
" Nương nương, nô tài cầu xin người đến thăm Hoàng thượng"
" Hoàng thượng bị làm sao?".
Băng khó chịu, nàng không muốn nhìn thấy bản mặt hắn
" Người còn nhớ vết thương ở tay Hoàng thượng không ạ? Mấy hôm trước lại nặng thêm, nhưng người nhất quyết không chịu bôi thuốc.
Còn bảo...!bàn tay vô dụng phế đi cũng được" Tiểu Thuận Tử nói nhỏ dần.
( Hắn bị điên rồi sao? Đó là tay của hắn mà) Băng nhìn thấy bộ dạng khổ sở, run rẩy của Tiểu Thuận Tử.
Chắc hẳn đã bị Hắn mắng rất nhiều.
" Hoàng thượng đang ở đâu?"
" Người ở Ngự Thư Phòng ạ"
" Ta đã biết.
Công công mau đi lấy thuốc, ta sẽ đến đó"
.............
Ngự Thư Phòng.
Thiên Băng nhẹ nhàng mở cửa
Hoàng đế không ngừng phê duyệt tấu chương.
Hắn định phế tay luôn thật sao?
Giọng nói uy nghiêm vang ra:" Tiểu Thuận Tử, ngươi thật to gan.
Trẫm đã bảo không muốn ai làm phiền sao? Ngươi chán sống rồi à ?"
Căn phòng vẫn im ắng, hắn đập mạnh bút xuống bàn, sát khí đùng đùng:" Cút"
" Người đuổi thiếp sao?"
" Là nàng?" Hắn ngửng lên có chút ngạc nhiên
Tiểu Thuận Tử lật đật mang thùng thuốc đưa cho nàng.
Hắn ném bút vào Tiểu Thuận Tử
" Cẩu nô tài, có phải ngươi mời nàng đến".
Tiểu Thuận Tử run run:" Hoàng thượng vết thương ngày càng nặng lên rồi"
" Trẫm không cần ngươi quan tâm"
Băng giải vây:" Tiếu Thuận Tử, ngươi lui ra đi.
Ở đây có ta rồi"
Vẫn vẻ mặt thờ ơ, lửa giận lại tăng lên:" Trẫm không cần người khác bố thí."
Thiên Băng vẫn mở hộp lấy thuốc và mảnh vải
" Thiếp là thầy thuốc.
Nhiệm vụ của thầy thuốc là cứu người"
Tay hắn vẫn nắm chặt, không mở ra.
"Thiếp không biết vì sao vết thương người lại nghiêm trọng hơn.
Nhưng người thật trẻ con.
"
Cuối cùng hắn cũng mở tay cho nàng bôi thuốc.
Vết thương không ngừng rỉ máu.
Hắn thế này cũng là cứng đầu quá mức.
" Trẫm trẻ con??? Nàng nói xem nàng trốn ra khỏi cung.
Lại còn đóng giả làm thị vệ.
"
Đáp trả lại vẫn là im lặng.
Băng vẫn chú tâm băng bó cho hắn.
" Nàng còn đỡ mũi tên cho Triệt không màng nguy hiểm.
Ngày đêm chăm sóc, bên cạnh.
Nàng đã từng đối với trẫm chỉ 1 chút như vậy chưa?"
Chương p 126: H( 18+)
Mặc kệ mọi lời hắn, Băng cất dụng cụ đứng dậy đi.
Sự chịu đựng cũng chỉ có giới hạn, Hắn kéo mạnh cổ tay nàng lại:" Trẫm đang hỏi nàng đó?"
Thiên Băng cũng không vùng vẫy:" Nhiệm vụ của thiếp đã xong.
Người có thể tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Thiếp không làm phiền nữa"
" Nhiệm vụ đã xong???" Hắn khinh bỉ, mắt sắc lạnh hơn:" Nếu nàng nghĩ tất cả chỉ là nhiệm vụ, vậy bây giờ hãy làm tốt nhiệm vụ của thê tử với phu quân đi"
Trên mặt vẫn giữ nguyên thái độ phớt lờ, thoát khỏi người hắn:" Được".
Nàng cởi từng chút, từng chút.
Áo choàng, các nút thắt y phục ngay trước mặt hắn.
Trên người nàng chỉ còn chiếc yếm.
Hoàng đế đẩy nàng đến chiếc giường.
Dành nụ hôn cháy bỏng, cắn mạnh vào môi nàng:" Tại sao, tại sao nàng yêu Triệt đến vậy sao???"
Môi nàng rướm máu, mắt vẫn nhắm chặt.
Hắn vẫn hôn cuồng nhiệt từ cổ xuống xương quai xanh.
Người nàng luôn có mùi hoa lài dịu nhẹ.
Dấu hôn khắp nơi, dường như muốn cho mọi người biết nàng đã là của hắn.
Hoàng đế nhanh chóng cởi long bào.
Hai con người giờ đây trầ.n trụi.
Chiếc rèm rơi xuống.
Mặc cho sự giày vò, nàng vẫn không kêu than.
Nàng biết sẽ chọc hắn phát điên, nhưng vẫn làm như vậy.
" Nhìn xem, giờ nàng quyến rũ biết mấy"
Tay hắn sờ lần theo từ ngực nàng đi dần dần xuống khiến nàng phát run.
Băng theo bản năng, kẹp chặt chân lại.
Nàng rất sợ, muốn thoát khỏi.
Hắn dùng sức, mở chân ra.
Hai chân liên tục chống cự bị hắn trói lại.
Hắn Lấy hai ngón tay đút vào nơi rậm rạp, vân vê
Nàng cầu xin:" Đừng, ta không muốn".
Hắn vẫn dùng tay đẩy vào, một dòng nước ấm chảy ra:" Nhìn xem nơi này của nàng thật nhạy cảm"," Nó đang muốn trẫm vào đó"
Toàn thân ngứa ngáy.
Hắn thấy đã ra đủ rồi rút ngón tay thay vào đó là Long cự.
Hoàng đế bắt nàng cầm lấy cậu nhỏ, nàng nhắm chặt mắt.
Long cự không ngừng ra vào nơi bí hiểm không thương tiếc.
Nàng thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Nhưng không muốn phát ra tiếng ho.an ái thật kinh tởm.
Nàng lấy tay cắn chặt.
Đoan Minh Vương thấy vậy cột nốt hai tay lại.
Hắn thật mạnh mẽ, nàng không thể chống cự lại, mặc hắn dày vò.
Mái tóc thấm mồ hôi dính trên mặt.
Hắn vuốt sang hai bên thì thầm.
Tiếng thở gấp vẫn phát ra liên tục
" Băng....!Băng nhi, cho trẫm.
Nơi đó kẹp chặt quá"
Thiên Băng không chịu được nữa, hét lên:" Aaa, KHÔNG, TA KHÔNG CHỊU ĐƯỢC NỮA".
Câu nói chưa kịp thoát ra đã bị hắn dùng miệng nuốt mạnh.
Mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, liên tục lắc đầu:" Ư, ư".
Nàng không thể phát ra tiếng
Tay nàng cựa quậy, dây trói đã khiến tay nàng bị thương.
Máu đỏ chảy ra, Băng đã nhìn thấy.
Vậy là sự trong trắng bao nhiêu năm qua đã bị hắn cướp mất.
Nàng không chịu được nữa, một dòng nước mắt chảy ra.
Long cự vẫn liên tục ra vào:" Băng nhi, đừng khóc.
Trẫm sẽ nhẹ nhàng".
Hắn hôn lên những giọt nước mắt, vỗ về
Các khớp tay nàng nắm chặt, quá đau đớn.
Nàng đã ngất đi.
Hắn vẫn tiếp tục thực hiện công việc của mình mãi cho đến tối.
Vết thâm tím đầy người nàng.