Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 54

Ngôi nhà này Sùng Hoa dọn vào ở từ năm ngoái. Từ đó trở đi, căn nhà càng không có nhân khí, giống như một lữ xá sẽ đến bất cứ lúc nào, cũng có thể đi bất cứ lúc nào, chỉ làm nơi dừng chân tạm thời.
Sùng Hoa đối với nơi này cũng không có bao nhiêu quyến luyến, thời gian quay ba trăm sáu mươi ngày tư bản, cô ra khỏi thành phố, đi một lần là hai tháng, trở về dùng chìa khoá mở cửa ra, bên trong vắng ngắt, giống hệt như lúc cô đi. Nhân viên vệ sinh đúng giờ quét tước, nơi này không giống như những ngôi nhà vắng chủ trong phim ảnh, phủ đầy bụi bậm, không có bụi, đỡ phiền phức quét dọn, cũng thiếu cảm giác trở về nhà.
Từ lúc Thôi Trinh dọn tới nơi này, thì đã khác, trên bồn rửa tay có vật phẩm của hai người, trong tủ treo quần áo quần áo của hai người, trong ngăn kéo phòng sách có một nửa là kịch bản, giấy tờ của Thôi Trinh. Các nàng cùng chung một không gian, xua đi quạnh quẽ, khiến nơi này giống một ngôi nhà.
Phòng bếp không hề chỉ là để trang trí, đồ dùng làm bếp vẫn không nhiễm một hạt bụi như trước đây, nhưng rõ ràng có thể thấy được chúng thường xuyên được sử dụng. Sùng Hoa từ trong tủ lạnh lấy ra một ít nguyên liệu, cô xoay người, thấy Thôi Trinh đi theo vào.
Kết quả cuối cùng là Sùng Hoa làm đầu bếp chính, Thôi Trinh ở bên cạnh làm trợ thủ cho cô.
Cơm tối xong, Thôi Trinh mới ý bảo Sùng Hoa ngồi vào bên cạnh nàng.
Sùng Hoa có chút thấp thỏm, không biết nàng muốn nói gì.
Yêu đương với người lớn tuổi hơn mình có một chỗ không tốt chính là, một khi đối phương nghiêm túc, bày ra tư thái muốn nghiêm túc nói chuyện sẽ rất dễ cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Sùng Hoa ngồi xuống bên cạnh nàng, đầu gối khép chặt, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêng mặt nhìn Thôi Trinh.
Thôi Trinh thấy cô co quắp câu nệ, câu hỏi sắp ra khỏi miệng lập tức được đổi thành một phương thức ôn hòa hơn: "Hôm nay em không vui?"
Trên đường Thôi Trinh đã chú ý tới tâm tình của Sùng Hoa, nhưng nàng khi đó không hỏi. Nàng càng có có khuynh hướng muốn cho Sùng Hoa ăn no rồi, sau đó mới ngồi xuống tâm bình khí hòa thảo luận giải quyết vấn đề.
Giống như một chú chó nhỏ luôn vây quanh vị chủ nhân đang chuyên tâm làm việc, chủ nhân rốt cuộc khom người ôm lấy nó, Sùng Hoa nhịn không được, khóe môi khẽ cong lên, nhưng nét mặt còn phải cố gắng duy trì thâm trầm, gật đầu: "Phải, là rất không vui."
Nếu như nói ở trên đường, cô diễn xuất xem như là tự nhiên thì hiện tại hoàn toàn là sứt sẹo. Thôi Trinh nâng má, phối hợp hỏi: "Huh? Thế nào?"
Áo khoác đã cởi đi, nàng mặc áo sơmi màu trắng, tóc dài màu đen buông xuống, cần cổ trắng đến có thể thấy được mạch máu bên dưới, ưu nhã, lý trí, lại có phẩm cách ôn nhu tương phản với lý tính. Trên người Thôi Trinh mỗi một chi tiết ánh vào mắt Sùng Hoa đều sẽ bị phóng đại, mang theo một tầng quang mang mỹ hảo, tựa như ánh tịch dương buổi hoàng hôn, làm cho người ta lưu luyến, làm cho người ta quý trọng.
Có thể ngồi gần như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đưa tay là có thể chạm đến đối phương, đây cũng là một điều rất may mắn. Nhưng, rõ ràng là thời khắc hạnh phúc nhất, không biết vì sao, Sùng Hoa lại cảm thấy có một loại cảm giác bi thương vô cớ. Loại bi thương này tiềm tàng trong lòng cô rất lâu rồi, có lúc ngủ đông, có lúc sẽ dâng lên.

Có thể là người thân trong hạnh phúc mới có cảm giác này đi, bởi vì hạnh phúc cho nên lo được lo mất, cho nên sợ mất đi những thứ đang có.
Ánh mắt của Sùng Hoa trở nên thâm thúy, Thôi Trinh thấy hết sự biến hóa của cô, nàng lo lắng nhìn Sùng Hoa, lại một lần nữa hỏi: "Làm sao vậy?"
"A Trinh, em..." Sùng Hoa muốn nói em yêu chị, nhưng lời đến khóe miệng, huyệt Thái Dương đột nhiên đau đớn, trong lòng có một thanh âm nói với cô rằng nên nói ra, không nên cho Thôi Trinh gánh nặng, đừng cho nàng cảm thấy áp lực, phải đặt quyền lựa chọn vào tay nàng. Sùng Hoa không cam lòng mà nhíu mày, trong quan niệm của cô yêu là phải chủ động, mà không phải nhu nhược như vậy, nhưng khi cô cho là như vậy, thì đau nhức từ huyệt Thái Dương sẽ càng thêm bén nhọn, giống như một mũi khoan kịch liệt xoay tròn tàn nhẫn đi sâu vào huyệt Thái Dương của cô. Cô phải từ bỏ việc nói ra những lời kia, cái gì đều không để ý tới mà dùng hai tay ấn chặt vị trí đau nhức.
So với lần trước thấy lăng mộ của Cảnh Đế càng thêm nghiêm trọng, Sùng Hoa chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh mơ hồ, cô làm sao vậy? Trong đau nhức dằn vặt Sùng Hoa trở nên hoảng hốt. Cô ngẩng đầu, giữa một mảnh bóng chồng tựa hồ thấy sắc mặt trắng bệch của Thôi Trinh, cô cảm giác được một đôi tay ấm áp đang chặt lấy cô, cái ôm này muốn cho cô sức mạnh, một cách kỳ tích, nàng không hốt hoảng nữa, ý thức cũng theo đó tiêu tán.
Chìm sâu trong bóng tối, Sùng Hoa cảm thấy thân thể của mình rất nhẹ, giống như đạp trên bông vải.
Cô đến một chỗ, đó là một ngọn núi, trên núi trống trãi, dưới chân núi là cây cối xanh um tươi tốt, hình thành một loại đối lập, một loại cảm giác rất chênh lệch.
Sùng Hoa đứng dưới ngọn núi kia, cô không biết đây là địa phương nào, tại sao phải đi tới nơi này.
Một lát sau, cô nhìn thấy có một đội người cưỡi ngựa, dẫn đầu là một nam nhân mặc cẩm y huyền sắc, mang ngọc quan, đây là một người có địa vị. Sùng Hoa muốn xem rõ dung mạo của người đó, liền đi về phía trước một chút, nhưng mặc cho cô đi thế nào cũng không thể đến gần đám người kia.
Bọn họ dừng lại dưới chân núi, huyền sam nam tử người mang uy nghiêm, giữa thần sắc bình tĩnh của hắn có một loại khí thế của kẻ bề trên nói một không hai. Nhưng Sùng Hoa lại bằng cảm giác nhận định đây là một nữ tử mặc nam trang. Nữ nhân xuống ngựa, nàng đem dây cương ném cho tùy tùng, bản thân lên núi, Sùng Hoa cũng đi theo.
Trên núi có một thạch động, nữ nhân đi vào, thân hình của nàng rất vững chải, nàng đi thẳng vào trong, càng vào sâu càng xuất thần. Sùng Hoa từ từ nhận ra, có một đạo linh quang hiện lên trong đầu cô, cô theo nàng vào trong, thấy cách cục bên trong, cô biết đây là nơi nào rồi.
Ở bên ngoài cô đã cảm thấy ngọn núi này nhìn rất quen mắt, cô thấy qua vô số lần, là ở trên ti vi, trong tin tức, đây là ngọn núi nơi lăng mộ Cảnh Đế tọa lạc.
Vì sao cô lại tới nơi này?
Nàng kia một đường đi vào trong, dọc theo bậc thang càng đi càng sâu, nàng đi thật lâu, rốt cuộc đi tới địa cung.

Nơi đó có một tòa cung điện, nằm ở giữa địa cung. Sùng Hoa nhìn xung quanh, cô kinh ngạc phát hiện, nơi này và cung điện lúc trước xuất hiện trong giấc mộng của cô là giống nhau như đúc, tựa như một mô hình phục chế hoàn chỉnh. Nữ nhân kia ngồi xuống trước một quan tài, nàng áp dụng chính là phương thức ngồi quỳ, ngồi trên một bồ đoàn, hoàn toàn trùng hợp với tư thế ngồi ở thời Cảnh Đế, Sùng Hoa cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng bất động, trong ánh mắt là bi ai khắc cốt ghi tâm.
Trong cổ quan tài kia nhất định là người rất quan trọng, Sùng Hoa nghĩ thầm.
Nữ nhân không nói gì, nàng ngồi rất lâu, trên dung mạo tràn đầy dấu vết của năm tháng chỉ có thê lương, chỉ có hoài niệm, ngay lúc Sùng Hoa cho là nàng sẽ tiếp tục trầm mặc thì nàng đột nhiên gọi một tiếng: "Mẫu hậu...."
Hai từ này phát ra từ trong miệng nàng, xen lẫn tưởng niệm, thống khổ, phức tạp khôn kể. Nàng nở nụ cười, nụ cười kia vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, nàng liền cúi đầu vùi mặt vài bàn tay, khóc giống như một đứa trẻ mất đi thân nhân cô độc không yên, nam tử uy nghiêm bên ngoài trước đó cũng không phải là nàng, nàng chỉ là một người bình thường mất đi người trong lòng.
"Mẫu hậu.." "Mẫu hậu..." Một tiếng lại một tiếng, so với tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng, tâm của nàng đã sớm đi cùng với người nằm ở chỗ này, trên thế giới này nàng không có một chút vui sướng. Nàng muốn đi cùng nàng, sống hay chết đều không quan trọng, chỉ cần là ở bên cạnh nàng.
Sùng Hoa lại có thể cảm giác được loại dày vò dằn vặt này, loại đau khổ tưởng niệm này.
Đến lúc này, của đã biết người trước mắt là ai rồi, có thể tiến nhập nơi này, bi thương khóc rống, chỉ có thể là Hạ Hầu Phái, mà người an nghỉ trong cổ quan tài kia chỉ có thể là Thôi thái hậu. Thôi thái hậu qua đời vào năm Cảnh Đế đăng cơ, đáng vẻ của nàng bây giờ có ít nhất ba mươi tuổi. Hơn mười năm, nàng vẫn đau lòng như vậy, khổ sở như vậy, phải bao lâu mới có thể quên được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Sùng Hoa chấn động một chút, Cảnh Đế tại vị chỉ có mười một năm. Cô nhìn nữ tử thất thanh khóc rống kia, nhưng chẳng biết lúc nào nàng đã biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc đè nén tựa hồ vĩnh viễn ở lại cung điện này.
Sùng Hoa mở mắt ra, ý thức ảm đạm khiến cô nhịn không được mà cắn môi, nhưng, khi ý thức của cô hoàn toàn thanh tỉnh, cô mới phát hiện đau đầu không đáng là gì, bởi lúc cô lúc hôn mê trái tim giống như bị đâm thủng, bị khuấy đảo, hiện tại tỉnh lại nhưng vẫn có thể cảm giác được dư âm đau đớn từ trong tim. Cô không khỏi thở dài, chỉ là một giấc mộng nhưng lại chân thật như vậy.
Cô quay đầu, mới phát hiện Thôi Trinh ghé vào đầu giường của cô. Nàng đang ngủ, tóc đen đã có chút mất trật tự, che đi khuôn mặt của nàng. Sùng Hoa đã quen thấy Thôi Trinh cẩn thận tỉ mỉ, lý trí khắc chế, đây là lần đầu tiên Sùng Hoa thấy nàng không có hình tượng ghé vào đầu giường mà ngủ. Sùng Hoa hạnh phúc cong cong khóe môi, nhưng thời khắc nhìn thấy Thôi Trinh trái tim lại bắt đầu đau nhói, thậm chí sâu trong nội tâm còn có cảm giác mừng như điên, mất rồi lại có được.
Ba lần bảy lượt xuất hiện đau đầu, Sùng Hoa ít nhiều cảm giác được sợ rằng bản thân có liên quan đến người trong mộng. Nhưng chờ cô hiện tại hồi tưởng lại, dung mạo trong mộng thấy rất rõ ràng lại trở nên mơ hồ, hoàn toàn nghĩ không ra.
Cảnh Đế, có người nói nàng là bị mưu sát, bởi vì trong Cảnh Đế bản kỷ có ghi chép, nói tử trạng của nàng giống hệt như phụ thân của nàng, phụ thân của nàng là bị phi tử độc chết, điều này được ghi chép rõ ràng trong sử sách, bởi vậy, không ít người giữ vững quan điểm nàng là bị người hạ độc hại chết. Nhưng, trong triều đình lúc đó không ai như vậy động cơ này, mà tình huống của cung đình lúc đó cũng không có ai có năng lực hạ độc nàng, cho nên một quan điểm khác là nàng lao lực quá độ mà đột tử.
Trải qua giấc mộng vừa rồi, Sùng Hoa cảm thấy nàng phát hiện một chân tướng không muốn người biết, vị quân chủ anh minh thiên cổ truyền tụng kia, chỉ sợ là tự sát, mà ngay lúc đó triều đình và quân chủ kế nhiệm lo lắng sự thật này sẽ xúc phạm tới sự anh minh của Cảnh Đế cho nên đã che giấu nó. Cho nên, mới có tình huống hai quan điểm song song tồn tại đến nay.
A Trinh quan tâm tin tức về Cảnh Đế như vậy, khả năng này, có nên nói cho nàng biết hay không? Sùng Hoa cẩn thận xoay người, tận lực không làm ra một chút động tĩnh. Nhìn Thôi Trinh ngủ sâu, Sùng Hoa lúc này không còn là muôn ôm muốn hôn, giống như một chú chó con nghĩ hết biện pháp chiếm lấy sự chú ý của Thôi Trinh nữa, ánh mắt của cô ôn nhu chăm chú vô biên vô tận, thâm hậu đến nhìn không thấy đáy.

Bình Luận (0)
Comment