“Được rồi, được rồi!” Vệ Lai chọc nàng một cái, “Nói mau, vì sao đến bây giờ mới đến tìm ta!”
“Ngươi cho rằng trong hoàng cung này ta có thể tùy tiện đi lung tung được sao!” Tiểu nha đầu uất ức, “Ta đây có thể nhanh chóng ra ngoài hỏi thăm được ngươi ở đâu đã là không tệ rồi, nếu không phải hôm chạy trốn nghe được người kia gọi ngươi là Lam cô nương, ta cũng đành bó tay. Để ta ở trong hoàng cung hỏi thăm Vệ Lai sao? Quỷ mới biết Vệ Lai là ai? Ngươi nói xem, ngay cả tên ngươi cũng không biết là thật hay giả, rốt cuộc ngươi đã lừa ta và chủ nhân bao nhiêu chuyện rồi!”
“Không lừa, không lừa!” Vệ Lai giơ tay lên thề, “Ta tên là Vệ Lai, ta thật sự tên là Vệ Lai. Lam Ánh Nhi mới là tên giả!”
“Biết rồi!” Sơn Linh liếc nàng một cái, “Ngươi nói cái gì thì chính là cái đấy, dù sao chủ nhân nói tin ngươi, vậy ta cũng tin ngươi. Chỉ là sao ngươi giả mạo thê thảm thế này!” Tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn trời, “Ông trời ơi, ngươi lại có thể ở trong lãnh cung! Ban đầu lúc người kia bắt ngươi đi, không phải cũng rất khách khí sao? Ta còn tưởng rằng Hoàng Đế Thiên Sở rất thích ngươi, ít nhất vào cung cũng phải ăn tốt uống tốt, ai ngờ ngươi không làm nổi nương nương, lại bị biến vào lãnh cung.”
“À...” Vệ Lai cứng họng, “Chuyện này... Chuyện này rất lằng nhằng, là có nguyên nhân. Nhưng lãnh cung này cũng rất tốt! Ngươi xem đồ ta ăn loại nào cũng không thiếu, cũng không bị người ta ngược đãi nha!”
“Dừng!” Sơn Linh bĩu môi, lại nói. “Nhưng cũng may mà hỏi được ngươi ở lãnh cung, nếu ngươi thành nương nương ân ân ái ái với Hoàng Đế các ngươi, vậy ta sẽ không tới tìm ngươi.”
“Hả?” Vệ Lai nghiêng đầu nhìn nàng, “Sao lại thế?”
Tiểu nha đầu dừng một chút, không còn vẻ cười cợt, ngược lại trịnh trọng nói.
“Lúc sắp đến chủ nhân nói, nếu như ngươi thật sự có tình cảm với hoàng cung Thiên Sở, sống cũng tốt, vậy thì ta đến thế nào thì trở về như thế, không được quấy rầy ngươi. Nhưng nếu như sống không tốt, bất kể ngươi có làm nương nương của hắn hay không, ta cũng phải nghĩ cách ngầm đưa ngươi ra khỏi hoàng cung Thiên Sở này.”