Ai Yêu Ai

Chương 18

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Đạp Hầu phủ cao cao tại thượng vào trong vũng bùn, lại dọn dẹp Triệu Lục Ly và Lão phu nhân, lúc này Quan Tố Y mới về chỗ ngồi, từ từ nói, “Ta đại khái có thể giấu diếm lai lịch Hầu phủ, không làm ác nhân khiến người ta e ngại thế này. Nhưng, ngày sau trong phủ là ta đương gia, giao tiếp xã giao, nhân tình vãng lai, dù sao cũng phải xử lý tinh tường. Chính như văn thần có phe phái của văn thần, võ tướng có vòng tròn luẩn quẩn của võ tướng, người có danh dự uy tín ở Yên kinh này ta cũng biết về họ. Thế gia tự kiềm chế huyết mạch tôn quý, xưa nay chỉ kết giao cùng thế gia thực lực tương đương, mà nhóm thân hàn vi tân quý cũng rất bài xích bên ngoài. Nếu là ta không nói toạc ra, Trấn Bắc Hầu phủ đã không vào được vòng tròn luẩn quẩn thế gia, lại không gần được vòng tròn luẩn quẩn tân quý, thiên trường địa cửu, chỉ biết càng thêm gian nan mà thôi.”

“Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng.” Tôn thị liên tục gật đầu, giọng điệu giật mình, “Nếu ngươi không nói toạc ra, ta đến bây giờ còn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hầu phủ hàng năm đưa lễ vật đi Triệu thị Thiên Thủy đều bị lui về, vì sao thế gia tụ hội không cho chúng ta theo, vì sao mấy vị gia chủ, tông phụ trông thấy ta và Hầu gia thì quay đầu đi, thì ra là vì nguyên nhân này. Lão Hầu gia năm đó làm sao lại không nói rõ ràng ra chứ, làm hại chúng ta… Làm hại chúng ta trở thành tôm tép nhãi nhép vài năm.” Dứt lời, Tôn thị đã mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vô cùng.

Triệu Lục Ly dùng tay nâng trán, im lặng không nói. Hắn vốn có lòng tự trọng rất mạnh, chỉ biết càng khó chịu hơn Lão phu nhân, miệng khó trả lời.

Triệu Thuần Hi tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên rất tái nhợt.

Quan Tố Y liếc nàng ta một cái, tiếp tục nói, “Ngày sau chúng ta tìm đúng vị trí Hầu phủ. Vòng luẩn quẩn thế gia, chúng ta nếu không thể lách vào bên trong, thì phải cách khá xa đấy, ngược lại triều đình tân quý là có thể thích hợp kết giao, thực sự không thể vi phạm. Vẫn là câu nói kia, ta không hỏi nguyên do Hầu phủ các ngươi bị Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ, các ngươi cũng đừng qua loa tắc trách ta, rất nhiều dấu hiệu đã cho thấy, chỉ sợ Hầu phủ đã bị Hoàng Thượng nhớ một số rồi, không biết lúc nào sẽ thanh toán, cho nên làm việc còn phải cẩn thận, chớ làm cái rui [*xà nhà] xuất đầu.”

Tôn thị rất đồng ý, “Tố Y nói rất đúng. Thuần Hi, nghe nói gần đây ngươi thu được rất nhiều thiếp mời, có thể từ chối thì ngươi trả lại đi, không thể từ chối thì mời người tới phủ, để mẫu thân ngươi xem giúp, đừng học những nữ nhân thương gia thấy người sang bắt quàng làm họ, nhặt được một cái đùi thì chạy lên ôm, không mất mặt à?”

Triệu Thuần Hi bị nói chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến cho vừa thẹn vừa giận, lại không tiện phát tác, chỉ có thể ấm ức mà lên tiếng. Nhớ tới tụ hội trước đây, mình luôn bị thiên kim thế gia và quý nữ huân tước xa lánh lạnh nhạt, nàng cho rằng là nguyên nhân phụ thân không chưởng thực quyền, mẫu thân không rõ tung tích, hiện tại mới biết là vì xuất thân. Nàng đường đường là đích trưởng nữ Trấn Bắc Hầu phủ, lại sẽ bởi vì xuất thân mà bị người khinh thường, khó trách năm đó mẫu thân tình nguyện vứt chồng bỏ con, cốt nhục chia lìa, cũng muốn vào cung làm phi.

