editor: Vivian
—
“Cảm ơn.” Nghiêm Khải Hoa nói lời cảm ơn với người phục vụ khuân hành lý. Đưa tay nhận lại vali rồi đi vào phòng ngủ trong khách sạn a al villa saint martin hotel.
Một nam nhân cao gầy tóc vàng mắt xanh liền ở đại sảnh khách sạn ngăn đường đi của Nghiêm Khải Hoa lại.
“Nghiêm Khải Hoa tiên sinh?”
Tiếng Trung lưu loát khiến Nghiêm Khải Hoa kinh ngạc.
“Anh là?”
“Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là Phương Chủ Tịch muốn gặp ngài.”
Ở sân bay thì gặp tổng giám đốc Phương Sính của tập đoàn Cornelius, bây giờ lại nghe đến đại danh của vị lão đại còn to hơn, so với việc cảm thấy kinh ngạc thì nói đã sớm có dự cảm sẽ đúng hơn.
Vì thế, Nghiêm Khải Hoa theo sự dẫn đường của người nam nhân này, hắn được đưa đến trước mặt một vị trung niên nam nhân, người đang ngồi trước mặt có mái tóc hoa râm hai bên thái dương, thần thái thật uy nghiêm.
Sau khi xua tay vẫy lui đám thuộc hạ, Phương Quân mới mở miệng: “Cậu chính là giám đốc điều hành của Sang Thảo Thiết Kế?”
Nghiêm Khải Hoa tiếp nhận menu người phục vụ đưa tới, gọi cà phê rồi mới chậm rãi đối diện với ‘ánh mắt khiến người ta không dám đối diện’ của vị chủ nhân cả ngành công nghiệp bán lẻ.
“Ngài chính là phụ thân của Phương Cẩn?”
Phương Quân nhướng cao đôi lông mày trắng xám. “Cậu không biết tôi là ai?”
“Tôi biết, chỉ là tôi nghĩ mục đích ngài tìm tôi hôm nay hẳn là sẽ không liên quan đến việc công.”
Đủ trầm ổn. Phương Quân âm thầm đánh giá. Lời nói và cử chỉ đều thong dong và nội liễm, đầu óc lại mẫn tuệ thông minh lanh lợi. Khó trách có thể đưa Sang Thảo tiến đánh vào thị trường Châu Âu. Thậm chí còn có thể khiến cho thằng con út bất hảo kia của mình chấp nhận giả gái, chịu mất mặt trước công chúng.
“Cậu cho rằng tôi có mục đích gì?”
“Tập đoàn Cornelius nắm giữ cả thị trường nước Pháp, đối mới xu hướng mới nhất định rất mẫn tuệ, tôi nghĩ nước Pháp không có khả năng không nhận tí ảnh hưởng nào từ tuần lễ thời trang Milan, hơn nữa, tôi tin tưởng ngài cũng đã nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của cậu ta.”
“Kiệt xuất? Hừ!” Phương Quân hừ mạnh một tiếng, không đồng ý.
Nhìn thấy đối phương nhíu mày, Nghiêm Khải Hoa lại nói” “Sang Thảo là từ đáy lòng cảm tạ lệnh công tử đã hỗ trợ, tôi cũng tin rằng lệnh công tử là người trưởng thành, có thể tự quyết định việc của bản thân.”
Ngụ ý chính là muốn hắn không truy cứu chuyện Phương Cẩn giả nữ nhân, đừng dùng việc công đánh đồng qua việc tư sao?!
“Ý cậu là ám chỉ ta đừng nên xen vào sao?”
Nói lời cảm tạ người phục vụ đưa cà phê tới, Nghiêm Khải Hoa giải thích:
“Tôi chỉ là trả lời câu hỏi của ngài, cũng không định ám chỉ gì cả, thỉnh ngài chớ đa nghi.”
“Nói cách khác, là ta đa nghi, ta xuyên tạc ý của cậu?”
“Phương tiên sinh yêu con nên mới sốt ruột quan tâm đến lời nói và việc làm bên ngoài của lệnh công tử, đây là tấm lòng của mọi cha mẹ trong thiên hạ.” (bác giận vì con dâu dám đì con trai cưng của bác =))))))
Đối mặt với sự cố ý khiêu khích, Nghiêm Khải Hoa vẫn lấy thái độ lãnh đạm, thong dong và lễ độ để phòng thủ, khiến người ta thật phải tán thưởng.
