Ái Tình Luân Khuếch

Chương 19

Thấy cậu thật sự đi ra ngoài rồi, Hạ Hành Thù lập tức có hành động , bỏ lại người đang bị anh giữ tay rồi chạy đi , một phen đem Thẩm Gia Hành giữ chặt kéo vào trong ngực, mặc kệ cậu giẫy dụa tránh né thế nào cũng không buông ra .

“Em nổi nóng rồi liền đi ngay , cũng không để anh có cơ hội giải thích, phải thấy rõ ràng thì mới nói nha !”

Khí lực giãy dụa lần này của Thẩm Gia Hành đương nhiên bất đồng với thời điểm ngày thường trêu đùa, ngay cả khửu tay cũng tặng cho Hạ Hành Thù một quải.“Thấy rõ ràng? Anh còn muốn tôi thấy rõ ràng cái gì ? Chờ anh đem người ta cởi hết rồi mới nhìn kĩ à ? Anh đi chết đi ! Buông!”

“Đương nhiên là phải thấy rõ ràng hắn là ai !”

Thẩm Gia Hành nghe vậy cũng hơi chút dừng lại động tác, quay đầu nhìn kỹ mỹ nhân mang gương mặt búp bê, nhưng nửa điểm cũng không có ấn tượng mình đã gặp qua hắn.

Mỹ nhân lại thảnh thảnh thơi thơi nhích lại gần, cười quyến rũ ,nói:“Tôi là Giang Hi Ngạn, tổng tài tập đoàn Hoya, cũng là bạn học kiêm bạn bè xấu của Hành Thù.”

Thẩm Gia Hành đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngay tại khi Hạ Hành Thù thở dài nhẹ nhõm một hơi, giật lấy cổ áo của anh gào lên :“Nguyên lai anh ăn vụng còn ăn vụng đến tận ổ ! Hay là nên nói các người đã sớm thế ? Hạ Hành Thù tôi cắn chết anh xem anh đem tôi trở thành cái gì !”

Mắt thấy răng nanh của Thẩm Gia Hành sắp nhào qua , Hạ Hành Thù bất đắc dĩ đành phải áp dụng thủ đoạn cuối cùng, siết chặt cậu rồi kéo miệng cậu đi lên, chặn lại cái miệng nhỏ mê người đang hung ác đe dọa , xảo diệu tránh đi răng nhọn của cậu, bắt được chiếc lưỡi mềm mại rồi nhiệt liệt mút vào, dây dưa tới khi Thẩm Gia Hành không có khí lực phản kháng mới buông ra đầu lưỡi, đảo qua nội bích khoang miệng nóng cháy, đem mỗi một chỗ đều tái nhấm nháp một lần .

Vừa hôn chấm dứt, lưu luyến không tha mà buông ra Thẩm Gia Hành, Hạ Hành Thù gần sát tới đôi môi đỏ tươi của cậu , khàn khàn nói :“Anh vừa rồi chỉ muốn lột cái găng tay trên tay hắn mà thôi, em lại hoài nghi anh ngoại tình , thật sự là không có lương tâm.”

Thẩm Gia Hành vốn đã bị anh hôn đến thần trí mơ hồ, nghe lời nói như thế, trong đầu ngẩn ngơ, lập tức quay đầu lại nhìn về phía hai tay Giang Hi Ngạn, quả nhiên nhìn thấy trên đó đang đeo một cái găng tay trắng noãn nhung tơ .

“Kia, vậy…… Hắn sao lại đeo găng tay của anh, anh , anh sao lại không thể không bắt hắn cởi ra ?” Thẩm Gia Hành xấu hổ đến ngay cả nói cũng nói không liền mạch.

“Hừ , còn không phải người nào đó mang danh tổng tài mà ngay cả một tý công việc cỏn con cũng không chịu làm, còn đem hết công việc của tổng tài đổ hết lên người anh, ngay cả chuyện kí tên lên văn kiện đơn giản như thế cũng không chịu làm, anh chỉ đành bắt hắn ấn dấu tay , ai biết hắn liền đeo luôn găng tay của anh rồi không chịu tháo xuống , thực tức chết anh mà.”

“Uy uy uy tôi nói nha Hành Thù, kể chuyện cũng không thể để mình cậu tự sự. Cậu nghĩ rằng tôi không rõ chắc ? Hôm nay chỉ cần tôi ký một phần văn kiện, ngày mai cậu sẽ chuẩn bị một chồng văn kiện cho tôi xem, tôi cũng không muốn làm việc cuồng sau đó tráng niên sớm thệ.” Giang Hi Ngạn từ từ đi tới trước mặt hai người , nhìn Thẩm Gia Hành, lại hướng về Hạ Hành Thù đang biểu tình không vui , cười nói:“Lão bà mỹ nhân của cậu nguyên lai mạnh mẽ như thế , hôm nay tôi đã mở mang kiến thức rồi nhá .”

Bị người ta nói như vậy, Thẩm Gia Hành lập tức ngại tới đỏ mặt , còn muốn cứng rắn chống đỡ lấy mặt mũi, cường nói:“Ai, ai là lão bà hắn , tôi cùng hắn không có nửa điểm quan hệ .”

“Nga? Không quan hệ? Nguyên lai thời đại mới quả nhiên đã tiến bộ đến mức không quan hệ cũng có thể tiếp nhận cái hôn thuộc tiêu chuẩn nồng nhiệt thế kia , vậy mỹ nhân tiên sinh à , có thể ban cho tiểu nhân thử nếm một đôi môi thơm nồng kia không ?”

Còn không đợi Thẩm Gia Hành nổi bão , Hạ Hành Thù đã trực tiếp vươn tay ấn ngực Giang Hi Ngạn đẩy ra ngoài “Cậu lăn đi đâu mà hóng mát đi, đừng mong chiếm tiện nghi lão bà của tôi !”

Giang Hi Ngạn rụt lui vài bước, giả bộ rất đau nhu nhu ngực, một tay chỉ vào Hạ Hành Thù lên án:“Thật không nghĩ tới a, nguyên lai Hạ đại đầu gỗ đến lúc đàm luyến ái cư nhiên cũng sẽ biến thành cái dạng này, có thú tính sẽ không có nhân tính, thật sự là rất thương tâm ……”

Hạ Hành Thù nằm lấy vai Thẩm Gia Hành, hướng Giang Hi Ngạn lắc lắc ngón tay “Dưới tình huống của cậu , cậu còn chưa phát huy thú tính thì cậu đã đối với tôi chả có tý nhân tính nào, nên cậu không có tư cách nói tôi nha , hiện tại tôi muốn cùng lão bà đại nhân đi ăn khuya , văn phòng này liền toàn quyền giao thác cho cậu, bày ra chút nhân tính vĩ đại đi , Hoya tổng tài tiên sinh.” Sáu chữ cuối cùng nói đặc biệt nhấn âm

Bị Hạ Hành Thù ôm hướng ra phía ngoài, Thẩm Gia Hành không quên quay đầu lại nhìn Giang Hi Ngạn một cái, chỉ thấy mĩ nhan đáng yêu của hắn đều suy sụp xuống, đang dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn chằm chằm phía sau lưng Hạ Hành Thù. Vốn đang muốn đối hắn có chút đồng tình , nhưng tưởng tượng đến lời Hạ Hành Thù vừa nói , xem ra nguyên nhân khiến cho anh mỗi ngày không thể không tăng ca tới muộn thế này cũng có phần lớn của vị tổng tài mĩ nhân này , vì thế tâm tư của Thẩm Gia Hành lập tức tự động tự phát mà đứng trên vị trí “Cùng chung mối thù” với tình nhân nhà mình .

May mắn vừa rồi Thẩm Gia Hành đã đem đồ ăn khuya đặt ở trên bàn thư kí rồi mới áp tai nghe lén , nếu không dưới cơn thịnh nộ chỉ sợ mỹ vị này sớm hóa thành vũ khí ném tới Hạ Hành Thù, mà sẽ không giống như bây giờ được đặt trên bàn tươm tất , hai người cùng nhau nhấm nháp thế này .

Dù ăn, nhưng Thẩm Gia Hành còn chưa quên một ít chuyện trọng yếu, uống xong một ngụm cháo ngọt cuối cùng, cậu buông thìa, bắt đầu khảo vấn Hạ Hành Thù.

“Giang tổng tài vừa rồi, hắn thường xuyên không làm việc sao ? Sau đó đều giao cho anh ?”

Bởi vì mỹ thực làm mất cảnh giác, Hạ Hành Thù thần kinh so với bình thường thô hơn một chút, không có chú ý tới Thẩm Gia Hành rất nghiêm túc khi hỏi vấn đề này, chỉ đáp chi tiết:“Sao lại là thường xuyên, căn bản là tất cả thời gian, hắn ngay cả công ty đều rất ít đến, chạy loạn cả ngày chạy tới mức gây rắc rối khắp nơi.”

“Anh cùng hắn quen nhau lâu chưa ? Giao tình rất sâu? Cho nên mới cam tâm tình nguyện bị hắn áp bức?”

Hạ Hành Thù lúc này mới nhận thấy ngữ khí Thẩm Gia Hành không đúng, ngẩng đầu lên, nhìn đến tuấn dung cau có , không khỏi có chút kinh ngạc “Gia Gia? Làm sao vậy, anh cùng Hi Ngạn đã quen nhau từ lâu lắm rồi , bất quá em tựa hồ không quá cao hứng?

Thẩm Gia Hành rốt cục quát lên :“Đại ngu ngốc! Em vì cái gì phải cao hứng? Bởi vì anh quen biết hắn nhiều năm liền làm trâu làm ngựa cho hắn à ? Anh cả ngày công tác tăng ca vội đến muốn chết, hắn mang cái danh hào tổng tài lại nhàn nhàn vô sự, chỉ việc chờ đếm tiền mặt, bình thường anh đối phó với em khôn khéo như thế, sao tới phiên dùng trên người mình lại ngược lại như thế nha ? Thật sự là không biết nói anh cái gì mới tốt !”

Hạ Hành Thù bị cậu rống đến kinh ngạc một lát, sau đó mỉm cười.

“Anh cười cái gì mà cười?!” Nhìn vẻ mặt của anh, Thẩm Gia Hành cũng có xúc động muốn rống người

Hạ Hành Thù cũng không để ý, đột nhiên một phen phác qua , đem cậu toàn bộ ôm vào trong ngực .

“Gia Gia, em đau lòng anh à ? Đau lòng anh phải làm nhiều , có phải hay không? Có phải hay không?”

Bị anh hỏi thế, Thẩm Gia Hành lập tức cảm thấy mặt nóng lên, lại ngượng ngùng thừa nhận, chỉ đành phải quát lấp :“Câm miệng! Cùng một câu hỏi thì hỏi nhiều thế làm gì ? Thật sự là nói anh ngốc anh lại càng ngốc hơn …… Ngô!”

Không đợi cậu đem nói cho hết lời, môi Hạ Hành Thù đã đi lên, chận lại cái miệng không mấy thẳng thắn lại rất mê người này .

Đợi nụ hôn nồng nhiệt qua đi, Thẩm Gia Hành sớm thở không nổi, hai tay cầm lấy vạt áo Hạ Hành Thù, đem mặt chôn ở trong ngực dày rộng của anh, thở gấp nhẹ giọng lẩm bẩm:“Hô, Giang Hi Ngạn thế mà nói anh là đại đầu gỗ…… Hô, nếu anh là đầu gỗ , đầu gỗở thế giới này đã sớm đều tự cháy hết……”
Bình Luận (0)
Comment