Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 12

Mộc Mộc, hôm nay lớp tớ tan muộn, cơm trưa cậu ăn trước đi nhé.: Tô Ngôn.

Ngủ sớm một chút, đừng đọc sách quá khuya.: Tô Ngôn.

Tớ mang cơm đến cho cậu, đang đứng dưới lầu chờ đây này.: Lâm Mộ.

Dự báo thời tiết có nói hôm nay sẽ mưa lớn, cậu nhớ mang theo ô. Ngủ sớm một chút.: Tô Ngôn.

Cuộc sống bận rộn đầy ngọt ngào của tân sinh viên trôi qua tuần lễ đầu tiên, Tô Ngôn và Lâm Mộ mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, cùng nhau nhắn tin đến nhắn tin đi, ngày qua ngày thật bình thản nhưng trong lòng đều ngập đầy hạnh phúc. Lâm Mộ sớm đi tối về nên cũng không tiếp xúc gì nhiều với bạn cùng phòng, cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt, tuy nhiên dạo gần đây Tô Ngôn đặc biệt bận rộn, thời gian ăn cơm cùng Lâm Mộ cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể vội vàng nhìn nhau một cái lúc bước ra khỏi cửa, bằng không chỉ là Lâm Mộ tùy lúc liếc mắt với Tô Ngôn.

Thời gian Lâm Mộ ở phòng kí túc cũng vì thế mà trở nên dài hơn rất nhiều, bất quá phần lớn thời gian cậu đều lên mạng, trong lúc vô tình chợt nhìn thấy một bài viết về xướng ngôn viên của đài phát thanh, Lâm Mộ nhàm chán bấm vào xem, cậu là học khoa tin tức chuyên nghiệp, lúc trước cha có nói muốn tương lai cậu sẽ năng động như mẹ, lên TV thì chắc chắn cậu sẽ không làm được rồi, bất quá nếu là radio thì cũng tốt, người khác không thể nhìn thấy được mình. Giọng nói của Lâm Mộ cũng không tồi, có thể là di truyền từ mẹ, Lâm Mộ liền há miệng nói thử mấy câu.

“Lâm Mộ, cậu về rồi sao?” Lí Học Phong trở về phòng, ngạc nhiên trông thấy Lâm Mộ vốn bình thường rất khuya mới trở về hôm nay lại về sớm như vậy.

“Ân.” Thật may Lâm Mộ vừa thử giọng xong, bằng không sẽ rất xấu hổ a.

“Chúng ta đi ăn đêm đi.”

“Tớ không đói, cậu đi đi.”

“Đi một mình không vui, đi cùng đi.” Lí Học Phong nói xong đi đến trước máy tính của Lâm Mộ.

“A!” Mùa hè mặc áo ngắn tay nên cánh tay vừa cảm nhận được một bàn tay xa lạ động chạm, Lâm Mộ liền nhảy dựng né tránh.

“Chết, thật xin lỗi. Tớ quên mất cậu sợ.” Lí Học Phong thấy Lâm Mộ sợ hãi liền bước lùi về phía sau, “Đại nam nhân chạm vào cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, cậu đừng khẩn trương như vậy.”

“Thực xin lỗi, là tớ bị giật mình.”

“Ừ, vậy lần sau tớ sẽ lên tiếng trước.” Lí Học Phong tà tà nói.

“Nếu không, tớ với cậu cùng đi ăn đêm đi? Bất quá tớ không đói, chỉ đi cùng thôi.” Lâm Mộ cảm thấy vừa rồi có chút thất thố, dù sao cũng là bạn cùng phòng, phải tạo mối quan hệ tốt.

“Hảo a, vậy chúng ta đi.” Lí Học Phong đem cặp ném lên giường rồi bước ra ngoài.

Phía đông của trường học ban đêm mở rất nhiều quán ăn, Lí Học Phong mang Lâm Mộ đi đến ngồi ở một quán gần nhất.

“Ông chủ, tôi muốn gọi món.” Lí Học Phong nhìn Lâm Mộ, “Cậu thật sự không ăn sao?”

“Ân, cậu cứ ăn đi.” Lâm Mộ ngồi một bên lấy di động ra nhắn tin cho Tô Ngôn.

Còn bận lắm không? Đã ăn cơm chiều chưa?: Lâm Mộ.

Đói lắm a, thầy giáo bắt tớ ở lại sửa tài liệu cùng, đói phát điên rồi, bất quá sẽ nhanh thôi. Mộc Mộc của tớ có ngoan ngoãn ăn cơm không đấy?: Tô Ngôn.

Có, ăn rồi.: Lâm Mộ.

Tớ bây giờ không cùng cậu tán gẫu được, làm thêm hai mươi phút nữa có lẽ sẽ xong, khi nào xong tớ gọi điện cho cậu.: Tô Ngôn.

