Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 57

Lăng Phàm trừng mắt, nghiêm khắc nói: “Trừng phạt còn chưa chấm dứt, ai cho ngươi tự chủ trương đứng lên? Còn dám nói lung tung! Tiếp tục quỳ cho tốt!”

“Tiểu Phàm____”

Gia Minh Diệc còn chưa chết tâm muốn tiếp tục dịu dàng dỗ cậu, không nghĩ đối phương lại càng nong nảy hơn, phát cuồng hét lớn một tiếng, “ Quỳ! Xuống! Cho! Tôi!”

“Ách…..”

Tiếng nói có khí thế như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe được, khiến Gia Minh Diệc nhất thời bị khí hãn này dọa sợ.

Nếu là dĩ vãng, đừng nói là rống giận, Lăng Phàm lớn tiếng nói chuyện cũng là hiếm khi thấy được.

Thoạt nhìn lần này Lăng Phàm thật sự là quyết tâm muốn ồn ào đến cùng, Gia Minh Diệc biết chính mình đuối lý. Vì không muốn phát sinh thêm nhiều thị phi hơn nữa, chần chờ không quá vài giây vẫn là ngoan ngoãn tại chỗ quỳ xuống.

Lăng Phàm cau mày chăm chú nhìn Gia Minh Diệc trong chốc lát, lại nhìn chung quanh căn phòng này, cuối cùng nhìn lại ghế dựa vừa nãy chính mình ngồi đợi Gia Minh Diệc vào cửa.

Cậu nâng nâng cằm, chỉ vào phương hướng của chiếc ghế, Gia Minh Diệc chỉ đành thuận theo đi qua ngồi vào trên ghế.

Cảm giác đau xót trên mông mới giảm đi chút ít, ngồi xuống như thế, tựa hồ đau xót lại kêu gào đứng dậy, dù vậy Gia Minh Diệc cũng chỉ là nhíu nhíu đầu mày một chút, như trước cắn răng không nói một lời.

Lăng Phàm như cũ đem hai tay Gia Minh Diệc ra sau ghế, dùng một cái dây thừng khác buộc lại, vòng qua toàn bộ lưng ghế dựa cùng eo Gia Minh Diệc cố định lại, tiếp theo cố định hai chân trái phải của Gia Minh Diệc.

Tuy là vẫn có điểm không quá tin tưởng, nhưng mà đến lúc này Gia Minh Diệc không thể không thừa nhận bệnh lâu thành y, những lời này quả thật rất có đạo lý, thời gian ở bên Lăng Phàm không ngắn, thủ pháp điều giáo cũng học đến có hình có dạng nhất định.

Nghĩ như thế, phân thân Gia Minh Diệc lại cứng rắn thêm vài phần.

Hết thảy những việc này Lăng Phàm đều thu vào trong ánh mắt, nhất là mỗi khi người này nhìn chằm chằm chính mình không rời mắt, ánh mắt mê đắm tựa như có thể xuyên thấu qua quần áo của cậu nhìn toàn bộ da thịt bên trong, vào thời điểm này hạ thân cậu cũng không an phận hơi hơi nhảy lên.

Thật là, hiện tại không biết là ai đang điều giáo ai a!

Dưới đáy lòng Lăng Phà bất mãn oán giận, xoay người từ trên giá đặt công cụ lấy ra một công cụ trói buộc dương v*t màu bạc, “lộng sát” một tiếng, dứt khoát lưu loát ở trên phân thân Gia Minh Diệc hạ xuống.

“Ngô....  Tiểu Phàm...”

Dù sao cũng là dùng để cung cấp cho các khách nhân của câu lạc bộ SM giải trí, cái này coi như tương đối rộng rãi, nhưng mà đối với một người có huyết thống nửa phương Tây như Gia Minh Diệc mà nói, cũng đã xem như là một trận giày vò, cái loại thống khổ này như là có thể lập tức tê liệt thần kinh, toàn bộ thân thể hắn đều run rẩy tựa vào trên ghế dựa phát ra tiếng vang “tháp tháp”.

Hắn coi như cũng có kinh nghiệm phong phú, cắn chắn hàm rang,Gia Minh Diệc hít sâu mấy hơi, lập tức bình phục dục vọng.

Lăng Phàm đối với kết quả này tự nhiên rất không vui, ngẫm lại mỗi lần cậu đều bị người đàn ông này cố ý dùng các loại ruy băng dây thừng đem cậu trói chặt không ngừng mất khống chế kêu lên, làm sao đến phiên người này lại dễ dàng được giải quyết như vậy.

