Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 52

Xe lái ra khỏi tầng ngầm của Hách Thịnh, con đường rộng lớn phía trước là một ngã tư. Đèn đỏ sáng lên.
Sùng Hoa đạp phanh, bình ổn bình ổn mà dừng lại, cô nhìn sang trái, tòa nhà Hách Thịnh dưới nắng sớm phản xạ ra những tia sáng chói mắt, kính thủy tinh không nhiễm một hạt bụi, hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, đây là kiến trúc đáng chú ý nhất cả con đường này.
Có Thôi Trinh bên cạnh, tựa hồ ngay cả tất cả sự vật có liên quan đến nàng đều sẽ dùng ánh mắt mềm nhẹ để nhìn. Một tòa nhà tràn đầy phong thái kiên cường, bởi vì có Thôi Trinh ở trong đó mà trở nên đáng yêu.
Đèn xanh bật lên, Sùng Hoa thu hồi ánh mắt nhu hòa, đạp chân ga.
Kế tiếp, Sùng Hoa không đến phòng làm việc, mà cô đến dưới tòa nhà Tùy Thị, sau đó gọi điện cho Tùy An.
Không được mười phút, Tùy An liền xuống.
Tây trang đen thành thục ổn trọng, sải bước tiến đến, hoàn toàn chính là dáng vẻ của nữ thương nhân thành đạt. Sùng Hoa đã có một thời gian không gặp chị mình, chỉ có điều hai người bọn họ, vốn chính là ít tiếp xúc, nên cũng không có cảm giác hưng phấn lâu ngày gặp lại, cũng đã quen rồi.
Tùy An ngồi vào ghế phó lái, cô nhìn Sùng Hoa, thấy cô mọi thứ đều tốt, nói câu đầu tiên: "Lúc nào mới giới thiệu cô ấy với chị?"
"Giới thiệu cái gì, đừng nóng vội." Sùng Hoa cũng không lấy làm lạ vì sao Tùy An sẽ biết. Từ lúc Tô Hiệp cùng cô nhấc lên một chút quan hệ thì cô đã phản cảm mà rũ bỏ chút quan hệ đó, gần đây cô và Thôi Trinh tin tức lan truyền nhanh chóng, cô lại không hề lên tiếng phủ nhận, Tùy An có thể đoán được cũng không kỳ quái.
Thấy cô còn không có dự định để Thôi Trinh gặp mặt người nhà, Tùy An sẽ không hỏi nhiều nữa. Yêu đương là chuyện riêng tư, chỉ cần bản thân cảm thấy tốt là được rồi, cũng không cần người nhà bạn bè can thiệp quá nhiều. Bản thân Tùy An, cũng đang hẹn hò cùng Trịnh Gia Lệ, dưới tình huống tình cảm đặc biệt ổn định mới dẫn về giới thiệu cho Sùng Hoa. Mà bây giờ, cô và Trịnh Gia Lệ đã không phải đơn thuần là quan hệ yêu đương. Ba năm trước đây, các cô đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài.
"Chị Gia Lệ đâu? Đã lâu không gặp chị ấy." Nghĩ đến nghĩ đến đã lâu không nghe tin tức của Trịnh Gia Lệ, lần trước thấy tin tức của cô là nửa tháng trước, cô ấy mỉm cười chụp ảnh trong một buổi tiệc.
"Nhận một bộ phim, ra khỏi thành phố đóng phim rồi." Về hành trình của Trịnh Gia Lệ, Tùy An hiểu rõ trong lòng bàn tay.
"Luôn hai người hai nơi như vậy, sẽ không nhớ chị ấy sao?" Trịnh Gia Lệ cũng như những ngôi sao khác, thường xuyên đi lại, vừa đi là mấy tháng, cũng không phải chuyện lạ. Nhưng, tỉ mỉ nghiên cứu hành trình của Trịnh Gia Lệ, sẽ phát hiện, cô luôn tận lực hạn chế công việc lúc ở tại thành phố. Mà Tùy An, cũng là một người bận rộn, ra ngoài công tác một chuyến là một tuần cũng là chuyện bình thường.
Sùng Hoa luôn cảm thấy hai người bọn họ thời gian bên nhau trong một năm công lại sợ rằng cũng chưa tới một tháng. Nhưng chính là hình thức chung sống như vậy hai người vẫn có thể kiên trì nhiều năm qua.
"Quen là được rồi." Tùy An trả lời, chỉ có điều, sẽ không ai quen nhung nhớ, nàng nói tiếp: "Năm ngoái, Gia Lệ từng một lần đề cập việc sinh con, chị cũng hiểu được, nếu như muốn có con, thì phải bắt đầu suy tính. Chị chuẩn bị lần này Gia Lệ trở về sẽ thương lượng với cô ấy là nhận nuôi hay là tự mình sinh."
Có con khẳng định không thể giống như trước, thời gian ở nhà nhất định sẽ phải nhiều hơn.
Sùng Hoa cũng hiểu được như vậy không sai. Chỉ có điều bản thân cô không thích trẻ con, nên còn không có dự định này.
