"Huynh ấy là phu quân của cô!"
Nàng nghe vậy liền cả kinh.
"Ngươi là thái tử á?" Nhan Thiên Nguyệt Ngọc như cười như không nhìn hắn. Đùa nàng sao, có ai thấy thái tử mặc đồ thái giám chưa? Chả lẽ, người làm "thái tử" này bị biến thái! Điên chắc.
Nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt nàng, Bách Tử Hiên bắt đầu không chịu nổi. Hôm nay hắn định cùng mấy hoàng tử xuất cung đi chơi một chuyến, ai ngờ lại gặp Nhan Thiên Nguyệt Ngọc. Nữ nhân này hắn đã gặp qua vài lần, làm sao lại có thể không biết hắn? Giả vờ cũng phải có giới hạn thôi chứ!
"À được rồi, ngài là thái tử, thân phận của ngài rất cao quý, vậy nên ta không được làm càn như vậy!" Con mẹ nó, nghĩ bà đây dễ lừa lắm à? Hừ, ngươi nghĩ xem...
Nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của nàng, hắn cảm thấy nữ nhân này có chút kỳ quái. Không để ý nhiều, Bách Tử Hiên định quay người đi tiếp thì hắn chợt cảm thấy một lực rất lớn đánh thẳng về phía mông mình, Bách Tử Hiên vội vàng tránh sang bên cạnh.
Cũng may, nội lực hắn thâm hậu. Nếu không ở đây có nhiều người nhìn thấy hắn không tránh kịp chẳng phải hắn sẽ bị mất mặt sao! Khuôn mặt như ngọc nháy mắt đen như mực, hắn quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân không biết sống chết kia:
"Nhan Thiên Nguyệt Ngọc! Ngươi thật to gan"
"Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi! Còn dám giả làm thái tử à? Chẹp chẹp..." Nói xong, nàng nhìn Bách Tử Hiên từ trên xuống dưới như đánh giá hàng hóa:
"Bộ dạng ngươi cũng có vài phần giống thái tử đấy, nhưng không ai nói cho ngươi biết, ngươi là thái giám sao? Xin hỏi vị thái tử này, ngài bị ảo tưởng sức mạnh sao. Còn nữa, người hầu của ngài đâu? Biết điều một chút, mau tránh đường để bà đây đi dạo!"
Vài tiếng cười khúc khích phát ra từ phía bọn Bách Tử Dật, gân xanh nơi thái dương Bách Tử Hiên giật lên vài cái, bàn tay nắm chặt như có thể nhảy cả mạch máu ra ngoài. Hắn ổn định lại thân hình, nữ nhân lớn mật này, sao diễn trò lại giỏi vậy!
"Nhan Thiên Nguyệt Ngọc, ngươi nên cẩn thận lời nói của mình!
Nàng đạp một cước vào chân hắn: "Mẹ nó chứ, vẫn còn chưa chịu dừng lại à, giả vờ đủ rồi thì ngươi mau chóng cút ra chỗ khác chơi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!"
Ánh mắt nàng đầy vẻ tàn độc, sự uy hiếp rõ rõ ràng khiến bốn nam nhân đều giật mình, sao nữ nhân này lại dám to gan đến thế!
Khuôn mặt tuấn tú của Bách Tử Hiên thoáng trầm xuống, nữ nhân này thật là khiến cho hắn cảm thấy chán ghét. Không nói một lời nào, sử dụng khinh công nhanh chóng biến mất, Bách Tử Dật thấy Bách Tử Hiên đã rời khỏi liền nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ còn lại một mình nàng ở đó, mặt trầm đi vài phần. Ở nơi này thật là có cảm giác bị giam cầm. Cần xây dựng quyền lực một chút. Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ rời khỏi nơi đây. Nàng không hề hứng thú với thân phận thái tử phi này. Cho nên, vẫn nên chuẩn bị sớm một chút thì hơn.
Vừa về tới phòng, nàng liền nằm ngay trên giường lớn. Cung nữ bên cạnh làu bàu:
"Nương nương, nô tỳ vẫn vô cùng thắc mắc. Người đúng là không trang điểm nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Nhưng trước đây, khi người chuẩn bị ra ngoài chẳng phải người vẫn hay trang điểm sao. Hôm nay người lại không trang điểm cứ như vậy đi dạo. Người chính là muốn thái tử luôn nhìn người trong hình ảnh xinh đẹp nhất mà!"
Nghe thấy mấy lời này, nàng lạnh nhạt với vấn đề này.
Nhưng lại cần phải trang điểm? Nhan Thiên Nguyệt Ngọc, nàng ta chả lẽ là rất xấu?
Dù sao cũng phải nhìn qua khuôn mặt này một chút.
"Mang gương đến đây cho ta!"
Cung nữ kia vội đem đến cho nàng một chiếc gương đồng. Vừa nhìn thấy bóng dáng người trong gương mắt phượng trừng lên kinh ngạc, trong mắt bớt đi một tầng lạnh nhạt, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc này nàng không ngăn được ánh mắt nhìn vào gương đồng.
Sắc đẹp yêu kiều khuynh quốc, như hoa như ngọc không thể giải thích, quốc sắc thiên hương. Quay đầu một cái quyến rũ chúng sinh, thân như chim én yêu kiều xinh đẹp. Lông mày giống như lông chim phỉ thúy. Mắt ngọc mày ngài, làn da trắng ngần như tuyết. Cánh môi hồng xinh đẹp như nụ hoa, khuôn mặt hồng hào mịn màng như cánh hoa đào, búi tóc tơ tằm xếp hình kim phượng. Dung mạo xinh đẹp trong sáng như làn thu thủy, dáng vẻ yêu kiều, thon thon tà mị mang vài nét xuân sơn.
Bây giờ nàng mới để ý trên người mặc bộ sam y màu hồng phấn, vạt áo thêu hoa mai. Tà lụa đỏ xinh đẹp thổi nghiêng. Chiếc trâm châu ngọc cao cao hiện ra ánh sáng kiêu sa, rực rỡ.
Khuôn mặt này không sử dụng đến son phấn đã xinh đẹp đến khuynh đảo thiên hạ. Nếu dậm thêm một chút phấn, thoa một chút son thì nàng cũng không biết khuôn mặt này còn từ gì để miêu tả. Chả trách! Chả trách tại sao ban nãy khi nàng quay người lại liền thấy mấy tên thái giám đó đang ngẩn người.
"Thật đúng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!"