“Anh thật sự là quá độc ác, cưng ơi, hại tôi ngày hôm qua nguyên cả một đêm cũng không hề ngủ.”
Giọng điệu rõ ràng là oán hận đêm qua bị người kia đối xử vô nhân đạo và hung ác, Phương Cẩn chính là thích dùng câu chữ tối nghĩa mờ ám làm cho người ta hiểu lầm,
“ai nha, người ta bị anh làm cho mệt mỏi quá!”
“Câm miệng lại, Phương Cẩn” đáp lại hắn chính là giọng điệu cảnh cáo lạnh như ‘nước đá cục’ của Nghiêm Khải Hoa.
Bất quá, nếu nghe lọt tai lời cảnh cáo thì sẽ không còn là Phương Cẩn mặt dày mày dạn, vô liên sỉ có tiếng nữa.
“ai nha, tôi cũng không muốn a, chỉ là đã nhận đầy đủ sự đối xử ‘nhiệt tình’ của anh nên cả một đêm tôi chẳng hề ngủ được. Cưng ơi, lần sau không được như vậy nữa nha, tuy rằng tôi tuổi trẻ khí thịnh (sức lực dồi dào), thân thể đang đang ở trạng thái đỉnh điểm mạnh mẽ nhất, nhưng chắc cưng cũng từng nghe câu ‘anh hùng dù làm bằng sắt cũng không chịu nỗi ba ngày đi tả’ nhỉ? Tôi còn muốn cùng anh tay nắm tay làm bạn cả một đời, cùng sáng chiều đến già mà.”
“câm miệng!” Nghiêm Khải Hoa không thể tin được một nam nhân đã sắp hai mươi lăm tuổi thế mà có thể nói năng lật lọng trái phải, trắng đen lẫn lộn hoàn toàn thế này.
“Còn quậy nữa thì cút về khách sạn”
“Sao, về khách sạn á, anh muốn tôi cả người trần truồng, đem bản thân quấn đầy ruy băng nằm trên giường chờ anh sao?”
Vẻ mặt Phương Cẩn khi nói chuyện là cực kỳ hưng phấn và rất nóng lòng muốn thử. “Tôi phi thường vui.”
“Phương…”
“Khải Hoa!”
Một giọng phát âm tiếng Trung cực kỳ quái dị đột nhiên bay tới, đánh gảy lời cảnh cáo Nghiêm Khải Hoa sắp thốt ra, đồng thời khiến hai người xoay lại nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một nam nhân cao ráo tóc vàng đi tới, từ thang cuốn mau chóng đi đến đại sảnh nơi hai người đang đứng, vẻ mặt vui mừng nghênh đón Nghiêm Khải Hoa.
Nam nhân tóc vàng vẻ mặt đang cực kỳ vui vẻ, đột nhiên trở nên ngưng trọng một tầng sương, ánh mắt nghiêm túc dừng trên người Nghiêm Khải Hoa lâu đến hơn một phút sau mới mở miệng:
“Quả nhiên, ảnh chụp là gạt người”
Nghiêm Khải Hoa nghe vậy, vẻ mặt sửng sốt Đến Phương Cẩn cũng không hiểu gì hết, nghi hoặc nhìn nam nhân tóc vàng còn cao hơn mình một ít đang đứng trước mặt.
Thấy hai người ngạc nhiên, vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên tóc vàng bỗng nhiên biến đổi, lộ ra một loạt bạch nha anh ánh, cười nói: (bạch nha: răng trắng)
“Anh so với trong ảnh chụp đẹp hơn rất nhiều”
Lời này vừa nói ra, hai người phương Đông phản ứng không giống nhau – Nghiêm Khải Hoa hờ hững cười, mà Phương Cẩn đứng ở phía sau hắn lại trừng mắt lên, lão đại rất khó chịu liếc nam nhân tóc vàng.
“Xin chào, ShibinSen tiên sinh.” Nghiêm Khải Hoa lấy tiếng Ý nhiệt tình chào hỏi đối phương, đồng thời vươn tay ra.
(Tiên sinh: xưng hô lịch sự trong tiếng Trung = Mr, Ngài, Ông…)
Gavin ShibinSen đáp lễ bắt chặt tay, vẻ mặt khó nén kinh ngạc…
“Khải Hoa, tiếng Ý của anh thật tốt”
“Ngài quá khen, ShibinSen Tiên sinh”
“Đừng quá khách sáo như vậy, dân Ý chúng ta rất nhiệt tình, anh gọi tôi Gavin là được rồi”
(Gavin – Cái Văn: Tên — ShibinSen – Sử Tân Sâm: Họ)
Nghiêm Khải Hoa mỉm cười vuốt cằm, tỏ vẻ chấp nhận.
“khụ khụ khụ…..” phát hiện bản thân bị bỏ rơi, biến thành người qua đường giáp ất bính gì đó, Phương Cẩn khó chịu giả vờ ‘khụ’.
Có khác biệt, chính là Nghiêm Khải Hoa thì cố ý tiếp tục xem nhẹ, Gavin ShibinSen thì chú ý tới hắn. “Vị này là…”
“Là nhân viên thực tập của công ty chúng tôi, xin đừng quá để ý”
Nghiêm Khải Hoa trả lời như vậy, ra vẻ sẽ không định giới thiệu hai người với nhau.
Trên mặt Phương cẩn đột nhiên xuất hiện biểu cảm kỳ quái, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rồi lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, mà Nghiêm Khải Hoa cùng ShibinSen đều không phát hiện, vẫn đang vui vẻ trao đổi với nhau.