“Ông chủ, cho tôi một phần thịt xào và bánh bao.” Lâm Mộ hướng ông chủ nói.

“Cậu không phải nói không ăn sao?” Lí Học Phong kì quái nhìn Lâm Mộ.

“Nga, có một đồng học đang bận làm bài nên tớ mua đem đến cho cậu ấy.”

“Còn mang tặng a, đồng học kia thật tốt số.”

“Bún của ngài.” Ông chủ đem bún đến cho Lí Học Phong, Lí Học Phong liền ăn lấy ăn để.

Lúc Lí Học Phong ăn xong, thịt xào và bánh bao cũng được đưa đến cho Lâm Mộ, “Ông chủ, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”

“Mười bốn đồng.”

“Mang vừa đủ mười bốn đồng.” Lâm Mộ lấy tiền ra đưa cho chủ quán.

“Tớ là người mời, như thế nào lại để cậu trả được, cậu cũng chưa ăn gì.” Lí Học Phong vừa uống nước canh vừa nói.

“Không có việc gì, lần sau cậu trả là được.” Lâm Mộ muốn đem đồ ăn đến cho Tô Ngôn, nghĩ đến Tô Ngôn là tâm tình của cậu đặc biệt tốt, vẻ mặt cũng liền sáng sủa hẳn lên.

“Tốt lắm tốt lắm, lần sau tớ trả.” Lí Học Phong đột nhiên cảm thấy Lâm Mộ cũng thật dễ gần, trong lòng rất vui vẻ.

Ôm đồ ăn đi đến hồ Thảo Bình, điện thoại của Lâm Mộ chợt vang lên, “Mộc Mộc, cậu đang ở đâu, tớ mới từ phòng giáo viên đi ra.”

“Tớ mới từ cửa phía đông tiến vào, đang đi đến hồ Thảo Bình.”

“Cậu mệt không? Không mệt thì ngồi dựa tạm vào khóm trúc bên hồ đợi tớ, tớ đến ngay. Nếu mệt thì về trước nghỉ ngơi đi.”

“Không mệt, tớ chờ cậu.”

“Ân hảo, tớ lập tức đến.”

Gác điện thoại, tâm tình Lâm Mộ thật tốt, “Lí Học Phong, tớ phải đưa đồ ăn cho đồng học, cậu về trước đi.”

“Nga, hảo.” Nhìn thấy Lâm Mộ nói chuyện điện thoại thật vui vẻ, Lí Học Phong có chút tò mò muốn xem thử đồng học kia là ai, chẳng lẽ là bạn gái? “Chỉ cần gọi tớ là Học Phong thôi, kêu cả họ tên thật nghiêm túc quá.”

“Ân, tớ đi trước đây.” Lâm Mộ cười chào rồi hướng về nơi mình muốn đến mà đi.

Lí Học Phong thấy Lâm Mộ vui vẻ như vậy lại càng thêm tò mò, vì thế hắn quyết định đi nhìn lén một chút.

Bên hồ không có đèn đường, nhưng ánh trăng chiếu vào mặt hồ làm phản chiếu ánh sáng trắng dịu ra tứ phía, Lâm Mộ ngồi đợi ngẩng đầu nhìn lên không trung, đắm mình trong ánh trăng, ánh sáng chiếu rọi làm cho cậu trở nên đặc biệt mỹ lệ. Lúc Tô Ngôn đi tới trông thấy tựa hồ như muốn ngây người, khoảnh khắc này làm cho anh nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Mộ, cậu cũng như vậy mà nhìn lên không trung, Tô Ngôn không muốn bước đến phá đi khung cảnh tuyệt mĩ này, nhưng Lâm Mộ rất nhanh có thể cảm thấy được anh đang đến gần.

“Đến đây nhanh lên, thịt nguội mất rồi.” Lâm Mộ ngoắc Tô Ngôn, ý bảo anh nhanh lại đây.

“Thịt?” Tô Ngôn đi đến ngồi xuống bên người Lâm Mộ, mừng rỡ nhìn thấy trên đùi Lâm Mộ là một cái hộp nhựa có đựng thịt xào và bánh bao.

“Tớ cùng đồng học đi ăn đêm, liền mua một phần đến cho cậu, tranh thủ lúc còn ấm hãy ăn đi.”

“Mộc Mộc là tốt nhất.” Tô Ngôn trực tiếp ôm lấy Lâm Mộ hôn lên mặt cậu, sau đó gắp thịt ăn như lang thôn hổ yết, anh thực sự đang rất đói, hơn nữa đây còn là tâm ý của Lâm Mộ đặc biệt chuẩn bị cho anh, ăn lại càng thấy ngon hơn.

“Tô Ngôn, đừng có làm loạn, bị người khác thấy sẽ không hay.”

“Tớ thấy vui vẻ là được, làm gì có ai ở đây a.” Tô Ngôn vừa ăn vừa nói.

