Cảm thấy được cậu không thích hợp, Gia Minh Diệc nhanh chóng lại đây. Hắn nhìn ngón tay Lăng Phàm run rẩy đem điện thoại tắt đi, vội vàng thu hồi biểu tình tươi cười, đè thấp thanh âm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lăng Phàm kinh ngạc nhìn chằm chằm mũi chân chính mình, rồi mới dùng thanh âm không thể nghe rõ so với Gia Minh Diệc càng nhỏ hơn mở miệng: “…… Chết.”
“Cái gì?” Gia Minh Diệc không ro ràng cho lắm nhíu mày.
“Sở Dao….… chết.”
Không khí vừa rồi còn sáng lạn sáng sủa, nháy mắt như bị mây đen bao phủ. Đồng nghiệp bên cạnh đều nhảy nhót hưng phấn tán gẫu, nghe vào trong tai Lăng Phàm đều là tạp âm ong ong. Bởi vì hai thành phố cách nhau quá xa, thời điểm tin tức truyền tới thì tang lễ đã kết thúc. Nghe nói trường hợp lúc đó quả thực là rất ảm đạm vắng vẻ, người tới phúng viếng chỉ có vài người nhà của mẹ Sơ Dao. Ngược lại bạn học năm đó của Sở Dao lại đến đầy đủ không thiếu, bởi vì năm đó Tiêu Đồng đem sự kiện kia ngăn chặn, cơ hồ không ai biết chân tướng thật sự.
Liên hợp huấn luyện cậu là không có khả năng tham gia đi, Lăng Phàm liền hướng công ty xin nghỉ phép, công việc còn lại giao cho Gia Minh Diệc. chính mình vội vàng chạy về S thị. Mục đích ngày đó là tới trạm xe lửa, ngày đó bầu trời mông mông lung lung mưa phùn. Lăng Phàm cơ hồ không kịp sắp hành lý trong khách sạn, liền vội chạy đi trong mưa. Khi cậu cầm bó hoa mang vào nghĩa trang công cộng, xa xa thấy một bóng lưng quen thuộc, đó là Tiêu Đồng. Hắn đem bó bạch hoa đặt tại trên mộ của Sở Dao, rồi sau đó đột nhiên cúi lưng, ho khan kịch liệt vài tiếng. Nghe nói, hắn thường bôn ba trên công trường, hút vào khói bụi cùng các chất độc khác, khiến cho phổi bị nhiễm bệnh nghiêm trọng vô cùng, đã xin ra khỏi giới kiến trúc sư.
Lăng Phàm do dự có nên đi lên phía trước chào hỏi hắn, cánh tay đột nhiên bị người kéo lấy. Cậu quay đầu lại, nhất thời chấn động, đứng phía sau cậu cư nhiên là mẹ của Sở Dao!
“Bác gái….!” Lăng Phàm sửng sốt một chút.
“Đừng đi.” Sở Mẫu ánh mắt thũng xuống, trên cánh tay quấn hắc sa. Mái tóc bạc của nàng dính đầy nước mưa, toàn thân đều ướt sũng, tựa hồ đã đứng tại đây thật lâu.
“Tiểu Phàm, đừng đi, liền ở nơi này chấm dứt đi.” Nàng nghẹn ngào nói.
Lăng Phàm nhìn nàng, qua hồi lâu yên lặng cúi đầu: “Thực xin lỗi, con không thể….. đến đưa Tiểu Dao đoạn đường cuối cùng.”
“Không, không trách con.” Sở mẫu lắc đầu, “Tuy rằng nó cái gì cũng không biết, nhưng ta tin tưởng, hài tử như nó….. Cũng không muốn cháu đến xem nó như vậy…… Cái loại bộ dáng này. Ta biết với tính tình Tiểu Dao chắc chắn không yên phận, cũng biết tất cả sự việc đều không phải hoàn toàn là lỗi của một mình Tiêu Đồng. Tiểu Phàm… Tiểu Phàm thật sự ta không trách cháu.”
Lăng Phàm càng cảm thấy không đành lòng. Tính cách Sở Dao như vậy. vận mệnh như vậy, có lẽ hôn mê một đời trên giường bệnh, cái gì cũng không biết sống hết một đời, với hắn mà nói có lẽ là tương đối tốt. Nhưng mà không nghĩ tới lão thiên gia cư nhiên cơ hội này cũng không muốn cho hắn. ( Lão thiên gia: ông trời chắc mọi người đều biết a. Ta để nhưu vậy nó sẽ hay hơn là thuần Việt quá.)
