Edit: Gấu Béo ~
Beta: Cát Tiêu Hương =))
Hắn muốn cùng tiểu sư muội ôn lại ít chuyện ngày xưa, thêm nữa là tương lai bọn họ sẽ ở chung ít nhất một tháng nên Gia Minh Diệc quyết định tan ca sớm, mang theo Chu Minh Toa đi ra ngoài dùng bữa tối rồi sau đó hai người lại đi chơi, làm quen với nơi đây. Gia Minh Diệc còn đặt biệt giới thiệu nàng với đồng nghiệp ở Never Begin, cả đám người cùng nhau uống rượu chào mừng người mới vừa gia nhập.
Nhưng mà…. Có người nào đó thực đáng thương, vừa bị lăn qua lăn lại vài tiếng, cả người đầy vết thương nên Lăng Phàm chỉ có thể một mình lẻ loi trở về nhà.
Về đến nhà, nhìn căn phòng rộng rãi nhưng vắng vẻ, Lăng Phàm sâu sắc cảm nhận được sự cô đơn đang dần xâm chiếm lấy linh hồn của mình, chẳng biết đã bao nhiêu lâu rồi chưa trải qua nỗi bất an như vậy khiến trong lòng Lăng Phàm có chút lạc lõng cùng tủi thân. Từ khi cậu chuyển tới nhà Gia Minh Diệc, người kia có thể nói đối với cậu quan tâm đầy đủ, nhất là sau mỗi lần kịch liệt hoan ái thì Gia Minh Diệc hầu như đem hết thảy việc vặt đều ôm đồm, chẳng những thay cậu tắm rửa lau người, có đôi khi còn có thể đem đồ ăn đều bưng tới trước giường, từng miếng từng miếng kiên nhẫn đút cậu.
Tuy rằng Lăng Phàm cũng không hi vọng chính mình sẽ trở thành một tên thư sinh trói gà không chặt, lúc nào cũng như đàn bà phụ nữ mà được nâng niu chiều chuộng, thế nhưng Gia Minh Diệc luôn dùng ánh mắt dịu dàng cùng động tác ân cần dẫn dắt cậu trầm luân vào bể tình….
Nhưng mà hôm nay……
Gia Minh Diệc từ khi thấy người con gái kia thì luôn miệng kêu “ sư muội” “sư muội” Ngay cả vết thương của cậu đều không có hỏi đến một câu, chỉ là thuận miệng kêu cậu mau nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Nhất là lúc cậu rời chuẩn rời đi thì nghe được hai vị đồng nghiệp của Gia Minh Diệc đang bàn tán xôn xao, cậu chữ được chữ mất nghe họ nói, rằng vị “sư muội” kia thật ra là con gái độc nhất của đại cổ đông trên tổng công ty.
Tâm lý Lăng Phàm đột nhiên có chút cảm giác không phải, lồng ngực trở nên rầu rĩ, làm sao cũng không vục đậy nổi tinh thần……
**********************************************************************
Khi Gia Minh Diệc mang theo Chuy Minh Toa cùng bao lớn bao nhỏ hành lý về nhà, Lăng Phàm đã sớm lên trên giường đi ngủ, trong phòng đóng kín, phòng bếp cùng phòng tắm đều không có dấu vết được chạm qua.
Gia Minh Diệc lúc đầu còn tưởng rằng có phải hay không thân thể Lăng Phàm có cái gì không thoải mái, vội vàng đem Chuy Minh Toa đi đến khách phòng sau đó liền
Lăng Phàm lúc ấy đang nghiêng thân mình ngủ ở trên giường, tuy rằng mệt muốn chết nhưng mọi việc rắc rối khiến cậu cũng không thể an giấc nổi, từ khi Gia Minh Diệc mở cửa thì Lăng Phàm đã tỉnh, thế nhưng cậu vẫn yên lặng nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân hắn dồn dập bước vội qua phòng khách cùng hành lang, rón rén đến bên giường.
“Tiểu Phàm, em có chổ nào khó chịu à?” Gia Minh Diệc nhỏ giọng hỏi một câu, giương tay chuẩn bị sờ sờ trán người đang nằm trên giường.