Phương Quân nhiên cười to.
“Hay lắm, Nghiêm Khải Hoa, có muốn đến Pháp phát triển thêm không? Đến với bên ta, đãi ngộ sẽ tuyệt đối nhiều hơn hẳn những gì Sang Thảo có thể cho cậu.”
“Ngài quá khen, so với việc nhận được đãi ngộ, điều tôi càng quan tâm hơn chính là Cornelius có thể đồng ý cho Sang Thảo mở quầy chuyên doanh trong hệ thống của quý tập đoàn hay không, thưa Chủ tịch Phương.”
Sửa xưng hô? Là ám chỉ kế tiếp chính là muốn bàn về chuyện làm ăn mà không phải việc tư nữa sao? Phương Quân mỉm cười, yên lặng nhìn người thanh niên trước mắt.
“Ta tìm cậu là muốn chất vấn chuyện của thằng nhóc Phương Cẩn, bất quá, hiện tại thoạt nhìn, ngược lại là ta tự chui đầu vô lưới rồi, tặng cậu một cơ hội đến bàn chuyện làm ăn.”
“Không bỏ qua bất kỳ thương cơ (cơ hội kinh doanh) nào mới là bản sắc của thương nhân.” Nghiêm Khải Hoa bưng ly cà phê lên kính Phương Quân một cái, rồi mới đưa lên miệng uống một ngụm. “Tôi tin tưởng Phương chủ tịch tuyệt đối có thể hiểu được.”
“Ta có thể hiều được, bất quá ta có thể phớt lờ mọi chuyện, còn muốn bàn chuyện làm ăn thì đi tìm Phương Sính bàn.”
“Vâng. Thật ra, cách đây hai mươi phút, tôi đã được hân hạnh ra mắt Phương tổng giám đốc rồi.”
“Vậy Phương Cẩn….” Lập tức vội vả truy hỏi về Phương Cẩn, Phương Quân đột nhiên dừng lại, ho khan vài tiếng, giả bộ không chút để ý, mà thuận miệng lơ đãng hỏi:
“Vậy tên tiểu tử Phương Cẩn kia đâu rồi?”
“Tôi nghĩ hai vị công tử đều đang trên đường đi đến quý dinh thự.”
Giây tiếp theo, Phương Quân đột nhiên nghiêng người về phía trước, tiếp cận Nghiêm Khải Hoa.
“Cậu có phải đang
cùng-nhau với Phương Cẩn nhà ta?”
“Chúng tôi đúng là
‘cùng-nhau’ đến Pháp.” Nghiêm Khải Hoa trả lời.
“Không phải, ta hỏi không phải cái này.” Nét mặt có tuổi của Phương Quân dần nổi lên hai mảnh nóng nóng, do dự nữa ngày, rốt cục quyết định mở miệng:
“Loại chuyện này…Tóm lại, cậu có phải đang là một đôi với thằng con ta hay không?”
Câu hỏi trực tiếp như vậy lại ngoài dự liệu của Nghiêm Khải Hoa.
“Tư tưởng của ngài quả thật cởi mở đến mức khiến người ta kinh ngạc.”
Bàn tay to của Phương Quân vung lên xua một cái. Hễ nhắc tới chuyện năm đó liền nhịn không được mà phun ra câu oán hận: “Tên tiểu tử đó từ lúc hai mươi tuổi liền come out, chỉ kém không thông cáo cho toàn thiên hạ, thật sự là tên hỗn trướng. May mà năm đó trái tim ta còn đủ khoẻ, chưa bị tiểu tử đó hù chết.” Nhắc tới vẫn còn thấy tức.
“Thì ra là thế,” Ngay cả người nhà đều đã biết tính hướng của hắn, chả trách tên đó luôn phô cái ‘đức hạnh’ – một bộ dáng không sợ trời không sợ đất ra.
-0-
Show diễn kế:
Bố chồng: con dâu nhìn trẻ quá a.
Tiểu Hoa: cám ơn tía, con năm nay 37 rùi ạ.