Từ lòng bàn tay họ Sình như tỏa ra tua tủa tinh thể bằng băng, chỉ lớn hơn hạt bụi, phóng lên phía trước.
Băng Xạ Chưởng đấu Giao Long Đáo Hải, nguyên khí thiên địa va chạm vào nhau như bùng nổ trong giây lát.
Ánh sáng chói lòa khiến người xung quanh phải mất vài giây mới quan sát được thế cục.
Khi ánh sáng lịm đi, Gia Khảm kinh ngạc khi thấy Sình Dương vẫn đứng sừng sững, một bước chân cũng không di chuyển, còn A Cáp Công thì bật ngửa ra cách đó vài bước, chân tay xòe ra nằm thẳng cẳng.
Công trước giờ đều tự hào mình đồng da sắt, mọi sát thương vật lý mười phần đi qua da thịt chàng chỉ còn ba, bốn, nhưng cũng thấy toàn thân tê nhức cả.
Họ A Cáp gượng dậy không hề chậm trễ, nhưng đòn tấn công vừa rồi chàng đã sử dụng cửu phần tinh hoa mà không gây một chút sát thương nào thì từ đó chàng biết là sức công phá của chàng so với Sình Dương vẫn còn thua kém nhiều.Chàng tự hỏi lý do vì sao.
Là vì Sình Dương nội công dồi dào, hay vì ta luyện chiêu còn chưa thành, hay vì về cơ bản võ phái của kẻ lạ mặt này vốn đã lợi hại hơn võ công gia truyền A Cáp gia?A Cáp Công biết mình chưa phải địch thủ của An Tôn Sình Dương, lại tỏ lòng ngưỡng mộ muốn kết giao, mới đứng dậy, cung kính cúi mình chắp tay.
“Đại hiệp vừa có tài vừa có chí, ta vô cùng cảm phục.
Ta không gây khó dễ nữa.
Nếu đại hiệp cần người làm hoa tiêu chỉ đường xuống nam, đích thân ta sẽ dẫn đường.
Chỉ là bây giờ bọn ta đang phải thu thập gỗ đóng thuyền cho mùa cá voi.
Nếu đại hiệp không ngại chờ đợi ít lâu, ta thu xếp việc cá nhân rồi xin phụ thân trợ giúp đại hiệp một phen.”“Chuyện đó không hề gì,” Sình Dương cũng chắp tay lại mà đáp.
Cái chắp tay của Dương đặt hờ lên nhau, tư thế cổ quái, không rõ là tác phong của người xứ Nga La Tư hay bản thân xứ đó không có tác phong đó mà Sình Dương chỉ đơn thuần là đang sao chép cử chỉ của A Cáp Công.
“Bọn ta ở đây có hai trăm quân kỵ, ai nấy đều đã ở rừng núi lâu năm, quen thuộc việc tiều phu.
Cứ để bọn ta giúp đỡ, công việc của các hạ sẽ xong xuôi nhanh chóng.”Công mừng rỡ, đồng ý ngay.
Cả đội kỵ binh cùng vào rừng đốn củi, chỉ một ngày đã xong chỗ củi cần thiết.
Nhiệm vụ đóng thuyền giờ có thể để lại cho đội thợ mộc đảm nhiệm, A Cáp Công không còn vướng bận gì nữa.Sình Dương trở về cùng hội Công, Quả, Khảm, mới hỏi quân của Mộc Hoa Lê ở Kim quốc có bao nhiêu người.Công đáp, “Ta nghe phong phanh phải lên tới hàng chục vạn.
Sau khi vượt được Vạn Lý Trường Thành, chúng chia làm ba đạo quân chính.
Một đạo do Mộc Hoa Lê làm thống soái, đánh thẳng xuống Hà Bắc, toan cướp kinh đô.
Đạo thứ hai đánh vào Tây Hạ, trước thì do chính Thành Cát Tư Hãn lãnh đạo, nhưng giờ Đại hãn đang tây chinh dẹp mấy loạn đảng từ bang hội nội quốc.
Lũ loạn đảng đó liên kết với quốc gia Hoa Lạt Tử Mô gì đó, ta không rõ, có thể đại hiệp sẽ rõ hơn ta.
Thế nên tổng quán Hán địa là Bột Lỗ, tức trưởng tử của Mộc Hoa Lê đang thống lĩnh.