“Cậu thật là, đừng có hở ra là ôm lấy tớ như vậy, tớ lại không phải là chó con mèo con gì.”

“Ăn chậm chậm thôi, không ai tranh với cậu mà.”

“Khụ khụ… Khụ…” Quả nhiên Tô Ngôn bị nghẹn, Lâm Mộ vội vàng giúp anh vỗ lưng, đem nước suối mua ở siêu thị vừa nãy đưa cho anh uống. Tô Ngôn uống vài ngụm, đem đồ ăn còn lại ăn sạch sẽ, hài lòng kéo Lâm Mộ hướng về khu kí túc xá, “Đi, chúng ta trở về, không còn sớm nữa, cậu nên đi ngủ.”

Nhìn thấy hai bóng người đã đi xa, Lí Học Phong từ rừng trúc bước tới, tuy hắn không nghe hai người họ nói cái gì, nhưng lại nhìn thấy Lâm Mộ vốn không thích tiếp xúc với người khác rất thân mật với nam sinh kia, thật sự làm cho hắn ngạc nhiên. Chẳng lẽ Lâm Mộ lại là gay giống hắn? Nam sinh kia còn hôn Lâm Mộ, điều này làm hắn phi thường không thích, hắn nhất định phải tìm cơ hội để thử Lâm Mộ.

Ngày cuối tuần thứ hai sau khi khai giảng chính là sinh nhật của Lâm Mộ, Lâm Khiếu và Tần Dực Minh đều bận đi công tác ngày mai mới về, cho nên toàn bộ những thứ chuẩn bị đón sinh nhật Lâm Mộ đều được Tô Ngôn chuẩn bị tốt, chính là hôm nay anh lại bị giáo viên giữ lại, đã tối lắm rồi mà vẫn chưa buông tha cho anh.

Mộc Mộc ngoan, tự mình ăn gì đó trước đi nha, tớ xong việc sẽ chạy đến chỗ cậu ngay.: Tô Ngôn.

Ân, cậu đừng lo, tớ sẽ ăn mà. Tớ sẽ không chạy đi đâu, ngồi ở trong phòng chờ cậu.: Lâm Mộ.

Ngoan.: Tô Ngôn.

Mỗi lần nghe Tô Ngôn nói “ngoan”, Lâm Mộ liền cảm thấy lòng mình thật ấm áp, thật vui vẻ. Cậu sớm đã biết mình thích Tô Ngôn, tựa như cha thích bác Tần, bác Tần thích cha vậy, cậu đã biết từ lâu rồi. Tô Ngôn có lẽ cũng thích cậu, nhưng loại thích này chỉ là tình bằng hữu, tình bạn thân mà thôi, khác so với cậu thích anh. Tô Ngôn thường hay kể với cậu nào là cô gái này rất xinh đẹp, cô gái kia thật có khí chất, anh vẫn là thích nữ nhân thôi, hơn nữa Tô gia chắc chắn không bao giờ cho phép anh đi thích một người nam nhân cả.

Lúc Lâm Mộ đang miên man suy nghĩ thì Lí Học Phong trở lại, “Di, tiểu Lâm, cậu không về nhà sao?”

“Nga, đồng học, tối nay có chút việc.” Lâm Mộ ở trên giường lẩm nhẩm một chút, buông sách trong tay xuống. “Cậu không phải cùng tiểu Cường đi đánh cầu sao? Sao lại về sớm như vậy? Tiểu Cường đâu?”

“Đừng có nói nữa, tiểu tử kia chạy đi tán gái rồi, cầu còn chưa đánh, đành phải quay về thôi.”

“Sao cậu không cùng cậu ấy đi tán gái luôn?” Lâm Mộ cười khẽ nói.

“Không có biện pháp, tớ không thích nữ nhân.” Lí Học Phong đột nhiên ghé vào trên người Lâm Mộ.

“Cậu làm gì vậy? Làm ơn đứng lên đi.” Đột nhiên bị động vào làm cho Lâm Mộ bắt đầu khẩn trương run rẩy.

“Cậu đừng giả vờ nữa, tớ nhìn thấy cậu cùng đồng học kia không phải thân mật lắm hay sao? Như thế nào động vào tớ thì lại sợ như vậy?” Lí Học Phong khí lực rất lớn, Lâm Mộ dùng sức bao nhiêu cũng không thể đẩy hắn ra.

“Mau tránh ra, tôi phải về nhà.”

“Gấp cái gì, cậu không phải thích nam sinh sao? Tớ cũng vậy, đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau a.” Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng nõn của Lâm Mộ, nguyên bản chỉ là muốn thử Lâm Mộ, Lí Học Phong giờ phút này lại kiềm chế không được mà hưng phấn lên.

“Tránh ra, đừng có động vào tôi!” Lâm Mộ sợ hãi mà khóc thét.