Vừa rồi mấy chục roi đánh xuống, mạnh tay như vậy mà một chút tiếng kêu của hắn cũng không có nghe qua, lúc này thế nhưng lại là bộ dáng thoải mái.

Được, em không tin anh có thể trụ được lâu hơn nữa!

Lăng Phàm từ trên bàn lấy xuống bút long ngỗng, lại từ trên tủ lấy ra một loại thuốc thôi tình chuyên dụng, dùng lông mao trám qua một chút, rồi sau đó quét nhẹ lên đầu v* màu đỏ sậm của Gia Minh Diệc.

“Ân ~ “ Gia Minh Diệc lẩm bẩm một tiếng nhỏ, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Lông ngỗng trải qua xử lý đặc thù, so với lông mao bình thường tất nhiên là cứng cỏi hơn một chút, chạm vào trên làn da mang tới một chút tê ngứa cùng đau đớn, nất là tại bộ vị mẫn cảm như đầu v*, sẽ càng khiến người ta dị thường hưng phấn, nhất là thêm thuốc thôi tình dần dần được rót vào làn da, trình độ mẫn cảm càng được phóng đại hơn.

Dĩ vãng, thời điểm hai người bên nhau, cho dù là trong lúc Lăng Phàm vô tình khiêu khích, Gia Minh Diệc đã sớm muốn ngừng mà không ngừng được, huống chi giống như ây giờ cố ý chìm đắm vào.

Phân thân Gia Minh Diệc tựa hồ ngay lập tức sung huyết đứng thẳng, tất cả dương v*t kia đều bị trói bên trong thứ đồ màu bạc.

Liền biết căn bản ngay lập tức anh không thể chịu đựng nổi, Lăng Phàm trong lòng âm thầm khinh bỉ người thương thay đổi, tần suất trêu chọc trên tay càng thêm gia tăng cường độ.

Không quá vài phút, hai bên đầu v* cứng rắn phát trướng đến không chịu nổi, mặc cho Gia Minh Diệc thanh tâm quả dục tới như thế nào, tựa hồ đều rất khó khống chế.

Cuối cùng Gia Mình Diệc mở mắt ra, hắn nhìn nhìn Lăng Phàm, nghĩ nên như thế nào mở miệng khiến cậu buông xuống ý niệm ép buộc chính mình, không nghĩ tới Lăng Phàm chơi tới vui vẻ bỗng nhiên rút ra một roida.

“Tiểu Phàm!” Gia Minh Diệc kinh hô một tiếng. Tiểu tử này, đừng có càng chơi càng quá phận!

Đáng tiếc hắn cảnh cáo như vậy không có một chút hiệu quả, roi nhỏ kia chuẩn xác hướng phân thân trướng lớn bị bao chặt của hắn hạ xuống.

“Ba b aba ____ “ Liên tục ba bố phát, không có chút kẽ hỏ.

“Ngô.... Tiểu Phàm…. Em….” Đáng chết! Tiểu tử này là đang muốn ăn đòn!

Thủ tịch điều giáo sư cao cấp có bao giờ chịu qua đãi ngộ như vậy, Gia Minh Diệc gần như không nhịn được muốn trở mặt mắng chửi người.

Nhưng mà dù vậy Lăng Phàm vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hiện tại toàn bộ đầu óc cậu cũng chỉ hoàn toàn là muốn hung hang giáo huấn người đàn ông xuân tâm sắc dục này, muốn nghe từ chính miệng hắn lời nhận sai cầu xin tha thứ.

“Ba ba ba ____” Lại liên tiếp vài roi.

dương v*t cao thẳng dần dần hiện lên vài vệt hồng, ngay cả bên đùi cũng không tránh được bị lan đến, vết thương giăng khắp nơi.

Loại kích thích cực hạn cùng đau đớn này không ngừng thay nhau mang thêm thống khổ cho hắn, đã khiến sự nhận nại của Gia Minh Diệc tới cực hạn.

Nhưng mà mặc dù là như vậy, Gia Minh Diệc vẫn còn có thể bảo trì được một ít lý trí bình tĩnh.

Lăng Phàm không hề có kinh nghiệm điều giáo, hành động ngày hôm nay cũng xuất phát từ tức giận cùng không cam lòng, nhưng cậu cũng hiểu được cần giữ chừng mực, lấy tình huống trước mắt mà xem, nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, chỉ sợ hắn càng khó chịu đựng được tiếp, thoạt nhìn qua hắn cần phải triệt để giải quyết một chút.