Đạo thứ ba do Húc Đồ Cung làm thống soái, hiện đang vây hãm thành Liêu Dương, cũng là gần với chúng ta nhất.” Tin tức của Công có chút sai lầm, vì quân Mông Cổ đã san bằng cả Liêu Dương rồi.“Tên Húc Đồ Cung này, so với Mộc Hoa Lê mạnh yếu thế nào?” Dương hỏi.“Ta không rõ, nhưng theo thư gửi về từ bạn cũ của ta Ô Di Đạo thì hắn ta chắc chỉ bằng năm phần của Mộc Hoa Lê.”“Hắn có bao nhiêu quân, liệu các hạ có biết?”“Dù là cánh quân nhánh nhưng cũng phải tới vài ba vạn đó.
Nếu Sình đại hiệp muốn nuôi mộng báo thù, ít nhất cũng cần gấp mười quân số.”“Liệu ta có thể nhờ công tước của vùng này giúp đỡ chăng?” Dương hỏi.Hắc Quả ở gần nghe thấy vậy mới cười lớn, “Tiếc thay, đại hiệp đặt chân lên nhầm vùng rồi.”Công mới tiếp lời, “Phụ thân ta là tù trưởng xứ này, cần thiết có thể huy động ba ngàn quân.
Nhưng chúng ta quan hệ với triều đình cũng nhiều bất ổn, phụ thân không màng một chút nào tới chiến sự ngoài kia hết.”Sình Dương mới lắc đầu.
“Giặc Mông Cổ hung ác, ta đã thấy tận mắt chúng tiêu diệt hàng loạt tiểu quốc xung quanh Nga La Tư.
Đừng nghĩ vì không can hệ mà không bị chúng thôn tính.”Công nói, “Ta có thể giúp đại hiệp nói vài lời với cha ta, nhưng tốt nhất không nên hi vọng gì nhiều.”Ngày hôm sau, A Cáp Công dẫn Sình Dương cùng toàn bộ hai trăm kỵ binh xuống Hồ Phủ, thủ phủ của Hồ Lý Cải, diện kiến A Cáp Xuất.
Xuất dẫn gia nhân ra đón con, vừa thấy kẻ lạ, sắc mặt ngay lập tức chuyển từ mừng ra giận, mới hỏi, “Những người này là ai?”Công mới kể lại sự tình, lại nói tốt cho bọn Sình Dương đã hết sức giúp đỡ chàng suốt thời gian qua.
Xuất nghe xong, giọng không mặn không nhạt nói, “Người Dã Nhân chúng ta sẽ không tử nạn vì những trận chiến vô nghĩa.
Vì bọn họ là khách của con trai ta, ta sẽ thiết đãi chúng một hôm.
Nhưng hôm sau thì mời các tất cả đi cho.”Công nói, “Quân Mông Cổ đã đánh tới Yên Kinh rồi.
Chúng mà đại phá triều đình, kể cả nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như này chúng cũng không tha đâu.”Xuất dắt con ra sân vườn, bên ngoài đó đặt một hòn giả sơn trông như Điệu Binh Sơn.
Phía sau hòn giả sơn đào hai con suối cắt nhau, tựa hồ sông Hắc Long và Ô Tô Lý.
Có một nhúm bọ đuôi bật—loài bọ chuyên sống vùng tuyết ẩm—bò lổn nhổn ở bên kia con suối, nhưng tuyệt nhiên không con nào qua được suối mà tới nổi hòn giả sơn.“Một dải đất Hồ Lý Cải, muôn đời có thể dung thân.
Hà cớ chi phải lo chuyện bao đồng?” Xuất nói.Công và Dương hai người đều hiểu ý ngầm của A Cáp Xuất, liền đa tạ Xuất mà trở ra.
Hắc Quả đứng ngoài, thấy mặt hai người không vui mới nhếch mép cười.
“Ta đã bảo rồi mà.Ni Kham Gia Khảm mới nói, “Ở đây có hai gia tộc lớn là Ni Kham gia và A Cáp gia, nhưng cả hai đại tộc đều khoanh tay đứng nhìn, sẽ không ai giúp đại hiệp đâu.”Công mới tiếp lời, “Phường hải khấu có thể sẽ đi theo đại hiệp, tất nhiên, với một cái giá không nhỏ.” Đây là vạn bất đắc dĩ mới phải nhắc tới.
Vốn lũ hải khấu là bọn du thủ du thực, thiếu thốn cơm ăn áo mặc, nên tối ngày đi cướp bóc của ngư dân.
Công nghĩ nếu cho chúng nhập ngũ, có khi cũng giải quyết được nạn cướp vùng duyên hải.Sình Dương đáp, “Tiền bạc không phải vấn đề.
Nếu có thể, phiền ngươi dẫn ta tới chỗ hải khấu.”.