Lăng Phàm ở trên giường lăn qua lộn lại kỳ thật vẫn chưa làm sao ngủ, thật vất vả đợi đến lúc người nào đó về nhà, vốn định nói chút gì đó, nhưng lời đã đến bên miệng thì lại ngửi được mùi thuốc lá cùng vị rượu trên người nào đó, ngực bỗng nhiên nghẹn ứ lại, cậu nhanh chóng quay người, quay lưng lại với Gia Minh Diệc, rầu rĩ nói:
“Không có việc gì, chỉ là em có chút mệt thôi.” Nói xong còn thuận tay kéo chăn cao lên, đem đầu rúc vào bên trong.
Gia Minh Diệc đương nhiên nhận ra được mùi vị giận dỗi trong câu nói của cậu nhóc này. Haizzz….Chỉ biết là đứa nhỏ này rất ôn nhu lại còn ngoan ngoãn, không nghĩ tới còn có một mặt ghen tuông ăn dấm chua đáng yêu như vậy.
Tuy rằng bộ dáng buồn bực của cậu nhìn qua có chút buồn cười, nhưng trong lòng hắn lại là ấm áp, Gia Minh Diệc không nói thêm gì, xoay người vào phòng bếp.
Một lát qua sau, một chén mì trứng ra lô nóng hầm hập được mang vào.
Tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng cũng là món đầu tiên hắn làm ra được sau một tháng vào bếp.
Gia Minh Diệc đem mì đặt ở đầu giường, toàn bộ phòng ngủ lập tức tràn ngập mùi nước lèo cùng hương vị trứng gà, hắn ngồi ở bên giường, liền mang cả chăn cùng Lăng Phàm ôm đến trong lòng để dựa vào, nâng mặt cậu lên, gắp một miếng để gần miệng đối phương.
“Em……. không đói bụng.” Khi Lăng Phàm nói những lời nay cậu cảm giác bản thân mình sắp rớt nước miếng luôn rồi, đột nhiên… tiếng kêu “ rột rột” bỗng phát ra từ bụng.
“Ngoan, cố ăn một chút đi, bằng không nửa đêm sẽ bị đau dạ dày đó.”
Bởi vì nhiều năm qua nhịn ăn nhịn mặc, Lăng Phàm vẫn ăn rất ít, có đôi khi đến cuối tháng tiêu hết tiền xong liền dứt khoát nhịn đói hai ngày, tràng vị sớm bị bệnh không dứt, chỉ cần không chú ý một chút liền dễ dàng đau dạ dày.
“Tôi không có khẩu vị!” Trẻ con chính là càng dỗ càng khóc. Lăng Phàm lúc này dứt khoát quay đầu, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng Gia Minh Diệc vẫn luôn có cách để trị cậu, hắn chỉ là cười cười nói:
“Để anh đút cho em.” Nói xong một tay bưng bát, một tay còn lại đem mặt Lăng Phàm quay lại đây, uống một ngụm nước lèo rồi miệng đối miệng đút cho cậu.
Lăng Phàm còn muốn tiếp tục cự tuyệt nhưng hoàn toàn không thể so với khí lực của Gia Minh Diệc, hơi hơi vừa mở miệng thở ra một hơi, nước lèo kia liền toàn bộ tiến vào, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống.
Một ngụm canh ấm áp trôi thẳng đến dạ dày, vốn thật vất vả bị áp chế cơn đói nhưng một ngụm này nhanh chóng lại làm mất hết công sức của cậu, Lăng Phàm còn chưa đủ nên liếm liếm môi còn dư vị cạnh sót lại.
“Lại thêm một chút nữa.” Không cho cậu thời gian tự hỏi cùng kháng cự, Gia Minh Diệc lại tiếp tục lần thứ hai, lúc này còn mang một ít mì cùng một chút trứng.
Lăng Phàm luôn không thể chống cự lại ôn nhu của Gia Minh Diệc, rất nhanh hai người lại anh một ngụm em một ngụm, rất nhanh liền đem một chén lớn mì lớn giống bỏ thêm mật đường, Lăng Phàm ợ hơi, ngay sau đó bị Gia Minh Diệc cởi bỏ quần áo, ôm kiểu công chúa mang vào bồn nước tắm ấm áp bên trong đã sớm được chuẩn bị
“ Ngô…….” Nước ấm nhanh chóng kích thích cả người đau nhức cùng vết thương cũ đang sưng đỏ, Lăng Phàm phát ra một tiếng cảm thán.
Gia Minh Diệc ôm Lăng Phàm ngồi ở trong lòng chính mình, đổ một chút sữa tắm ra tay rồi nhẹ nhàng xoa nắn, Lăng Phàm đang thoải mái còn có chút buồn ngủ, cũng không bao lâu liền cảm giác được vật ở cạnh eo cậu vốn mềm nhũn đột nhiên trướng lên.
