Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy

Chương 166


Thiên Băng nhìn căn nhà nghi ngút có khói bếp.

Chắc chắn trong này có người ở.

Đưa mắt xung quanh tìm kiếm.

Bỗng có ông lão mái tóc trắng, thân bạch y tiếng cười vang vọng từ xa
" Lão tưởng là cao nhân nào ghé qua phá được màn sương độc và Độc Xà trận.

Hóa ra lại là hai vị cô nương còn rất trẻ.

Lão phu có chút bất ngờ và kính nể"
Băng cúi người, lễ phép chào hỏi
" Tiểu bối chẳng qua múa rìu qua mắt chợ.

Vị cao nhân đây mới là thân tàng bất lộ.

Nay đến đây muốn nhờ vả.

Không biết tiểu bối có thể biết quý danh của người được không ạ?"
Ông đi nhìn Băng từ trên xuống dưới một lần.

Vuốt râu tự tiếu phi cười

" Cô nương có thân phận không bình thường.

Không ngờ người ta đợi cả đời để giúp đỡ lại là một cô gái."
Nàng và Nguyệt nhi nhìn nhau khó hiểu, chạy đuổi theo:" Ý ông là gì ạ, vãn bối ngu dốt không hiểu"
" Cô nương hãy nhớ duyên nợ kiếp này là do quả và nghiệp kiếp trước tạo nên.

Có thể tránh được người đó 1 ngày nhưng không thể tránh được cả đời.

Đừng tự lừa dối bản thân nữa mà hãy thật tâm, thử hỏi lòng mình 1 lần"- Ông nói với giọng ng từng trải :" Haizz, oan oan tương báo đến khi nào mới dứt"
Băng ngẫm lại câu nói, mắt sáng lên như đã hiểu
" Tiểu bối có thể biết tên của tiền bối không?"
" Haha, mọi người hay gọi lão là Thánh Quân.

Cô nương nhọc công đến đây chắc cũng không phải có mỗi câu hỏi này nhỉ"
Dường như quên mất chuyện hệ trọng, nàng lấy tay đánh vào đầu
" Tiểu bối quên mất.

Muốn hỏi..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị ông ngắt lời
" Dòng suối trong truyền thuyết?"
Nàng bị nói đúng trúng tim đen, ngại ngùng
" Thánh Quân tiền bối, không biết người cho phép không ạ?"
" Được thì được.


Nhưng ta cũng có điều kiện.

Ta trước giờ chưa có đệ tử, đang tìm người để truyền thụ lại.

Ta rất vừa ý cô nương, nếu cô nương ở lại đây với ta, ta sẽ giúp cô hồi phục lại võ công".
Do dự một hồi, nỗi lo lắng cũng dâng lên.

Được tiền bối xem trọng cũng là vinh dự của bản thân.

Nhưng:
" Tiểu bối tên là Thiên Băng.

Người có thể gọi là Băng nhi.

Tiểu bối muốn đón hài nhi lên ở cùng.

Nó vẫn còn nhỏ"
Ông lười biếng, vẫy vẫy tay
" Vậy ta sẽ đợi con ở đây.

Ta cho con 3 ngày để đón nó.

Trong lúc tu luyện không được phép ra khỏi đây nửa bước.

Hãy nghĩ kĩ đi nhé.

Từ xưa đến nay lão không ép ai bây giờ"
Thấy tiền bối hết lòng giúp mình, Băng liền cảm ơn rồi hồi gia( Về nhà đó)..

Bình Luận (0)
Comment