Đây là chuyện của hai người, cho nên phải hỏi thử ý kiến của A Trinh, cô thầm nghĩ như thế. Nhưng vừa nghĩ tới Thôi Trinh sẽ ôn nhu đối với một người khác ngoài cô, Sùng Hoa liền đặc biệt ghen tỵ, cho dù đó chỉ là một đứa trẻ không biết chuyện, Sùng Hoa cũng không chịu nổi. Cô không có cách nào thương yêu một đứa bé tranh đoạt sự chú ý của Thôi Trinh với cô.
Vẫn nên, tạm thời đừng có con đi.
Hai người trò chuyện, xe dần dần càng lái càng vắng vẻ, trên đường xe cộ và người đi đường đều ít đi rất nhiều.
Qua gần hai mươi mấy phút, các cô mới đến nơi.
Đây là một trại giam.
Cũng giống như tất cả trại giam khác, nơi này uy nghiêm kinh khủng, mang theo một loại cảm giác áp bách làm cho người ta hít thở không thông.
Vừa xuống xe, Sùng Hoa liền thu liễm nụ cười, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt lãnh đạm vô tình, Tùy An bên cạnh cô cũng không khác là mấy.
Hai người làm các loại thủ tục, đi tới phòng chờ, đợi một hồi, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục tù nhân được dẫn vào phòng dưới sự kiểm soát của quản giáo.
Bọn họ chỉ có mười lăm phút.
Tùy An và Sùng Hoa ngồi một bên bàn, thấy nam nhân tiến đến, cũng không có đứng lên, cũng không có lên tiếng. Bọn họ chỉ có mười lăm phút ngắn ngủi. Nhưng từ thời khắc nam nhân lộ rõ vẻ già nua này bước vào, thời gian liền trở nên vô cùng niêm dính chậm chạp, chậm đến một giây tựa hồ bị kéo dài thành mấy vạn giây.
Nam nhân thấy Sùng Hoa, ánh mắt chợt co rút lại, gương mặt tiều tụy nhanh chóng hiện vẻ phẫn nộ không cam lòng, nhưng những tâm tình tiêu cực này chỉ có ngắn ngủi chốc lát, liền trở về bình tĩnh.
Quản giáo ra ngoài, đóng cửa lại.
Nam nhân tại ngồi xuống đối diện, không biết là vô tình hay là cố ý, hai tay đeo còng tay bị ông ta đặt trên đầu gối, giấu dưới đáy bàn, ở góc độ của Sùng Hoa và của là không cách nào thấy được.
Dường như ông ta vẫn kiệt lực duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt hai đứa con gái.
Từ lập án đến lúc lãnh án, đã qua hơn nửa năm, đây đã là nhanh rồi. Tùy An không thể tố cáo ông ta tội mưu sát, mà là đem những chứng cứ biển thủ công quỹ của ông ta trước đó Sùng Hoa đã điều tra được nặc danh gửi đến viện kiểm sát. Trải qua điều tra, con số tổng cộng mà Chu tiên sinh tham ô cũng đủ cho ông ta ở trong tù nghỉ ngơi hơn hai mươi năm, mà hơn hai mươi năm sau, ông ta đã qua tuổi tám mươi.
Cuộc đời này không còn gì để hy vọng.
"Có chuyện gì, ông nói đi." Chờ ông ta ngồi xuống, Sùng Hoa liền lên tiếng.
Chu tiên sinh không vội vã nói, ông ta nghiêm túc quan sát Sùng Hoa một lúc, Sùng Hoa lãnh đạm ngồi đó, mặc ông ta quan sát, càng không hề có gì không được tự nhiên, cũng không có cảm xúc dao động.
Chu tiên sinh cười ha hả như bệnh tâm thần: "Con đã thay đổi." Người ông ta cho rằng không có sức uy hiếp nhất lại cho ông ta một kích trí mạng, bây giờ muốn đứng lên cũng không thể đứng, thật châm chọc.
Sùng Hoa giương mắt, không hé răng.
Nếu so về thủ đoạn kinh doanh, hai Sùng Hoa cộng lại cũng không phải đối thủ của Chu tiên sinh. Một người ở thương trường lăn lộn hơn mười năm, tích lũy nhiều mối quan hệ và tài chính, một người từ không quan tâm việc kinh doanh của gia tộc, chỉ làm việc mình thích, căn bản không thể so sánh. Thủ đoạn Sùng Hoa dùng để đuổi Chu tiên sinh ra khỏi Tùy Thị tương đối âm hiểm, hoàn toàn không đi chính đạo. Nhưng mặc kệ quá trình thế nào, ai thắng ai thua, đã là kết cục đã định.
Chu tiên sinh cười xong, lau lệ nơi khóe mắt, nói: "Cho Chu Vinh một khoản tiền, để nó xuất ngoại, để nó đời này không lo cơm áo."
Đây chính là nguyên nhân ông ta không ngừng gây sự từ lúc vào tù đến nay. Ông ta phải bảo đảm nửa đời sau của con trai ông ta không khốn cùng sa sút.