Thế nhưng, Sở mẫu không phải là người không có đạo lý. Cậu không cần phải tiếp tục áy náy đi, khiến tất cả liền tạị nơi này chấm dứt đi. Tiêu Đồng sớm là chuyện cũ theo gió mà đi, chuyện đến tình cảnh ngày hôm nay, bọn họ đại khái bạn bè cũng không thể làm. Năm đó thương yêu lẫn nhau, liền cho rằng đối phương chính là người thích hợp nhất làm nửa kia, kỳ thật cũng không phải.
Muốn thiên trường địa cửu, không chỉ dựa vào tính cách phù hợp, cũng cần nguyện ý vì hạnh phúc của đối phương, mà thay đổi chỗ thiếu hụt của chính bản thân. Tình yêu chân chính là có thể khiến cho người cao ngạo, lãnh đạm trở nên ôn nhu, người yếu đuối cũng trở nên dũng cảm. Có thể khiến cho Lăng Phàm phồng lên dũng khí đối với Gia Minh Diệc gây sự nói “Không”, cũng có thể khiến cho Gia Minh Diệc vì cậu mà bỏ đi thân phận cao quý, lấy thân phận người bình thường mà theo đuổi người mình thương.
Lăng Phàm cuối cùng yên lặng nhìn thoáng qua bóng dáng Tiêu Đồng, xoay người rời đi.
Thời gian dài không có trở lại S thị, nơi đây đâu đâu cũng thay đổi nhiều vô cùng. Nó trở nên càng phồn hoa, càng náo nhiệt, phảng phất dưới ánh mặt trời oanh ca yến hót, ấm áp rực rỡ không thể nào bỏ qua. Tại khu trung tâm náo nhiệt, âm nhạc từ tòa nhà mới cạnh quảng trường lớn phát ra, vang dội hấp dẫn ánh mắt của dòng người. Mà mấy gian hàng tại lối rẽ nhỏ hẹp cũng không cam lòng yếu thế, dùng vài món ăn vặt đơn giản mà tinh xảo ven đường, làm đám người chen nhau huyên náo tới xem. Nhìn thành phố náo nhiệt này, lòng Lăng Phàm tràn ngập thổn thức. Vừa trải qua hết thảy phảng phất tựa như một giấc mộng dài.
Lúc này di động của cậu phát ra một hồi nhạc chuông đặc biệt, cậu ngây ngốc một chút, bởi vì nhạc chuông này là vì người nào đó mà cài đặt. Là thuộc về Gia Minh Diệc, tiếng chuông độc nhất vô nhị.
“Tiểu Phàm ~” Vừa nghe máy, thanh âm cố tình mè nheo của người kia liền từ bên tai truyền tới.
“Làm sao?” Lăng Phàm tức giận hỏi, “Anh gọi điện thoại làm cái gì? Làm sao không nghiêm chỉnh tổ chức huấn luyện?”
“ Em không biết sao, bởi vì trời đổ mưa, huấn luyện kết thúc sớm, hiện tại tôi đang trên xe lửa a.”
“ Trên xe lửa? Đi đâu?”
“ Xe lửa đến S thị, quản lý thấy huấn luyện vất vả, thả tôi đi vài ngày nha. Thật lâu không trở về xem xem, vừa lúc thừa dịp này ôn lại chuyện cũ một chút. A, đúng rồi, em tới nhà ga đón tôi a, cửa ra của tôi là…..” Gia Minh Diệc qua điện thoại thao thao bất tuyệt, Lăng Phàm nghe được dở khóc dở cười. Cuối cùng, cậu thật vất vả mới có thể nghe người này dong dài xong, làm bộ như lãnh đạm hỏi: “ Anh muốn tối tới đón anh?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi sợ chính mình lạc đường a.” Gia Minh Diệc vui cười nói.
“ Để xem tâm tình của tôi đã a….” Lăng Phàm nói xong, nén cười cúp điện thoại. Cậu biết, Gia Minh Diệc cố tình khiến cậu vui vẻ, cũng biết sự tình ở đây nên không yên lòng để cậu một mình, mới có thể liều lĩnh sau khi chấm dứt huấn luyện liền vội vàng chạy tới nơi này.
Dưới ánh mặt trời, thế gới như cũ ấm áp rạng rỡ.
Sinh mệnh cậu đang sở hữu tựa hồ lại có thể vui sướng hát ca một lần nữa.
Trong dĩ vãng trí nhớ bi thương vô tung vô ảnh biến mất.
Mà một đoạn tình yêu mớ tựa như đang muốn bắt đầu.
Nâng tay nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, Lăng Phàm vội bước nhanh hơn, hướng nhà ga tiến đến….
Chính văn hoàn ~~~~