“Ngô ……. Tê……. Tiểu Phàm…… A……”

Chỉ chớp mắt, sắc mặt Gia Minh Diệc trắng bệch, toàn bộ ngũ quan đều rối rắm, thân thể run rẩy, nhìn qua thấy được bộ dáng thống khổ không chịu nổi.

Điểu này thế nhưng khiến Lăng Phàm sợ hãi, không biết có phải hay không do chính mình nhất thời quên hết tất cả không có chừng mực, đem hắn bị lộng thương, cuống quit ném roi đi, hạ thấp nguwoif tới gần đối phương, “Anh…. Anh xảy ra chuyện gì? Là….. là nơi nào không tốt?”

“Tiểu Phàm…. Mau…. Mau cởi trói….. Anh…..” Lời nói đứt quãng, giờ phút này Gia Minh Diệc nói ra một câu tựa hồ như phải hao hết khí lực toàn thân.

“Được, em…. Em lập tức cởi.”

Lúc này Lăng Phàm kích động luống cuống tay chân, lấy xuống trói buộc trên dương v*t của hắn, dây thừng cởi được một nửa ngược lại càng cởi càng gấp, cuối cùng gấp đến độ dùng răng cắn ra, lúc này mới đem Gia Minh Diệc từ trên ghế xuống dưới.

Mất đi lực chống đỡ, thân mình Gia Minh Diệc  liền lập tức hướng mặt đất lăn mấy vòng, may mắn có Lăng Phàm nhanh chóng nâng hắn lên, liền vừa đỡ vừa tha tới trên giường.

Quỳ xuống bên cạnh đầu giường, Lăng Phàm cầm khăn tay thật cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn, “Diệc, anh…… anh không bị sao đi?”

Đối phương tựa như nói không lên lời, chỉ là hơi hơi gật đầu thay thế câu trả lời.

“Anh… anh đừng gạt, anh….. Đến cùng là có chỗ nào không thoải mái?” Trước kia người này dù có ôm đau nặng ra sao cũng luôn luôn không ừ hử ra nửa tiếng, ngay cả vừa rồi chính mình dạng này ép buộc đánh hắn, hắn cũng chưa dao động quá nửa phâm. Hiện tại, rõ ràng đã thống khổ tới không có khí lực nói chuyện, làm sao mà có thể lừa dối mình nói không có việc gì!

Tâm lý Lăng Phàm càng nghĩ càng gấp, hốc mắt đều phiếm đỏ.

“Tôi…. Tôi…. Thật không có….. Tiểu….. Tiểu Phàm, em…. Không…. Không tức giận đi…..”

“Không tức giận. Không tức giận. Thực xin lỗi. Thực xin lỗi, là em không tốt.” Đầu Lăng Phàm giống như trống bỏi liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng nhịn không được chảy xuống, tên ngốc này,đều bị như vậy rồi, làm sao vẫn còn quan tâm cậu có nguôi giân hay không!

Mục đích đã đạt được, trong lòng Gia Minh Diệc mừng thầm một chút, tieur tử này quả nhiên là tâm địa mềm mỏng lại dễ  lừa.

“Không…. Không phải lỗi của em… là tôi không nên cùng người phụ nữ kia…. Đi ra ngoài, chọc giận khiến em hiểu lầm.”

“Không có không có, là em quá hẹp hòi, rõ ràng em biết hai người cái gì cũng không có, chính là…… Chính là trong lòng rất khó chịu, mới cố ý nói hai người…..”

“Tiểu Phàm, anh….. anh đã cự tuyệt nàng, cái dự án kia… Anh cũng quyết định không làm.”

“A? Vì cái gì, cái kia rõ ràng là…..” Rõ ràng là người này nói với cậu là đã thiết kế rất lâu, hiện tại làm sao đột nhiên liền….

“Nếu tiếp tục tham gia, liền khó tránh khỏi sẽ cùng nàng tiếp xúc, anh không muốn tiếp tục khiến em suy nghĩ miên man.”

Nhưng…. Em….” Việc lần này hình như đã sai lầm thật sự mất rồi.

Tại sao lại không kiên nhẫn nghe hắn giải thích một chút! Lại cố tình gây sự như vậy, hiện nay ngay cả công việc của hắn cũng bị hủy mất rồi.