Quan thị gả vào Hầu phủ mới mấy ngày, Triệu Thuần Hi lại cảm thấy như đã qua vài năm, chỉ vì nàng quá biết nói làm sao để xé mở da mặt người khác, gảy nát miệng vết thương người khác, lại lần lượt vẩy muối lên, khiến người thống khổ. Nhưng mà nàng càng am hiểu chuyển hóa sự oán hận thống khổ của người khác thành cảm động đến rơi nước mắt, chiêu thức đổi trắng thay đen ấy cực kỳ đáng sợ.

Tính cách cảnh trực? Lời này chỉ sợ chỉ có phụ thân và Lão phu nhân mới tin! Nghĩ vậy, ngực Triệu Thuần Hi bị đè nén một hồi, nhưng vào lúc này, lại nghe Quan Tố Y ôn nhu nói, “Chuyện trước kia đều đi qua, chúng ta ngày sau đóng cửa lại sống, người một nhà bình an, vây quanh bàn tròn. Ta tính cách cảnh trực, cho nên thường thường đắc tội người còn không tự biết, ngày sau còn cần mọi người tha thứ nhiều. Hôm qua Vọng Thư bị đánh, ta chưa từng khuyên can, Hi Nhi bởi vậy hiểu lầm ta nhẫn tâm, hôm nay ta liền nói một câu xuất phát từ đào phổi đào tim, một đôi con trai gái này của Hầu gia, ta thật sự là… Không có cách nào coi như mình sinh ra được.”

Cái gì? Ngươi nói cái gì? Có phải lão thân nghe lầm rồi không hả? Vốn tưởng rằng con dâu sẽ kể một ít lời tri kỷ, không ngờ phía sau lại chuyển hướng đột ngột như thế, Tôn thị cả kinh thiếu chút nữa phun ra ngoài một miệng nước trà.

Triệu Lục Ly chần chờ nói, “Có phải ngươi nói nhiều thêm hai chữ không?” Theo như lẽ thường mà nói, kế thất vừa qua cửa không phải nên đại biểu quyết tâm thề son sắt với phu quân, tất nhiên sẽ coi con riêng, kế nữ như mình sinh ra sao? Làm sao Quan thị lại nói trái ngược? Nhưng hắn không vội vã tức giận, lường trước Quan thị còn có ngữ điệu chưa hết.

Triệu Thuần Hi chớp mắt lên, bình tĩnh nhìn lên người đứng đầu kia.

Quan Tố Y chậm rãi mà uống một ngụm trà nóng, rồi nói tiếp: “Ta năm nay mười tám, Hi Nhi mười ba, Vọng Thư tới lễ mừng năm mới sẽ mười một, chúng ta chỉ hơn kém mấy tuổi thôi, dùng mẫu tử tương xứng quả thực quái dị, mà lại rất không quen. Còn nữa, cảm tình đều phải tạo ra đấy, ta mới vừa qua cửa không được vài ngày, ta nói ưa thích nhị vị như thế nào, mới quen đã thân như thế nào, tình đầu ý hợp ra sao, các ngươi tin sao? Dù sao ta là không tin đấy. Nhưng mặc kệ sau này chúng ta có thể hợp hay không, có thể ái mộ tương giao hay không, ta đều cố gắng làm trách nhiệm của mẫu thân. Các ngươi có thể không tin nhân phẩm của ta, nhưng danh dự tổ phụ ta còn ở đó, thân là đế sư, nên mọi chuyện phải tự làm, làm người gương mẫu, nhân nghĩa lễ trí, trung tín hiếu đễ, quả quyết không thể là giả tạo, nếu không không chịu nổi đại nhậm, càng không mặt mũi nào thấy mặt vua. Vì vậy, ta sẽ không để rơi tên tuổi tổ phụ, bôi đen Quan gia hào quang muôn trượng văn đài. Ta sẽ tìm cho Hi Nhi một hộ trong sạch, cũng sẽ cho Vọng Thư nên đi trên chính đồ như thế nào, chúng ta ngày sau có thể thân như mẹ con hay không, cái này còn phải xem duyên phận.”

Tuy lời này hơi thẳng thừng, nhưng tới tai Triệu Lục Ly và Tôn thị lại dễ nghe cực kỳ. Quan thị hoàn toàn chính xác tuổi còn nhỏ quá, lại chưa từng sinh con, không có khả năng thoáng cái thay làm nhân vật mẫu thân. Nếu như nàng tới cửa thoáng một cái đã giả bộ hiền lành rộng lượng, ôn nhu hiền hoà, ngược lại sẽ khiến người nghi kỵ, không bằng trước mắt thẳng thắn thành khẩn bẩm báo mới được lòng người.

Tôn thị vô cùng thỏa mãn cô con dâu này, vui vẻ liên tục nói, “Có duyên phận, đương nhiên có duyên phận, nếu không làm sao ngươi trở thành tức phụ Triệu gia ta chứ? Thuần Hi, ngày saungoan ngoãn hiếu thuận mẫu thân ngươi, biết không?”

Triệu Thuần Hi ngoại trừ biệt khuất đồng ý, không thể nói gì hơn. Quan Tố Y quá hiểu trao đổi kỹ xảo, dục dương trước ức[??], dung tình tại lý, có thể lập tức chọc giận người, lại có thể lập tức vuốt lên, cuối cùng còn bị xúc động thật sâu. Quan gia không hổ là văn hào thế gia, mồm mép như cán bút, lợi hại số một!

Ngột ngạt, ngột ngạt đấy, một buổi sáng qua như vậy. Quan Tố Y từ biệt Tôn thị mặt mày hớn hở, cùng Triệu Lục Ly, Triệu Thuần Hi đi thăm Triệu Vọng Thư nằm trên giường dưỡng thương, đi theo phía sau là một hàng quản sự, nhìn qua phô trương thật lớn.

Triệu Vọng Thư tối hôm qua bị phụ thân nói dọa sợ, đối đãi với mẹ kế thêm vài phần cẩn thận từng li từng tí. Kỳ thật bản tính hắn không xấu, chỉ là tai mềm, dễ bị người lợi dụng. Đời trước hắn sở dĩ hãm hại Quan Tố Y, trong đó có Triệu Thuần Hi và Diệp Phồn khuyến khích, cũng có một ít phân tranh trên triều đình, vừa đúng lúc thành cây thương trong tay người khác, đến cuối cũng không được kết quả tốt đẹp gì.

Đời này hắn còn nhỏ, Quan Tố Y đương nhiên sẽ không đi hại một đứa bé, nhưng thiệt tình dạy bảo, khắp nơi che chở như ở kiếp trước, thì sẽ không thể rồi. Lại nói một hồi những lời hoa mỹ, đơn giản được thiện ý của Triệu Vọng Thư, Quan Tố Y dẫn một đám quản sự trở lại nhà giữa.

Triệu Thuần Hi tìm cớ lôi Triệu Lục Ly đi, miễn cho hắn bị mẹ kế lung lạc mất, lại lộ ra chút ít ý canh phòng nghiêm ngặt.

Quan Tố Y rất cảm kích việc này đấy, lại sai Minh Phương đi tới phòng bếp hầm cách thủy một chung canh con rùa đưa cho Hầu gia và đại tiểu thư.

Các vị quản sự ngay ngắn đứng ở hành lang. Trong chính sảnh nhà giữa, bốn phiến đại môn khắc hoa sơn son mở rộng ra, khí chất đoan nghiêm, tân phu nhân khuôn mặt hoa mỹ cao cao ngồi ở bên trên, không nhanh không chậm gọi từng người từng bước đi vào bẩm sự tình, bất kể chọn mua, nhập sổ sách, ra sổ sách, giao tiếp vãng lai, sự vụ vụn vặt, đều xử lý ngay ngắn rõ ràng, cẩn thận, thủ đoạn kia, còn thành thạo cao cán hơn cả Lão phu nhân.

Các quản sự vốn vừa kính vừa sợ nàng, lần này càng thêm tâm phục khẩu phục, không dám la lối yêu thiêu thân nữa.

Tiễn bước các vị quản sự mồ hôi lạnh đầm đìa, lúc này Minh Lan mới thở phì phì nói, “Tiểu thư, Triệu gia đúng là hậu duệ trốn nô, bọn họ lừa hôn! Tả gia, Trọng Gia, Quan gia, đều là thế gia lừng lẫy nổi danh văn hào, Triệu gia sao xứng?”

“Trốn nô? Nói hơi đại nghịch bất đạo mà nói, Cửu Lê Tộc sau khi chiến bại cũng làm nô lệ bộ lạc Viêm Hoàng, vì hậu thế mà tính, tộc trưởng không thể không mang theo tộc nhân trốn vào thâm sơn rừng rậm ở ẩn, hôm nay hơn một nghìn năm đi qua, lại trở thành bá chủ Trung Nguyên. Bởi vì cái gọi là ‘Anh hùng không hỏi xuất xứ “, điểm tôn quý trong huyết mạch ấy, nay đã hưng thịnh rồi. Ngày sau đừng vội nói cái gì gia thế hay không gia thế, xuất thân tốt hay xấu.” Nay Thượng thủ đoạn cường hoành, tính cách bá đạo, xưa nay không thích thế gia cản tay. Thiên hạ này của họ Hoắc, thế gia hưng thịnh và huy hoàng sắp sửa trở thành quá khứ rồi.

Đã nói hết, Quan Tố Y cũng không nhiều lời với tiểu nha đầu, chỉ bảo nàng để《 thế gia lục 》vào đáy hòm, ngày sau chớ lấy ra nữa. Đời trước, nàng cất giấu quyển sách này cẩn thận lắm, không dám cho bất luận kẻ nào ở Triệu gia đọc qua, sợ bọn họ mất mặt mũi, làm tổn thương tự tôn của họ. Lúc giao tiếp xã giao, nàng không cho phép Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư vãng lai cùng con cháu thế gia, để tránh tự rước lấy nhục, lại bị bọn họ hiểu lầm thành lòng dạ hiểm độc lá gan đen, cố ý cản trở tiền đồ của hai người đó.

Nàng vụng trộm hủy bỏ đưa lễ hàng năm tới Triệu thị Thiên Thủy, cải thành giúp đỡ Dục Anh đường, lại bị Diệp Phồn tố giác, lại vác cái tội danh tham ô tài sản nhà chồng, vài lần bị buộc đến tuyệt cảnh.

Nàng xuất phát từ nội tâm đào phổi, tận tâm tận lực, đổi lấy chỉ có chửi mắng và hãm hại, giờ đây nàng hung hăng giẫm Triệu gia vào vũng bùn, những người này lại cảm động đến rơi nước mắt, tin tưởng nàng. Người, chính là như vậy đấy, ngươi yên lặng trả giá bọn họ chỉ biết coi như không thấy, ngươi luyện một cái mặt giả dối rực rỡ, bọn họ lại bị mê chặt rồi.

Buồn cười, thật đáng buồn, đáng tiếc! Quan Tố Y lắc đầu liên tục, tiếc hận vì mình đã từng làm.

Minh Lan thấy tâm tình nàng không tốt, vội vàng nói sang chuyện khác, “Haiz, nô tỳ không đề cập tới nữa. Nô tỳ nghe nói một chuyện mới lạ nè, người có muốn nghe không.”

“Chuyện gì?” Quan Tố Y hào hứng không cao.

“Có một học giả Nho gia tên là Từ Quảng Chí liên tiếp phát chiến thiếp mười vị danh sĩ Pháp gia, mời bọn họ ở Văn Tụy lâu biện luận. Hôm nay bên ngoài sớm đã truyền xôn xao, cũng đang thảo luận ai thua ai thắng. Từ Quảng Chí kia khẩu khí lớn thật đấy, lại dám nói danh sĩ Pháp gia thắng một hồi tính toán toàn thắng, hắn thua một hồi tính toán toàn bộ bại, đương nhiên đi xa Yên kinh, vĩnh viễn không trở lại nữa.”

“Hửm? Hắn thật sự nói như vậy?” Quan Tố Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu.

Minh Lan kinh ngạc, tiếp theo giựt giây nói, “Biện luận ngày mai bắt đầu, liên tục mười ngày, một ngày một hồi. Tiểu thư, chúng ta cũng đi xem nha?”

“Được, đương nhiên phải đi!” Quan Tố Y dùng tay nâng trán, thầm nghĩ: Từ Quảng Chí quả thật gấp công tốt lợi, lần trước không bắt được cơ hội trở nên nổi bật, lần này lại tạo một cái. Việc này nếu nháo lớn lên, nhất định sẽ khiến cấp trên chú ý, hắn muốn nhập sĩ đến điên rồi.
Bình Luận (0)
Comment