Theo bản năng Vệ Lai lấy tay ôm ngực, cố gắng bình tĩnh lại.
Qua một hồi lâu, mới lên tiếng lần nữa, nói.
“Lam Ánh Nhi thật sự may mắn, có nhiều người thương nàng, yêu nàng như vậy. Nếu Lam Ánh Nhi lúc trước có tâm trạng như bây giờ, ta nhất định sẽ chọn sống vui vẻ đến hết đời tại bộ tộc xinh đẹp đó.”
“Muội bây giờ cũng có thể!” Khi Tần đại ca nói câu này thì rất bình tĩnh, người tịnh thân sớm đã không còn tương lai. Hắn chỉ trần thuật một sự thật, là tương lai của Lam Ánh Nhi, nhưng dường như lại không liên quan đến hắn. “Ánh Nhi chỉ cần muội không gả cho Hoàng Đế, trở về Tộc Nhu Thiên. Nơi đó vĩnh viễn là nhà của muội, muội muốn vui vẻ và hạnh phúc, nơi đó có tất cả.”
“Ừ!” Vệ Lai gật đầu mạnh, “Sẽ có một ngày ta sẽ về, cuộc sống của Lam Ánh Nhi không thể bị người khác điều khiển, con đường của nàng luôn nên để chính mình tự đi.” Lại giơ bản vẽ trong tay lên, nói với hắn.
“Ta đã nói chuyện với Hoắc Thiên Trạm, chờ vết thương trên người ta hoàn toàn khỏi hẳn, hắn sẽ thả ta đi. Ngươi yên tâm, ta có thể khẳng định hắn sẽ không nuốt lời. Nhưng trước khi đi, có một số việc cần xử lý, chuyện này liên quan đến một người đặc biệt quan trọng với ta. Tần đại ca, ngươi nghĩ cách nói cho phụ thân ta biết, để lão nhân gia ông đừng lo lắng cho ta nữa, ta rất ổn!”
...
Đến đêm, Vệ Lai thay bộ trang phục đêm qua, mục đích lần này là tẩm cung thái tử Liêu Hán ngủ lại.
Trước đó nàng đã sớm hỏi Xuân Hỉ, đêm nay Hoắc Thiên Trạm sẽ ngủ lại chỗ Hoàng hậu, lúc này nàng mới yên tâm xuất hành.
Lại nói, kể từ ngày nàng vào hậu cung, Hoắc Thiên Trạm không hề lật thẻ bài của phi tần khác. Nhưng cách năm ngày đều phải ngủ cùng với Hoàng hậu, đây là quy củ của Thiên Sở trước nay, hắn không thể thay đổi.
Dọc theo đường đi nàng khéo léo tránh thoát thị vệ tuần tra ban đêm, cuối cùng khi đặt chân vào cửa hông của tẩm cung này thì đúng lúc có tiểu nha đầu xách đèn lồng giấy đi qua.
Phía sau bốn nha đầu còn có mấy tên thái giám to con, bọn thái giám hai người một tổ, nâng một cái chiếu cuốn một người đang chuẩn bị từ cửa hông đi vào.