Tùy An nghe xong, trong mắt phát lên một ngọn lửa giận, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn không nói chuyện, chỉ là liếc nhìn Sùng Hoa.
Sùng Hoa hai tay đan nhau, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tràn đầy đề phòng: "Dựa vào đâu?"
"Dựa vào chỗ ta có chuyện con hứng thú muốn biết." Chu tiên sinh cũng không giấu diếm, đến lúc này, thừa nước đục thả câu đã không có bất cứ tác dụng gì, ông ta hoàn toàn bị vây ở thế hạ phong, nên chỉ có thể lật hết những lá bài còn lại.
Sùng Hoa biết ông ta nhất định còn giữ lại gì đó, chỉ là không ngờ ông ta lại dùng để giao dịch với cô. Từ lúc vào đây đến bây giờ, cô rốt cuộc triển lộ ra một chút cảm giác hứng thú. Có thể để cho Chu tiên sinh giấu đến bây giờ, hẳn không phải là thứ không giá trị.
Cho dù là thuần túy là thuần túy xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Sùng Hoa vẫn hứng thú truy hỏi một câu: "Cái gì?"
Có phản ứng là tốt rồi, chỉ cần không phải không chút dao động, bất kể là phẫn nộ, hay là hứng thú, đều có thể, như vậy, ông ta mới có thể nói hết lời. Chu tiên sinh nghĩ thầm, ông ta đối với Tùy An và Sùng Hoa tuy rằng không có bất kỳ cảm tình gì, nhưng hai người cũng là ông ta nhìn từ nhỏ đến lớn, vì đối phó hai người, ông ta cũng đặc biệt quan tâm nghiên cứu qua. Tùy An và Sùng Hoa có một đặc điểm chung chính là trọng tình cảm. Tùy An chung thủy, Sùng Hoa chung thủy cộng thêm trọng tình cũ.
Đối với người trọng tình cảm mà nói, chỗ đau rất dễ bị tìm ra.
Chu tiên sinh nhìn Sùng Hoa, chậm rãi nói: "Con cũng đã đã biết Thư Dĩnh là người do ta sắp xếp."
Quả nhiên như Chu tiên sinh dự liệu, Sùng Hoa nghe tên Thư Dĩnh, tản mạn trong mắt không còn sót lại chút gì, cô không còn là có hứng thú mà khinh miệt, cũng không còn là lãnh đạm coi thường, cô thẳng lưng, toàn thân tràn đầy phòng bị, ánh mắt co rút, nhìn chằm chằm Chu tiên sinh, đây là khát vọng đáp án lại sợ biết đáp án.
Tùy An lo âu nhìn Sùng Hoa, lại nhìn đôi mắt Chu tiên sinh lợi hại như chim ưng mà quan sát Sùng Hoa, nhất thời chán ghét vô cùng, chỉ bằng việc này, Chu Vinh đừng hòng có được một xu, cho dù Sùng Hoa đồng ý, cô cũng sẽ không đồng ý.
"Như vậy có phải con rất muốn biết tại sao cô ấy lại lập gia đình nhanh như vậy, tại sao sau khi kết hôn tám tháng liền sinh con?" Chu tiên sinh che dấu đắc ý, giọng nói vô cùng bình thản, thậm chí lộ ra một chút ôn hòa độ lượng của người làm ba: "Ta tin tưởng con nói sẽ giữ lời, chỉ cần con đồng ý yêu cầu vừa rồi của ta, ta sẽ nói cho con biết đáp án."
Sùng Hoa thẳng lưng ngồi bất động, cô nhìn ông ta chằm chằm, Tùy An lo lắng biến thành khẩn trương, sợ Sùng Hoa bạo phát, mà Chu tiên sinh thì càng ngày càng nắm chắc, ông ta đang chờ Sùng Hoa gật đầu, chờ đợi mong muốn của mình được đáp ứng. Ông ta đã không có hy vọng gì nữa, cũng chỉ có thể ở trong ngục vượt qua quãng đời còn lại, cũng vì vậy ông ta càng phải đem hết toàn lực, sắp xếp xong tiền đồ của con trai mình.
Cuộc sống sau song sắt, chỉ có thể nhìn thấy bốn bức tường, chật hẹp làm cho người khác hít thở không thông. Chu tiên sinh đã lâu không thể hội loại cảm giác huyết mạch sôi sục này, ông ta đè nén hưng phấn, nhìn Sùng Hoa, muốn thấy cô cúi đầu, muốn thể hội cảm giác chiến thắng đã lâu chưa có.
Sùng Hoa nhìn ông ta, sự đề phòng của cô hiện ra rất rõ ràng. Trong mắt Chu tiên sinh dần dần toát ra vẻ vui sướng.
Như vậy ước chừng ba mươi giây, ngay lúc Chu tiên sinh cho rằng nắm chắc phần thắng, Sùng Hoa đột nhiên nở nụ cười, cô bình tĩnh lại thành khẩn nói: "Tôi đối với đáp án này, hoàn toàn không có hứng thú."

Bình Luận (0)
Comment