Xác nhận tâm ý thích
Hạ Tùng không dám xác nhận trái tim mình, sau khi anh được nghỉ thực sự còn ở lại, anh nói lý do với vợ là phải dạy bù. Vương Nhu nghe thấy anh phải dạy bù này cũng không nghi ngờ gì, chỉ hỏi là, “Dạy bù sẽ được thêm chứ? Trường các anh hẳn sẽ phải bồi thường?”
Hạ Tùng sững sốt, anh không phải dạy bù thật, đương nhiên không có thêm tiền, anh không biết trả lời như thế nào, dáng vẻ trầm mặc như muốn phủ nhận chuyện này. Vương Nhu ngạc nhiên, trong giọng nói mang theo hoài ghi, “Không có ư? Trường anh ngay cả ngày nghỉ cũng sẽ bù, để người ta ở lại dạy thêm mấy ngày chằng sẽ không bổ sung một đồng tiền lương sao?”
Trong lòng Hạ Tùng áy náy, lại hơi chột dạ, anh nhỏ giọng nói dối, “Là anh tự nguyện ở lại, nên không có tiền bù.”
Vương Nhu lập tức mất hứng, “Sao lại phải thế? Nếu đã không có sao anh phải tình nguyện ở lại? Chẳng lẽ anh không nghĩ đến bọn họ sẽ còn ép buộc anh sao? Hiểu Quang ngày nào cũng muốn anh về, kết quả anh còn ở lại làm không công, em không hiểu nổi trong đầu anh nghĩ gì. . .”
Hạ Tùng nghe vợ than phiền, lúc nghe thấy con trai nói muốn anh về, trong lòng lập tức bắt đầu thấy có lỗi, không nói ra được thành lời, đến khi Vương Nhu dừng lại, mới nói, “Anh sẽ về sớm.”
Vương Nhu thở một hơi mạnh, trong giọng nói mang theo chút hoài nghi, “Anh thực sự dạy bù? Hay không biết là ở đấy tìm được tiểu tam tiểu tứ gì đó, phải ở lại đền bù thêm cho người ta?” Cô ta thật ra biết chồng mình có bao nhiêu trung thực, lại biết anh là một tên liệt dương, biết vậy nên chuyện này khẳng định không thể nào, nên nói đến phần sau trong giọng nói mang theo nụ cười, bộ dạng rõ ràng đang nói đùa.
Hạ Tùng lại bị cô nói trúng chân tướng, mặc dù Hoắc Văn Việt không phải tiểu tam tiểu tứ của anh, nhưng anh đã kết hôn rồi, lại cùng Hoắc Văn Việt làm ra chuyện như vậy, như qua lại cùng người ngoài cũng không khác gì nhau. Anh nghĩ đến đây, mặt tái nhợt, ngoán tay cũng run run. Thật may vì đang gọi điện thoại, vợ không thấy mặt anh được, nên không nói gì nữa, chỉ nói: “Vậy anh dạy học tốt nha, lúc nào đến trạm xe gọi điện cho bọn em, em dẫn Hiểu Quang đi đón anh.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Hạ Tùng vẫn còn một trận chột dạ, lại luống cuống. Anh hoàn toàn không nghĩ đến tại sao mọi chuyện lại đi đến mức độ này, rõ ràng là cưỡng ép, rõ ràng là không muốn, tại sao anh phải thích Hoắc Văn Việt?
Hiện tại Hạ Tùng dường như xác nhận mình đối với Hoắc Văn Việt, cảm giác đó đã được coi là thích, những biểu hiện kia, anh đã thấy trêи sách có miêu tả qua, cho dù anh chưa bao giờ thích một người nào, cũng hiểu cảm giác này sẽ là thích, anh không thể phủ nhận. Nhưng anh biết giữa hai người gần như là không thể nào, thật may mắn bây giờ mới thích một chút, mà hứng thú của Hoắc Văn Việt cũng không chắc chắn sẽ duy trì được đến khi nào, chỉ cần đến lúc đó xa nhau anh cố gắng khắc chế, nhất định có thể làm cái cảm giác “thích” này biến mất?
Hạ Tùng cố gắng an ủi mình.
Cuộc sống của ngày nghỉ rất rảnh rỗi, anh trừ chuẩn bị ba bữa cơm ra, thời gian khác đều ngâm mình trong thư viện, cũng có thầy cô giáo thấy anh còn chưa về quê, cảm thấy tò mò, Hạ Tùng chỉ có thể nói dối mình mua vé quá muộn, nên đợi ở trường thêm mấy ngày, hơn nữa muốn ở trong thành phố đi dạo một vòng.
Nhắc đến, mặc dù Hạ Tùng đến thành phố này đã qua mấy tháng, nhưng trừ cổng trường bên ngoài, những nơi khác, anh cũng chưa từng đi. Anh do dự có nên lấy tiền thưởng cuối năm lấy ra một khoản mua một ít đồ về cho con trai cùng vợ, chỉ phân vân mấy giây, anh lập tức hạ quyết tâm.
Hạ Tùng không qua vui vẻ qua ngoài, cho dù là trong huyện, anh cũng rất ít khi đi dạo phố, cuộc sống hoàn toàn chỉ có hai nơi là trường học với nhà, thậm chí trước đây lúc còn sống trong ký túc xá công chức ở trường, một tháng anh cũng khó có dịp ra khỏi cổng trường một lần, hoàn toàn có thể đứng im ở đó.
Hạ Tùng rầu rĩ ở trêи mạng tìm kiếm mấy cửa hàng tổng hợp trong thành phố, lại tìm nên đặt xe khứ hồi như thế nào, anh tra được tài liệu đều sẽ dùng giấy bút cẩn thận viết xuống, sau đó lúc buổi tối, tờ giấy kia bị Hoắc Văn Việt phát hiện.
Nam nhân hơi nhíu mày nhìn nội dung trêи giấy, Hạ Tùng khẩn trương đứng bên cạnh hắn, như một học sinh tiểu học. Sau khi Hoắc Văn Việt xem xong nâng chân mày lên, “Anh phải đi mua quần áo?”
“Ừm.” Hạ Tùng giải thích, “Mua cho vợ với con trai tôi.”
Điều Hoắc Văn Việt không thích nhất là anh nhắc đến vợ con mình, mỗi lần nghe được anh nhắc đến, chân mày sẽ nhăn chặt hơn, sau đó sẽ cố tình phản ứng khốn nạn như những lúc làᘻ ȶìиɦ, nói ví dụ mấy lời như thấy hoa huyệt của anh khẳng định còn chặt hơn vợ anh, anh chảy nước ɖâʍ khẳng định so với vợ anh còn nhiều hơn, mỗi lần nói Hạ Tùng hận không thể tìm một chỗ trống chui vào, lâu ngày, anh gần như chỉ đứng im trước mặt mặc nam nhân nói gì thì nói, ngay cả nghe điện thoại cũng sẽ cố tình tránh hắn ra.
Nhưng bây giờ vẫn bị hắn thấy được tờ giấy kia.
Hạ Tùng đang suy đoán một lát nữa Hoắc Văn Việt sẽ nói mấy lời làm anh thấy khó chịu, Hoắc Văn Việt lại nói, “Ngày mai em dẫn anh đi đi.” Hắn lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, “Đúng lúc ngày mai em cũng rảnh.”
Hạ Tùng kinh ngạc, anh nghĩ chương trình học lớp mười hai, không thấy trong thời gian này Hoắc Văn Việt có lúc nào rảnh rỗi, đang muốn từ chối, Hoắc Văn Việt đã lấy điện thoại ra gọi, sau một phút hắn nói với Hạ Tùng, “Em đã liên lạc xong tài xế rồi.”
Hạ Tùng chỉ có thể nhận lời.
Hôm sau anh lo lắng cùng Hoắc Văn Việt ra ngoài, Hoắc Văn Việt cố gắng ăn mặc đẹp, toàn thân toát ra vẻ khôi ngô tuấn tú, lại còn mạnh mẽ khí chất. Hạ Tùng cũng biết quần áo cũ không thể cầm ra tay, nên mặc quần áo Hoắc Văn Việt chuẩn bị cho anh, bên ngoài áo sơ mi còn bộ áo dạ lông cừu, ngoài là một bộ ghi-lê, trang phục này làm anh trẻ hơn rất nhiều, lại kết hợp với mắt kính mới, cả người toát ra đặc biệt thanh tú dễ chịu.
Hai người ngồi trêи xe Hoắc Văn Việt đặt, Hạ Tùng đối với xe không có hứng thú nghiên cứu, ngay cả mấy nhãn hiệu cũng chỉ nhận dạng được vài ba cái nổi tiếng, bây giờ đang ngồi trêи xe gì anh căn bản không phân biệt được, chỉ cảm thấy rất thoải mái, không gian rất rộng, ghế ngồi cũng mềm nhũn. ᘻôиɠ anh lắc lắc mấy cái, vừa cẩn thân quan sát trang trí bên trong xe, Hoắc Văn Việt để ý đến hành động của anh, cố tình lại gần, ghé bên tai anh thấp giọng nói, “Thầy uốn éo cái gì? Muốn làᘻ ȶìиɦ trêи xe với em à?”
Hạ Tùng sợ hết hồn, mắt trợn to, theo bản năng nhìn về phía tài xế ngồi phía trước, thấy đối phương có lẽ không nghe được tiếng Hoắc Văn Việt, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Mặt anh đỏ lên, không có uy thế gì lườm Hoắc Văn Việt một cái, nhỏ giọng nói, “Cậu, cậu nói lung tung gì đấy?”
Hoắc Văn Việt nhếch khóe miệng, ɭϊếʍ trêи vành tai anh một cái, thấp giọng nói, “Nhưng em cảm thấy đây đúng là một ý kiến hay à nha.”
Thân thể Hạ Tùng căng thẳng, rất sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì, dù gì người đàn ông này từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, có lần hắn ở trong phòng làm việc của anh, nắm cằm anh hôn môi anh, hôn anh đến suýt chút nữa bị người ta phát hiện, nên lúc ở bên ngoài, Hạ Tùng sẽ đặc biệt đề phòng hắn, rất sợ hắn lại làm ra hành động gì quá đáng.
Nhưng thật may Hoắc Văn Việt không nói thêm mấy lời hạ lưu nữa, chỉ cong khóe miệng mang theo nụ cười. Sau khi đến nơi, Hạ Tùng cảm thấy nơi này hình như không giống mấy nơi mình tra được, nhưng thấy người đến người đi, bên đường lại có nhiều tiệm quần áo, vẫn yên tâm.
Chỉ là anh đánh giá thật giá cả nơi này, chờ đến khi anh cầm lên một bộ quần áo rất hợp với con trai Hạ Hiểu Quang, giá trêи nhãn mác làm anh sợ đến mức tròng mắt anh sắp muốn rơi ra ngoài, như mắt mình nhìn nhầm rồi, trong lòng lẩm bẩm đếm mấy số không kia vài lần, mới chắc chắn mình không nhìm nhầm. Anh vội vàng buông quần áo xuống, bắt tay Hoắc VĂn Việt kéo phải ra khỏi, Hoắc Văn Việt lại không động, cầm bộ quần áo anh thấy qua kia lên, hỏi, “Vừa size à?”
Hạ Tùng sửng sốt, lập tức ý thức được hắn muốn làm gì, nhỏ giọng nói, “Không cần, quá đắt.”
Hoắc Văn Việt không nghe anh nói, nhìn size xong, ở trong tiệm chọn mấy bộ kiểu mẫu khác cùng size nhỏ nhỏ như vậy, gọi nhân viên bán hàng gói lại, sau đó quẹt thẻ trả tiền. Hạ Tùng thấy tổng số tiền trêи hóa đơn kia, sợ ngây người, Hoắc Văn Việt đã cầm mấy túi giấy kia lên, nắm cổ tay anh đi ra ngoài, “Bây giờ đi xem đồ nữ.”
Trêи mặt Hạ Tùng hốt hoảng, “Không được, quá đắt, tôi không thể, tôi, tôi không mua nổi. . .”
“Không cần anh bỏ tiền.” Hoắc Văn Việt nhìn sắc mặt hoảng hốt của anh, tâm tình dường như rất vui thích, đưa cánh tay ra nắm bả vai anh, khẽ cười nói, “Hôm nay anh chỉ cần dùng thẻ của em quẹt là được rồi, những thứ khác không cần đắn đo, oke hết, qua tiệm đồ nữ, mà chị ấy mặc size gì? Anh không muốn nói cho em, em tự mình đi gọi điện thoại hỏi nha, biết đâu em còn nhớ được số chị ta đâu, này. . . anh không tin? Em bắt đầu đọc . . . 1 , 3 , . . .”
Hắn còn chưa đọc xong, Hạ Tùng gần như gấp đến giậm chân tại chỗ, cắn môi, mới nói kϊƈɦ thước vợ mình ra. Anh biết nam nhân trước mặt trí nhớ rất tốt, thường xuyên chỉ cần thấy đồ qua một lần là có thể nhỡ rõ được, nếu như hắn thật sự gọi điện hỏi thì nên làm sao bây giờ?
Hoắc Văn Việt không hỏi ý kiến anh, tự mình thuần thục chọn mấy bộ đồ nữ sau đó trả tiền, Hạ Tùng luôn ở bên hắn nói xong rồi được rồi, Hoắc Văn Việt đều không nghe anh, chờ đến lúc ra khỏi tiệm, một tay đã cầm đầy đồ.
Giá cả đồ nữ so với quần áo trả em cũng cao hơn, toàn bộ chi phí đã đến năm chữ số, Hạ Tùng đã không dám nghĩ đến mình phải hối đáp chuyện này thế nào, một núi tiền trước mặt kia trêи thực tế biến thành một điều vô cùng khác thường, anh biết Hoắc Văn Việt có lẽ chỉ làm như đang đem mấy chuyện kia thành một mối giao dịch, anh cũng nên bình thản hơn mới đúng.
Mua đồ xong, anh cho rằng hai người sẽ đi về, lại không nghĩ đến Hoắc Văn Việt còn dẫn anh đi ăn cơm Tây.
Hơi nóng thịt bò bít tết thơm phức bốc lên, Hạ Tùng vẫn còn ngẩn người. Hoắc Văn Việt cười cười, “Lần trước ăn bít tết anh làm mùi vị cũng không tệ, anh nếm thử đồ quán này xem, trước kia em rất thích đến đây ăn.”
“Nhìn cũng ngon. . .” Hạ Tùng vẫn là lần đầu đến nhà hàng sang trọng như vậy ăn cơm, xung quanh phòng ăn có người đánh đàn dương cầm, cũng đủ cho anh biết mấy món trong bữa cơm này không hề rẻ. Anh chột dạ, nhưng không thể tránh khỏi cảm thấy thích thú, mặt đỏ bừng. Anh cảm thấy mình đúng là một tên nhà quê, như bước nhầm vào cung điện nguy nga lộng lẫy vậy, thấy bất kỳ một vật gì cũng sẽ thấy ngạc nhiên. Anh không biết dùng dao dĩa, ban đầu còn cầm ngược, lần này Hoắc VĂn việt lại không chế nhạo anh, còn tốt bụng chỉ cho anh cách dùng chính xác, sau đó động tác ăn cũng cố ý chậm lại, để cho Hạ Tùng nắm bắt được.
Thịt bò bít tết thơm ngon được ăn vào trong miệng, ngon đến mức làm đầu lưỡi Hạ Tùng như bị biến mất vậy, thức ăn ngon làm tâm tình mọi người cũng vui vẻ hơn, anh dần dần thu hồi lại những cảm xúc khó hiểu trong ngày hôm nay, thả lỏng xuống.
Động tác Hoắc Văn Việt vô cùng thanh nhã, nhìn rất hoàn mỹ, Hạ Tùng cảm thấy mình sắp bị hắn mê hoặc, mắt thỉnh thoảng đi nhìn trêи mặt hắn. Hoắc Văn Việt không ăn nhiều, hắn nghe một khúc dương cầm ngừng lại, khẽ cười nói, “Thầy, hồi bé em cũng học dương cầm một thời gian, em đánh cho anh nghe một bản đi.”
Hắn không chờ Hạ Tùng trả lời, đã đứng dậy đi đến giữa phòng, hắn chỉ cùng nghệ sĩ chơi đàn nói qua mấy câu, nghệ sĩ lập tức nhường cho ngồi cho hắn. Hạ Tùng nhìn ngón tay thon dài của Hoắc Văn Việt đặt trêи phím dàn, nốt nhạc tuyệt vời từ đầu ngón tay hắn thả ra.
Hoắc Văn Việt gảy đàn không nghiêm túc, trêи mặt còn mang nụ cười nhàn rỗi, mắt đang nhìn Hạ Tùng. Ngũ quan của hắn quá mức đẹp trai, làm ra biểu tình này cũng đủ chọc người chú ý, mà người hắn đang nhìn chằm chằm là một người đàn ông thanh tú, bỗng chốc làm người ta nghĩ ngợi sâu xa, không tránh được có rất nhiều ánh mắt bắn trêи mặt Hạ Tùng.
Mặt Hạ Tùng đỏ lên, thân thể cũng hơi căng thẳng, anh đáp lại tầm mắt của Hoắc Văn Việt, tim nhảy lên một trận tăng nhanh, nhưng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tất cả những điều này anh chưa bao giờ trải qua, cho dù là mua đồ xa hoa, hay đường phố phồn thinh, hoặc ngay cả bữa ăn Tây Âu mỹ vị, còn ngay bây giờ những nốt nhạc rung động lòng người cùng nụ cười say đắm kia, cũng đủ làm anh động tâm, làm anh sa vào.
Hạ Tùng sợ hãi, mình còn có thể lên bờ hay không.