“Anh đã tứng nói qua, công việc không có lần này vẫn còn cơ hội khác, nhưng là…. Tiểu Phàm, với anh không có cái gì quan trọng hơn em.”

Tuy rằng Lăng Phàm vẫn không cho rằng người này không cần có vài lời ngon tiếng ngọt buồn nôn gì đó thề non hẹn biển, nhưng hôm nay tại đây nam nhân lại nói ra khỏi miệng, chỉ là một câu tình thoại tầm thường không thể tầm thường hơn, lại giống như thiên ngôn vạn ngữ, trong lòng cảm động không nói lên lời.

“Thực…… Thực xin lỗi…. Ô ô….. Em…. Sau này sẽ không loạn phát tính tình……. Ô ô ô…..” Nằm sấp ở trước ngực Gia Minh Diệc, Lăng Phàm chỉ có thể khóc nấc lên.

“Tiểu…. Tiểu Phàm…” Để Lăng Phàm nằm trước ngực mình phát tiết một hồi, đột nhiên Gia Minh Diệc lên tiếng, “Có thể hay không giúp anh một chút?”

Lúc này, Lăng Phàm gần như không suy nghĩ nhiều liền gật đầu nói, “Được, anh nói đi.”

“Cái kia… Ân….” Gia Minh Diệc chỉ dùng ánh mắt chỉ chỉ nửa thân dưới như cũ hung trí dào dạt.

“Ách.” Mặt cậu trong nháy mắt liền đỏ.

“Tiểu Phàm, hôm nay là lễ tình nhân. Em sẽ không phải muốn anh cứ như vậy trải qua…., cứ như vậy….” Gia Minh Diệc cau mày, bộ dáng nói chuyện vô cùng ủy khuất.

“Em…. Em….” Hôm nay người khác đều  ân ân ái ái, cố tình vì chính mình nhất thời tùy hứng, chẳng những từ trong nhà chạy xa tới nơi này, đem hắn đánh tới bị thương, hiện tại…..

Lăng Phàm trong lòng đấu tranh trong chốc lát, tâm nhất hoành, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu vớt lễ tình nhân này.

Cậu cởi đi quần áo trên người, lên giường ngồi tại bên người Gia Minh Diệc, đầu tiên là cúi xuống hôn lên môi hắn an ủi, miệng lưỡi rất nhanh bị hắn cuốn lấy, khơi dậy dục vọng của cậu gắn bó cùng hắn gắt gao triền miên.

Hai bàn tay của Gia Minh Diệc bắt đầu không an phận tại trên người Lăng Phàm qua lại du tẩu.

Hai người dây dưa trong chốc lát, rất nhanh hạ thân Lăng Pahmf cũng cứng rắn đứng lên, khiến cậu vội vàng có chút khó kìm nén, cậu đứng lên khóa ngồi trên hông Gia Minh Diệc, lấy thuốc bôi trơn bên đầu giường chen một chút vào trong hậu huyệt chính mình, lung tung đảo lộng vài cái, đỡ lấy tính khí của đối phương, liền muốn ngồi xuống.

“Ngô…. Ân….. A…..” Vẫn là bôi trơn không đủ, phân thân Gia Minh Diệc chỉ vào được một chút đỉnh đầu, cũng đã khiến Lăng Phàm đau tới hai chân phát run, gần như chống đỗ không được.

Nhưng dù sao cảm giác áy náy quấy phá, nghĩ tới hành động lúc trước của bản thân khiến đối phương bị thương, lại bốc đồng ảnh hưởng tới công việc của hắn, dứt khoát cắn răng ngồi xuống.

“A….. Đau….. Ngô…. A….” Cơ hồ là thân thể bị xé mở đau đớn, Lăng Phàm gắt gao nắm chặt lấy đầu vai đối phương, một hồi lâu sau tựa như thất thần mất cảm giác.

“Tiểu Phàm….. Ân… Đừng nóng vội…..” Gia Minh Diệc thoải mái hừ hừ một tiếng, ngoài miệng lại là lời nói an ủi đối phương.

Nhưng một câu này lại như cỗ vũ rất lớn cho Lăng Phàm, chỉ là thoáng ngừng một chút, cậu liền đứng dậy đong đưa eo.

“A…. Ân….. Tiểu Phàm…. Lại… Mau chút…. Thật là thoải mai…..”

“Ân…. Cáp…. Diệc….. Em…. Em…. Sắp…. sắp không được….. ân….. nóng quá…..”

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment