Edit: Hắc Phượng Hoàng
Sau khi thay đổi một khăn ướt lạnh lên đầu, Triệu Thuần Hi có một lát thanh tỉnh. Nàng cố gắng mở hai mắt ra, trông thấy chính là khuôn mặt Quan Tố Y hoàn mỹ không tỳ vết, nhất thời ngẩn người.
Quan Tố Y cầm chặt một tay nàng, dịu dàng hỏi thăm, “Hi Nhi con khá hơn chút nào không? Mẫu thân tới thăm con.” Dứt lời cổ họng có chút nghẹn thật chặt, bị hai chữ “Mẫu thân” buồn nôn không nhẹ.
Triệu Thuần Hi tâm cơ thâm trầm như thế nào thì cũng chỉ là tiểu cô nương mười hai mười ba, huống hồ lại đang bị bệnh, đầu óc đã nóng tới mơ hồ, vô ý thức toát ra cảm xúc chán ghét, sau đó vừa lắc đầu vừa trốn về sau, thuận thế tránh ra đối phương nắm chặt tay của mình.
Quan Tố Y buông nàng ra, mỉm cười nói, “Xem ra Hi Nhi còn chưa làm tốt chuẩn bị tiếp nhận ta, không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Dứt lời lại cầm một chiếc khăn ý định thay đổi.
Nha hoàn và lão mụ tử thủ ở một bên vốn phòng bị quá sâu với nàng, thấy tiểu thư biểu lộ kháng cự quá rõ ràng, liền bước lên phía trước gạt nàng ra, ồm ồm thỉnh tân phu nhân đi trở về, miễn cho qua đây lây bệnh. Triệu Lục Ly cảm thấy hồ nghi, cảm thấy cử chỉ con gái không giống như miệng nói đặc biệt thân cận ưa thích tiểu thư Quan gia, hoàn toàn trái lại, còn có chút chán ghét, nếu như thế, vì sao còn khóc lóc hô hào muốn mình lấy nàng?
Nhưng mà ở trong lòng hắn, con gái vô luận làm cái gì, nói cái gì, đều là đúng, mặc dù trong lòng có nghi kị cũng rất nhanh ném ra sau đầu, áy náy khoát tay tân hôn thê tử, “Phu… Ngươi đi về trước đi, Hi Nhi bệnh nặng lắm, ta đêm nay ở chỗ này chiếu khán nó.” Câu “Phu nhân” kia cuối cùng không nói nên lời.
Cứ như vậy? Ngay cả một câu xin lỗi cũng không? Đây chính là đêm tân hôn của ngươi đấy. Đáy lòng Quan Tố Y cười trào phúng, trên mặt lại ung dung rộng lượng nói không sao. May mà có Triệu Thuần Hi hi sinh thân mình, nếu không giường lớn khắc hoa và cành táo chua của nàng mang từ trong nhà tới sẽ bị thứ dơ bẩn Triệu Lục Ly này làm ô uế.
Hai chủ tớ mang theo đèn lồng chậm rãi đi trở về, vừa ra cửa sân thì thấy một đầu bóng đen từ đầu kia xông lại, đâm vào người Minh Lan dẫn đầu, làm cho nàng ngã một phát, không hề nói xin lỗi, càng không dừng lại xem xét tình huống, chạy nhanh như gió đi mất. Nô bộc thở hồng hộc theo sát phía sau hô, “Thiếu gia chậm một chút, coi chừng té! Đại tiểu thư chỉ là sốt cao thôi, uống mấy thang thuốc sẽ khỏe, không có việc gì đâu.”
Thanh âm và bóng người nhanh chóng ẩn vào màn đêm, khiến Minh Lan thấy trợn mắt há hốc mồm, “Tiểu thư, đó là thế tử Hầu phủ à? Làm sao người Triệu gia đều là tính tình hấp tấp như vậy chứ, một người so một người chạy trốn nhanh. Còn có, cô gia lúc trước lay động như thế nào đều bất tỉnh, bên ngoài chỉhô một tiếng đã đi, hắn thật sự đang giả say ạ? Vì sao?”
Quan Tố Y kéo áo khoác, cười nhạt nói, “Đều nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh nhi tử sẽ đào thành hang. Chân Triệu hầu gia đặt xuống đất chạy nhanh, con của hắn đương nhiên cũng không kém rồi. Về phần nói vì sao hắn phải giả say, có lẽ là đội nón xanh quá lâu, không gỡ bỏ được. Tóm lại hắn thích như thế nào thì thế ấy, chúng ta mặc kệ mọi chuyện.”
Minh Lan vốn trì độn gật đầu, lập tức mới ngửi ra hương vị, “Không đúng! Cái gì con chuột, đào thành động, chân đặt xuống, làm sao tiểu thư người lại so sánh Hầu gia với súc sinh? Còn có nón xanh gì đó là nói cái gì ạ?”
Quan Tố Y chọc cái gáy tiểu nha đầu, dẫn đầu đi về, “So sánh với súc sinh coi như cất nhắc hắn rồi. Tóm lại ngươi nhớ kỹ một điểm, những người Hầu phủ này không phải là đèn đã cạn dầu, đừng quá thân cận với bọn họ.”
“Nhà cao cửa rộng quả nhiên không phải dễ trèo đấy. Tiểu thư người yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ.” Minh Lan ôm trán giọng buồn bực trả lời. Đến lúc này nàng coi như đã nhìn ra, Hầu gia căn bản không để bụng tiểu thư, đại tiểu thư và thế tử không thân thiện với nàng, cuộc sống sau này chỉ sợ rất gian nan.
Hai chủ tớ trở lại nhà giữa, xa xa thấy Minh Phương bưng canh giải rượu đứng ở hành lang, đón ánh nến mờ nhạt hỏi, “Cô gia đâu rồi?”
“Hầu gia đêm nay trông coi đại tiểu thư, không trở lại.” Minh Lan thổi tắt đèn lồng, giọng điệu có vẻ sắc nhọn.
Nhưng mà Minh Phương một lòng nhớ tới Triệu Lục Ly, nên không hề phát hiện, đột nhiên đề cao âm lượng chất vấn, “Làm sao ngài ấy có thể không trở lại? Đây chính là đêm động phòng hoa chúc của ngài ấy mà!” Thần sắc còn phẫn hận hơn cả tân phu nhân, đợi khi nhìn thấy được ánh mắt Minh Lan hoài nghi, vội vàng vòng vo lời nói, “Cô gia sao có thể đối xử với tiểu thư như vậy chứ! Nếu như việc này để cho người ngoài biết, sẽ không chê cười tiểu thư à?”
Quan Tố Y khoát tay nói, “Không có chuyện gì, ta không sợ người ta chê cười.” Từ lúc ở kiếp trước bị đày đi đến Thương Châu, nàng đã từ từ luyện thành một thân mình đồng da sắt, đúc thành một quả ý chí sắt đá, đời này có bị người phỉ báng như thế nào, cũng sẽ không gợn sóng chút nào.
Minh Phương sợ bị chủ tử phát giác mánh khóe, đành phải bưng canh giải rượu đi, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
—–
Hôm sau, Triệu Lục Ly vội vàng trở về, mang tân hôn thê tử rửa mặt thỏa đáng đi kính trà cho mẫu thân. Đây là năm mà Nữ tứ thư còn chưa được xuất bản, người đương thời còn chưa trói buộc cùng hèn hạ nữ tử đến mức tận cùng, cho nên không có tập tục nghiệm xem nguyên khăn, cũng bởi vậy, Quan Tố Y không bị người ngoài xem kĩ, hoặc khinh miệt, hoặc ánh mắt thương hại.
Nhưng tin tức hai người không thể viên phòng vẫn truyền vào trong tai Lão phu nhân Tôn thị. Lúc này, Tôn thị đang ngồi ở bên trên, khuôn mặt già nua bị gian nan vất vả điêu khắc ra vô số hoa văn sẳng giọng. Thấy rõ khuôn mặt tân nương tử hoa mỹ và đoan trang, bà ta vốn ngẩn người, lập tức hòa hoãn thần sắc, tiếp nhận nước trà uống một hơi cạn sạch, lại cho một phần lễ gặp mặt thật nặng.
“Hi Nhi bị bệnh đã có vú già chiếu cố, các ngươi vừa mới tân hôn, nên thân cận hơn một chút, khai chi tán diệp cho Triệu gia chúng ta.” Đặt ly trà xuống, bà nhìn về phía nhi tử, khuôn mặt hơi có vẻ nhu hòa lập tức kéo căng, “Chỗ Hi Nhi ta sẽ phái người đi chiếu cố, không cần con phải ngày đêm cùng nó. Thân là đàn ông vốn nên ra sức vì nước, con nhìn xem con hôm nay đi, cả ngày vì nhi nữ tình trường, thương xuân thu buồn, bộ dáng giống cái gì! Được rồi, con đi xuống đi, đi dạo với Tố Y ở trong phủ đi, cho quen thuộc hoàn cảnh.”
Triệu Lục Ly chỉ cung kính mẫu thân ở mặt ngoài thôi, sau khi đồng ý liền dẫn tân hôn thê tử ly khai, đi đến lối rẽ thì mỗi người đi một ngả, vẫn đi Bồng Lai uyển, nhưng mà lần này cuối cùng đã có tiến bộ, tốt xấu để lại một câu “Thật có lỗi”. Quan Tố Y khách sáo tỏ vẻ mình cũng muốn đi xem, bị hắn dăm ba câu đuổi về, xem ra hắn còn trong giai đoạn phòng bị kế thất, không trải qua thời gian dài lâu khảo sát tuyệt đối sẽ không để cho nàng tùy ý tiếp cận đôi nhi nữ này.
Quan Tố Y cầu còn không được đây, trên mặt lại lộ vẻ xấu hổ, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu mới chậm rãi ly khai. Chủ tớ một chuyến trở lại nhà giữa ngồi vào chỗ của mình, Quan Tố Y tùy tiện tìm cớ đuổi Minh Phương đi, bảo Minh Lan bưng ly trà nóng vào bàn nhỏ.
Minh Lan chần chờ nói, “Tiểu thư, không biết có phải nô tỳ suy nghĩ nhiều hay không, cảm thấy thái độ của Lão phu nhân với đại tiểu thư và Hầu gia bất thường, hình như có chút chán ghét. Không, nhất định là nô tỳ suy nghĩ nhiều, làm sao sẽ có mẫu thân chán ghét nhi tử ruột thịt và cháu gái.”
“Không phải ngươi suy nghĩ nhiều đâu.” Quan Tố Y mở một quyển sách, không đếm xỉa tới mở miệng, “Trấn Bắc Hầu phủ này mặt ngoài nhìn thì ngăn nắp, kì thực cất giấu bẩn nhơ, xúi quẩy từng cụm. Bọn họ mẹ không ra mẹ, cha không ra cha, con không ra con, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, không biết hiếu lễ trung tín, làm gì có thân tình mà nói. Ngươi cho dù nhìn ra mấy thứ môn đạo gì đó cũng đừng nói toạc ta, chúng ta dứt khoát mặc kệ mọi chuyện.”
Lại là câu “chúng ta mặc kệ mọi chuyện” này, xem ra tiểu thư căn bản không đem mình là người Triệu gia. Minh Lan liên tục gật đầu, tất nhiên là mù quáng tuân theo chủ tử học thức uyên bác của mình.
Bỏ qua tiểu nha đầu, Quan Tố Y lại không thể tránh né nhớ lại. Lúc trước nàng cũng phát giác được thái độ Lão phu nhân khác thường, chết tâm với con trai; mọi cách hà khắc bắt bẻ cháu gái; vạn phần cưng chiều yêu thương cháu trai. Rõ ràng đều là người một nhà, lại không phân biệt được con vợ cả thứ xuất, vì sao đối đãi khác nhau như thế, hẳn là có cái gì muốn che giấu hay sao? Cái nghi vấn này, thẳng đến trước khi chết mới được Triệu Vọng Thư cởi bỏ. Thì ra Diệp Tiệp dư là “Vợ đã chết” của Triệu Lục Ly, khó trách Lão phu nhân hận cả Triệu Thuần Hi và Diệp Phồn, ai bảo bọn họ lớn lên có tám phần tương tự Diệp Tiệp dư chứ. Về phần Triệu Vọng Thư, hắn dù sao cũng là con trai trưởng của Triệu Lục Ly, cũng là hi vọng trọng chấn nhà cửa, đương nhiên phải cực kỳ che chở rồi.
Có lẽ khi đó Lão phu nhân đã từng đối xử với nàng không tệ, chỉ là thấy nàng không kéo nổi tâm Triệu Lục Ly, chậm rãi cũng phai nhạt. Bà ta không từng hại nàng, cũng không từng giúp mình, đời này sống yên ổn với nhau mà thôi. Nghĩ xong, Quan Tố Y trải rộng giấy Tuyên Thành ra, vẽ tuyết trắng ngoài cửa sổ và điểm một chút mai hồng.
Chính viện thiên sảnh, Lão phu nhân Tôn thị đã thay bào phục hoa lệ, mặc một bộ vải bồi đế giầy nửa mới nửa cũ nằm nghiêng trên giường, thoáng nhìn quản sự vén rèm đi vào, trầm giọng hỏi, “Hầu gia không đi dạo vườn cùng Quan thị?”
“Chưa, bản thân đi Bồng Lai uyển. Nhìn sắc mặt phu nhân kia, như là rất ấm ức.” Quản sự ma ma thấp giọng đáp lời.
“Ta cùng lão gia tử vào Nam ra Bắc, gặp gỡ bao nhiêu nhân vật chung linh dục tú, lại chưa từng có người có thể áp đảo Quan thị. Tiện phụ kia lúc trước không phải tự xưng là đệ nhất mỹ nữ Trung Nguyên sao? So sánh với Quan thị, quả nhiên là một người trên trời một người dưới đất. Hầu gia hiện tại không thích, không có nghĩa là về sau không thích, cảm tình luôn tạo được ra. Đi đi, đi lấy chìa khóa nhà kho, sổ sách, giao cho nàng, ngày sau nàng chính là chân chính chủ mẫu Hầu phủ, ta cuối cùng cũng được nhàn nhã.” Giống như nghĩ đến cái gì, Tôn thị hừ lạnh một tiếng, “Giao hết cả đồ cưới tiện phụ kia lưu lại cho Quan thị. Nếu không phải là nắm đồ cưới này, làm sao Triệu Thuần Hi có thể ngày ngày đến đây thỉnh an, sớm như cha nó trốn đến chân trời rồi. Không hổ là nghiệt chủng tiện phụ sinh, tâm tư ngoan độc như nhau, thủ đoạn xấu xa, vì cản trở đứa con bất hiếu của ta viên phòng, lại trực tiếp làm chính mình bị bệnh. Ngươi nói nó giày vò như vậy có ý gì?”
Quản sự ma ma không dám nói tiếp, chỉ oán thầm trong lòng: đương nhiên là có ý. Gia thế tân phu nhân hiển hách, tài mạo song toàn, nếu như được Hầu gia sủng ái lại sinh ra con trai trưởng, đâu còn nơi cho nàng và đại thiếu gia sống yên ổn? Chỉ cần bá chủ lâu dài ở Hầu gia, lại đến đả kích tân phu nhân liền dễ dàng rồi.
Tôn thị biết rõ lòng dạ người này, mỏi mệt phất tay, “Mang thứ đó đi đi, ta mặc kệ cái nhà này, để cho bọn họ tự giày vò. Ta ngược lại muốn nhìn xem bọn họ có thể giày vò ra được một đóa hoa hay không. Hi vọng Quan thị cũng như trong truyền thuyết, là kẻ khôn khéo tài giỏi, có thể kéo Hầu gia, cũng có thể ngăn chặn nghiệt chủng kia.”
Quan Tố Y nhận đồ lão phu nhân sai người đưa tới không cảm thấy kinh ngạc, đời trước nàng đã nhận quyền quản gia ngay ngày hôm sau tân hôn, lúc ấy vừa cảm động vừa sợ hãi, lập tức đánh tan oán giận vườn không nhà trống. Mà đồ cưới của Triệu Thuần Hi nàng một mực đều tận tâm tận lực quản lý, lại không ngờ cử động lần này sẽ trở thành chứng cứ phạm tội mà Diệp Phồn và Triệu Thuần Hi công kích mình tham ô tài vật nhà chồng, thế cho nên thiếu chút nữa bị bỏ.
Cầm tờ đơn đồ cưới, Quan Tố Y kéo nhẹ khóe miệng, lộ ra một vòng cười lạnh. Các ngươi đã chê ta quá mức tận tâm, đời này liền tiết kiệm một chút lực, cho các ngươi hai bàn tay trắng thôi.