Cậu đột nhiên có chút bừng tỉnh, quay thân mình muốn tránh né, lại bị kéo về, mặt đối mặt ngồi ở trên đùi Gia Minh Diệc.
Cúi đầu nhìn nhìn cái kia ở trong nước đã ngẩng ca đầu, Lăng Phàm âm thầm nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng mở miệng:”Đừng…… em…… rất mệt……”
“Không có việc gì, để cho anh tới liền tốt rồi.” Loại thời khắc mấu chốt này, Gia Minh Diệc mới không thể để yên, hắn lôi kéo hai tay Lăng Phàm ôm cổ mình, hai chân hơi hơi tách ra, một tay ôm eo Lăng Phàm, một bàn tay đã trượt vào bên trong hậu huyệt.
Trải qua hoan ái kịch liệt buổi chiều cùng giờ phút này đang ngâm nước ấm dễ chịu, tiểu huyệt Lăng Phàm thực rất dễ dàng liền mở ra, lại bị khơi mào dục vọng khiến cậu chỉ có thể xụi lơ tựa vào trước ngực Gia Minh Diệc, tư thế mặc kệ người cần người cứ lấy.
“Ngoan, mông nâng lên một chút anh muốn đi vào.”
“Ân…… A……”Lý trí Lăng Phàm sớm đã trôi đi mất, cái gì “Sư muội”, cái gì con gái CEO, đã sớm không quan trọng, tại lúc Gia Minh Diệc khiêu khích, cậu chậm rãi nâng lên eo, từng chút hướng phân thân cương cứng của Gia Minh Diệc ngồi xuống……
“Lẹt xẹt ── lẹt xẹt ──” Cũng không biết là phòng ở này hiệu quả cách âm quá kém, hoặc là Gia Minh Diệc hoàn toàn quên đóng chặt cửa phòng tắm, phòng bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập rõ ràng.
Có người ở đây? Chẳng lẽ là kẻ trộm xâm nhập?
Lúc trước Lăng Phàm ý loạn tình mê nháy mắt tỉnh táo, lập tức đẩy ra Gia Minh Diệc,”Diệc, bên ngoài có người, có phải hay không…… có trộm?”
“Ân?” Gia Cát diệc ngẩn người mới phản ứng lại
“Nga, không có việc gì, là Sasha, nàng tạm thời không có chỗ ở, cho nên chuyển đến nơi này ở vài ngày.”
“A?!” Một đêm vui vẻ lập tức bị dội nước lạnh.
Hắn chẳng những cùng cô gái kia tình chàng ý thiếp hàn huyên nửa ngày, buổi tối còn đi ăn cơm uống rượu, hiện tại lại mang về nhà!
Trong lòng người này đến cùng suy nghĩ cái gì, hắn đem cậu trở thành cái gì?
Không kịp suy nghĩ kĩ nguyên do, hoặc là nói đầu óc đều là ghen tuông căn bản cái gì Lăng Phàm cũng nhớ không ra, chỉ muốn tức giận rời đi.
Cậu vội vàng từ bồn tắm lớn đứng lên, quấn một cái khăn tắm liền đi ra ngoài.
“Tiểu Phàm…… Uy!” Gia Minh Diệc lúc này mới hiểu được chính mình vừa rồi nói sai, bị cậu hiểu lầm, vội vã đuổi theo, lại nhìn thấy Lăng Phàm mặc áo ngủ, ôm gối chăn trên đang muốn đi, Gia Minh Diệc giữ chặt cậu lại
“Tiểu Phàm,em định đi đâu?”
“Tôi sang phòng khách ngủ.” Người nào đó sắc mặt giờ phút này, thật sự là chưa bao giờ ── Âm trầm.
“Tiểu Phàm, em hãy nghe anh nói, anh cùng cô ấy……” Gia Minh Diệc vừa định giải thích liền bị đánh gãy.
“Em chính là có chút mệt, không nghĩ bị quấy rầy, muốn ở một mình nghỉ ngơi, được chứ?”
“Nhưng……” Nhìn bộ dáng cậu kiên quyết như thế, Gia Minh Diệc đột nhiên nói không ra lời, ai thán một tiếng, lấy chăn gối trong tay Lăng Phàm
“Vậy em nghỉ ngơi trước, anh đi sang khách phòng……”