“Cậu ngay cả khóc cũng xinh đẹp như thế, thực làm cho người ta hảo hảo yêu thương.” Lí Học Phong nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Lâm Mộ, từ hôn xuống chiếc cổ trắng như tuyết, dần dà xuống xương quai xanh… Một bàn tay không an phận luồn vào trong áo sơ mi của cậu, làn da mềm mại mang đến xúc cảm thật tốt khiến cho Lí Học Phong càng điên cuống muốn sở hữu thân thể này.

“Không cần, buông tôi ra, không cần…” Không ngừng run rẩy, không ngừng khóc, Lâm Mộ thật sự sợ hãi, ngay cả trước kia khi bị Phương Tuyền đánh cậu cũng không sợ hãi đến thế. Tô Ngôn, cậu đang ở đâu, mau tới cứu tớ, trong lòng Lâm Mộ bất lực hò hét.

Di động trên gối đầu bỗng vang lên, là Tô Ngôn! Lâm Mộ muốn với lên lấy đã bị Lí Học Phong nhanh tay tắt máy, thời khắc tốt đẹp của hắn không muốn để cho bất kì kẻ nào quấy rầy. Bàn tay ác ma đã bắt đầu xé rách dây lưng của Lâm Mộ, kéo khóa quần…

“Bang!” Vang một tiếng, của bị người dùng sức đẩy ra, “Tiểu Mộ!”

Lại “Bang!” một tiếng nữa, Lí Học Phong bị Tô Ngôn đánh cho một quyền nằm nghiêng ngả, “Hỗn đản!”, thì ra lúc Tô Ngôn nổi giận cũng thật sự rất đáng sợ.

“Tiểu Mộ, tiểu Mộ.” Lâm Mộ nằm trên giường run rẩy khóc, một câu cũng không nói được. Tô Ngôn giúp cậu sửa sang quần áo, ôm lấy cậu đi ra ngoài. Lí Học Phong còn đang quỳ rạp trên mặt đất băng bó miệng vết thương do bị Tô Ngôn đánh, anh lại hung hăng đá thêm cho hắn một cước rồi mang theo Lâm Mộ về nhà.

Bởi vì trường học gần nhà Lâm Mộ hơn cho nên bọn họ liền trở về đó, với bộ dạng này của Lâm Mộ mà cứ thế đi về Tô gia thì chắc chắn sẽ dọa sợ Tạ Mẫn Chi mất. Đem Lâm Mộ đặt lên giường, cậu vẫn giữ ý nguyên tư thế run rẩy, khóc đến mức nước mắt đều khô cả, chỉ còn nghe thấy tiếng nấc.

“Tiểu Mộ, tiểu Mộ.” Tô Ngôn gọi thật nhiều lần, Lâm Mộ đều không có phản ứng. Đợi cho Lâm Mộ bình tĩnh lại, Tô Ngôn thấy cậu không còn quá run rẩy nữa, liền bước đến muốn ôm lấy cậy, ai ngờ Lâm Mộ điên cuồng né tránh, Tô Ngôn nhìn thấy Lâm Mộ như vậy thật sự vô cùng đau lòng.

Dùng sức bắt lấy Lâm Mộ đưa vào lồng ngực mình, gắt gao ôm chặt, “Mộc Mộc, Mộc Mộc ngoan, Mộc Mộc của tớ ngoan, cậu nghe thấy không, tớ là Tô Ngôn.”

Mộc Mộc, ngoan, Tô Ngôn… Lâm Mộ chỉ nghe được vài từ, “Tô… Ngôn…” Lâm Mộ rốt cuộc cũng mở miệng.

“Ân, tớ là Tô Ngôn, Tô Ngôn của Mộc Mộc.”

“Tô Ngôn tớ sợ.” Lâm Mộ ôm chầm lấy Tô Ngôn của cậu, lại khóc lên.

“Không sợ, không sợ, có tớ ở đây không ai có thể khi dễ cậu được cả.” Tô Ngôn vừa vỗ về Lâm Mộ vừa dịu dàng nói.

“Đừng để tớ lại một mình, đừng bỏ đi, Ngôn…” Lâm Mộ hạ thấp giọng, cuối cùng khóc đến kiệt sức, ngủ luôn trong lòng Tô Ngôn.

Tô Ngôn để cậu nằm xuống giường, muốn đi lấy khăn mặt lau sạch nước mắt cho cậu, Lâm Mộ lại gắt gao nắm lấy bàn tay anh không buông, Tô Ngôn chỉ có thể nằm xuống ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên trán, “Tớ còn chưa nói với cậu câu sinh nhật vui vẻ mà, Mộc Mộc của tớ.” Ai cũng không nghĩ tới ngày sinh nhật tốt đẹp như vậy chưa có bắt đầu đã liền kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment