Băng hận thù quá mức, cố gắng trốn thoát khỏi hắn.
Nàng nhận cơ hội hắn trở về nước, bỏ trốn hòa thân với Hoàng thượng láng giềng.
Đó là Hoàng đế Thịnh Mặc.
Ngày đêm tân hôn, hắn mở khăn voan, nàng ngước lên nhìn khuôn mặt bất ngờ, đây chẳng phải Đoan Minh Triệt sao.
Hắn là Đoan Minh Triệt, đúng là mối tình tay ba hết kiếp này đến kiếp khác.
Hóa ra hắn cũng yêu nàng từ kiếp này.
Hắn không chần chừ lo lắng, phong nàng làm Băng phi.
Nàng không hiểu sao, đây là lần đầu tiên, nàng và hắn gặp nhau.
Tại sao, tại sao Mặc không hề ghét bỏ mình mà có vẻ rất ôn nhu, chiều chuộng.
Băng là một công chúa mất nước, rõ ràng không còn giá trị lợi dụng.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng có thể biết, hắn yêu mình đến chừng nào.
Mặc không hề ép buộc hay gây áp lực.
Thậm chí, Hắn sẵn sàng đối mặt với Mãn Sinh.
Mãn Sinh biết nàng đã trở thành Phi của Thịnh Mặc rất tức giận.
Nhiều lần mang quân sang xâm chiếm nhưng đều vô tác dụng.
Tuy hắn đối đãi rất tốt, nàng cũng không thể trao tình cảm cho Thịnh Mặc.
Nàng biết hắn rất tổn thương, thật sự người nàng yêu là Mãn Sinh, đời này kiếp này đã nợ ân tình của hắn rất nhiều.
Rồi một ngày cuối cùng nàng nhận ra, cái mình đang sống đều là hư vô, lừa dối.
Thiên Băng trong bóng tối lại tiếp tục đau khổ.
Kí ức đưa nàng tới một ngọn núi.
Là Mãn Sinh, Thịnh Mặc.
Họ đang tới ngăn cản nàng.
Mãn Sinh, Thịnh Mặc: Băng nhi, đừng lùi nữa, đằng sau là vực thẳm.
Thu nhi từ xa chạy tới gần: Tỉ tỉ, muội sai rồi.
Muội chỉ còn người thân là tỉ.
Tỉ đừng bỏ muội
Nàng rơi nước mắt: Thu nhi, muội hối hận bây giờ là quá muộn.
Muội muội của ta đã mất từ rất lâu rồi.
Người đứng trước mặt ta đây mà một kẻ máu lạnh.
Nàng lấy chiếc vòng tay trong người ra: Đây là muội muội tặng ta lúc tuổi trăng tròn.
Nhưng ta nghĩ giờ nó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa rồi: Nàng mạnh tay đập vỡ nó.
Niềm tin ta sụp đổ kể từ khi ta mất hết người thân.
Kể từ khi muội gián tiếp đưa hắn đmvaof để giày xéo người dân vô tội.
Còn kẻ trực tiếp gây nên tất cả những người tạo nên là ngươi: Mãn Sinh- Nàng rống lên: Chính lòng ích kỉ, sở hữu đã khiến ta nước mất nhà tan.
Băng đau đớn, nói ra nỗi lòng: Mỗi ngày ta đều sống day dứt, ngươi có biết Phụ Hoàng, Mẫu hậu, những người dân đêm nào cũng nhắc nhở ta.
Họ chết đều do ai??? Ta muốn điên mà không thể điên được.
Thật là nghiệt duyên, nghiệt duyên.
Giá như ta và ngươi chưa từng gặp thì tốt biết mấy.
Nàng ôm ngực ngồi bệt xuống.
Ngươi tưởng ta không muốn giết ngươi? Nhưng ta không làm được.
Tại sao ta lại yêu ngươi, yêu ngươi cơ chứ.
Tỉ tỉ, Muội thực sự sai rồi.
Tỉ đừng lùi nữa mà- Thu nhi khóc như mưa.
Mãn Sinh nhói lòng: Băng nhi, nàng có thể giày vò trẫm, giết trẫm nhưng đừng làm điều dại dột.
Mất nàng cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Mãn Sinh, ta có thể hỏi ngươi một câu được không? Nếu ngươi đáp ứng ta sẽ không lùi tiếp nữa
Mãn Sinh gật đầu lia lịa: Nàng nói đi
Ta muốn ngươi bỏ hết quyền lực, bỏ ngôi vị của mình quên hết tất cả, chúng ta chỉ làm một đôi phu thê bình thường?
Hắn lắc đầu: Băng nhi, nàng biết điều đó là không thể mà- Hắn sợ hãi
Nàng cười mỉa mai: Ngươi thật buồn cười, ta chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi, nhưng cũng không thực hiện được.
Vậy tại sao ta phải nghe lời ngươi.
Thịnh Mặc: Trẫm chấp nhận vì nàng bỏ tất cả.
Có được không?
Băng xúc động: Thịnh Mặc, thực ra ta không phải người ngài tìm.
Tình yêu của ngài dành cho ta đã đặt nhầm chỗ.
Ngày đó, Người cứu ngài khỏi bọn sói hoang đó là muội muội ta, không phải ta.
Ta không có giá trị để ngài quan tâm.
Nhưng Trong thời gian qua cảm ơn ngài đã cưu mang ta khỏi hắn.
Thịnh Mặc ngẩn người, hóa ra Thu Nhi mới là người hắn tìm kiếm mười mấy năm qua.
Hèn chi nàng luôn giữ khoảng cách.
Nàng đảo mắt về Mãn Sinh: Mãn Sinh, ta muốn ngươi hứa với ta?
Được.
Nàng nói gì ta đều nghe hết: Hắn hoảng sợ
Nàng nhìn Thu Nhi trìu mến: Mặc dù muội muội làm nhiều điều sai trái.
Nhưng suy cho cùng muội vẫn là người thân duy nhất của ta còn trên cõi đời này.
Tỉ biết muội yêu hắn, Thu Nhi.
Từ trước tới nay, tỉ chưa từng nghĩ cướp thứ gì của muội.
Tỉ luôn muốn mang tất cả những gì quý nhất, tốt nhất dành cho muội giống Phụ Hoàng, Mẫu hậu.
Giá như muội vẫn giống đứa trẻ lúc 6 tuổi, 14 tuổi, chúng ta vẫn là một gia đình hạnh phúc, yêu thương lẫn nhau.
Nhưng tất cả đều là giá như.
Nàng thu lại đau thương, lau hết nước mắt: Mãn Sinh, Thu Nhi hãy hứa với ta sống thật tốt.
Ta muốn ngươi hãy chăm sóc tốt cho muội muội.
Ta- Băng nhi tha thứ, buông bỏ cho tất cả sự thù hận.
Bởi điều đó chỉ khiến con người ta đau khổ.
Thu Nhi, đời sau kiếp sau, chúng ta đều làm tỉ muội tốt được không?
Thu nhi gào thét, khóc nấc: Tỉ tỉ, muội xin lỗi, xin lỗi đã khiến tỉ trở nên như vậy.
Muội không cần Mãn Sinh, không mù quáng nữa.
Muội muốn quay lại như xưa, vẫn là muội muội của tỉ tỉ.
Phù dung sớm nở lại tàn, có lẽ cái chết sẽ giúp ta thoát khỏi nỗi giày vò này.
Nàng lấy trong tay lọ thuốc độc, một hơi uống hết, miệng lẩm nhẩm, hát
Ai nói nhân duyên kiếp này không liên quan tới kiếp trước?
Ai nói yêu mà không đau khổ?
Ai nói tình yêu trải đầy hoa hồng?
Yêu mới có hận, hận mới có yêu
Yêu càng nhiều hận càng sâu.
Nàng ngã xuống đất.
Cả 3 người: Thu nhi, Mãn Sinh, Thịnh Mặc hét roáng: KHÔNGGG.
Thu Nhi chạy nhanh tới đỡ lấy:
Nàng lau nước mắt trên mặt Thu Nhi: Muội muội ngốc, đừng khóc.
Phải sống cho thật tốt, tỉ vẫn luôn ở bên muội.
Chẳng qua tỉ quá mệt, muốn về với Phụ hoàng Mẫu hậu.
Tỉ muốn được chôn cất cùng với hai người.
Nàng lấy cái trâm hình chim phượng mà mình luôn ấp ủ cài lên cho muội muội.
Cuối cùng nàng cũng yên tâm nhắm mắt.
Tay trượt xuống, Thanh nhi vội vàng cầm lấy: Tỉ đi rồi, Tỉ ác lắm, có phải tỉ muốn muội sống trong đau khổ tới chết không??? AAAAAA.
Thu Nhi hét ầm ĩ hướng mặt lên trời.
Nỗi đau xé nát tâm can, sự thống khổ không thể phát tiết ra.
Trời sấm sét ầm ầm, cuối cùng đổ mưa.
Thu nhi dầm mưa hàng canh giờ ôm thi thể tỉ tỉ khóc lớn, đến khản cổ..