Edit: Hắc Phượng Hoàng
Quan Tố Y nhìn chằm chằm vào Đại Hán Cửu Lê Tộc, thần sắc hơi có vẻ kích động cười hỏi, “Nói là cùng ta chung say một cuộc, chẳng lẽ những lời kia của ta ngươi đều có thể nghe hiểu hay sao?”Thánh Nguyên Đế ra vẻ thẹn thùng, “Tuy chỉ nghe hiểu năm sáu phần, nhưng cảm giác phu nhân nói cực kỳ có lý. Pháp gia bình định lộn xộn, ngăn chặn tranh giành, thưởng phạt phân minh, hưng công sợ bạo, không theo xưa, không theo nay, lúc biến động mà trị không dễ bị loạn; so sánh với luận điệu mục nát lễ phép dòng họ, tam cương ngũ thường của Nho gia, tất nhiên là cao minh hơn nhiều, cũng công bình hơn nhiều.”
Quan Tố Y cong ngón tay gõ mặt bàn, nói mỉa mai, “Cửu Lê Tộc vào làm chủ Trung Nguyên, trở thành chúa tể của người Hán, từ đó về sau bọn họ sẽ từ nhỏ đã cao quý hơn người Hán, mà huynh vốn có huyết mạch dị tộc, có chức quan trên người, lại ở chỗ này cùng ta nghiên cứu thảo luận đạo công bình, không thấy buồn cười à?”
Vẫn còn nhớ rõ đời trước, Cửu Lê Tộc mới vào Trung Nguyên, làm việc cực kỳ liều lĩnh, có vị huân quý tư tưởng hẹp hòi tận lực góp lời, lại khiến Thánh Nguyên Đế thi hành chế độ tứ đẳng người(*), phân chia dân chúng Ngụy Quốc dựa theo huyết thống: người Cửu Lê, người sắc mục(*), người Hán, người Nam, càng hướng xuống càng bị bóc lột áp bách. Mặc dù Thánh Nguyên Đế không có ý kiến phúc đáp tấu chương này, nhưng chưa từng bác bỏ, vì vậy chế độ tứ đẳng người đúng thời cơ mà sinh. Từ đó về sau, người Trung Nguyên cuộc sống cực kỳ khổ sở, cảnh ngộ không tốt hơn so với chiến loạn là bao nhiêu.
tứ đẳng người: bốn cấp người
*người sắc mục: chỉ các dân tộc ở Tây Vực
Cho đến Thánh Nguyên năm thứ ba, có quần chúng xúc động phẫn nộ trước nỗi khổ lao dịch của dân chúng đã khởi nghĩa vũ trang, trong vòng một đêm cướp đi hai Châu mười thành Trung Nam, làm cho triều đình rung mạnh. Thánh Nguyên Đế dùng thủ đoạn sấm sét áp đảo quân khởi nghĩa, lúc này mới ban bố thánh chỉ, nói rõ Ngụy Quốc không phân biệt Cửu Lê, Sắc mục, người Hán, người Nam, không phân biệt địa vị khác nhau thế nào, phàm là người trong nước đều là con dân của hắn, đều có thể được hưởng nhân ái của quân chủ. Sau đó lại tốn hao hai năm mới thu thập được tàn cuộc.
Khi Quan Tố Y chết, Ngụy Quốc đã không còn phân biệt huyết mạch, nhưng bị áp bách vũ nhục thời xưa lại trọn đời khó có thể trôi đi được. Còn ở mặt khác, nàng tiếp nhận chính là giáo dục Nho gia, trong tâm tính lộ ra tha thứ, tuy bị Từ Quảng Chí làm ghê tởm không nhẹ, nhưng vẫn không bỏ qua phân biệt thiện ác. Nàng phản cảm với chế độ tứ đẳng người, nhưng sẽ không hợp chung những loại người lòng dạ nhỏ mọn kia với những tất cả loại người trong một giai tầng vào một hàng ngũ.
Ai tốt ai xấu, trong lòng ai còn có thiện ý hoặc tâm tư khó lường, đại đa số khi nàng liếc có thể nhìn thấu. Thí dụ như vị hán tử Cửu Lê Tộc trước mắt này, không có chút ác ý nào với nàng, trái lại còn hết sức ân cần nhiệt tình, trong mắt lúc nào cũng lóe ra hào quang ham học hỏi, một câu “Đáng yêu” cũng không đủ. Đổ oán khí đời trước lên trên đầu của hắn, thực là không nên.
Nghĩ đến đây, Quan Tố Y phất tay cười thán, “Thôi đi, kết giao bằng hữu vốn không phân cái này…”
“Không chỉ kết giao bằng hữu không xem địa vị thế nào, toàn bộ người trong thiên hạ cũng nên không phân chia cao thấp. Vô luận Cửu Lê Tộc hay là Hoa Hạ tộc, đều sinh hoạt chung trên mảnh thổ địa, đều chảy xuôi huyết mạch Viêm Hoàng, chúng ta từ Thượng Cổ là đồng tộc đồng tông, hiện nay là cùng nhà chung nước, càng nên đồng tâm hiệp lực khai sáng thịnh thế. Phu nhân cảm thấy có đúng không?”
Đây là cách nghĩ chân thật nhất của Thánh Nguyên Đế. Chính là bởi vì hắn từng nhấm nháp khổ sở hèn hạ do bị áp bách, cho nên mới càng thống hận huyết mạch nòi giống. Tư tưởng Nho gia tuy có rất nhiều chỗ hạn chế, nhưng đối với việc phân chia ba người quân vương, hạ thần, thứ dân lại cực kỳ tinh diệu. Do phất lên từ phản loạn nên hắn hiểu việc thu nạp dân tâm quan trọng hơn bất cứ người nào, cho nên cho dù có phản cảm Nho học hôi chua mục nát như thế nào, thì vẫn nâng lên chỗ cao nhất, chỉ vì dân chúng chịu đủ cực khổ khát vọng nền chính trị nhân từ, ủng hộ minh chủ.
Quan Tố Y vạn không ngờ tới có thể nghe thấy lời này từ một cư dân Cửu Lê Tộc, nhất thời ngây ngẩn cả người. Một lát sau, nàng chậm rãi giơ tay phải lên, lấy mịch ly trên đầu xuống, cười lớn, “Được, người bằng hữu này ta giao định rồi, mời!” Dứt lời bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, cuối cùng úp miệng chén xuống dưới, để bày ra hăng hái.
Nhớ năm đó nàng đã từng đi theo tổ phụ trằn trọc Cửu Châu, đạp bước núi sông, nghe suối chảy vượn gầm, ngắm tà dương sa mạc, chịu ngày gió thổi phơi nắng, nhận sương tuyết mưa móc, còn từng vui cười tức giận mắng, thẳng thắn mà làm. Nhưng tất cả đó, đều tại vì gả vào Triệu gia, lại gặp phải Từ thị lý học hưng thịnh, cuối cùng rơi vào khốn đốn.
Chẳng biết từ lúc nào, nàng trở nên sa sút tinh thần, tối tăm phiền muộn, còn cầu chết nhanh, cho đến nay, cho đến khi chống lại đôi mắt tràn đầy tò mò và nét mặt tươi cười sự sống bừng bừng của vị hán tử Cửu Lê Tộc, mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Đã sống lại một lần, vì sao không sống phóng túng hơn một ít? Cái gì đại môn(*) không ra nhị môn(*) không bước, tư tưởng bị kẹp quấn không ra, nếu như mình cam tâm tình nguyện, người bên ngoài cai quản được sao? Huống chi Từ Quảng Chí đời này có thể xuất đầu hay không vẫn chưa biết đâu.
[*Đại môn, nhị môn: Cổng chính, cổng phụ]
Quan Tố Y càng nghĩ càng cảm thấy thoải mái, không đợi Minh Lan hầu hạ đã tự tay rót đầy một ly, lại lần nữa uống cạn, rồi sau đó dùng mu bàn tay lau đi vết rượu ở khóe miệng, hí mắt cười khen, “Hầu gia cực kỳ xa hoa, ngay cả rượu cống phẩm cũng đem ra.”
“So về hào phóng, tại hạ đâu bằng một phần phu nhân đây?” Tần Lăng Vân vừa móc ra Phật châu, vừa âm thầm quan sát Hoàng Thượng, đã thấy hắn bưng ly rượu chậm chạp không ẩm, tựa hồ có chút ngây dại.
Cái này cũng khó trách. Quan Tố Y đam mê màu trắng thuần, một bộ váy dài không châu ngọc làm đẹp cũng không thêu thùa phiền phức, chỉ dùng tơ lụa màu tối bọc bên mép, càng thể hiện ung dung lịch sự tao nhã, từng sợi tóc đen dùng một cây trâm bạc phượng bay vấn ở sau đầu, bên cạnh má rủ xuống vài sợi, tự nhiên và tươi mát. Càng diệu chính là ngũ quan của nàng, không một chỗ không tinh xảo, không một chỗ không hoa mỹ, có mềm mại đáng yêu của nữ nhân, còn thêm khí khái hào hùng của thiếu niên, hai mắt trầm tĩnh như sao, chiếu sáng chung quanh, rõ ràng đến từ Thư Hương thế gia, trong cử chỉ lại mang theo vài phần tiêu sái không bị trói buộc, hào hùng tùy ý, khen một câu giai nhân tuyệt thế cũng không đủ!
Chớ nói nam tử ở đây xem ngây người, ngay cả Lý thị cũng có một thoáng hoảng hốt.
“Ôi chao! Ôi!!! Muội muội trông như thế này mà Triệu Lục Ly còn muốn nạp thiếp, hắn bị mù mắt hay sao?” Lý thị đập bàn mắng, “Quả nhiên là đồ ăn ngon lại đẩy đi cho heo.”
Quan Tố Y cười khúc khích, càng phát ra tư chất xinh đẹp, khiến Lý thị thần hồn điên đảo, lắc lư bên người nàng liên tục mời rượu.
Thánh Nguyên Đế lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, lập tức nâng ly rượu đến bên môi, uống mấy ngụm để giải khô. Cũng giống như nam nhân trong thiên hạ, hắn cũng yêu thích cái đẹp, đối với người tướng mạo rực rỡ đương nhiên đặc biệt khoan dung, nhưng mà rực rỡ đến bậc này, thì là bình sinh ít thấy. Khi nàng ngửa đầu uống thoải mái, môi nhuộm bóng loáng nước; khi nàng đưa tay lau nhẹ, như rừng thổi gió nhẹ; khi nàng cười khẽ, giống như xuân về hoa nở, thoáng chốc, ầm ĩ ồn ào náo động chung quanh tất cả đều rút đi, âm u chật chội chuyển thành hào quang muôn trượng, khiến người ta chỉ có thể nhìn nàng, nghe nàng, nghĩ đến nàng.
Nhưng mà nàng đã gả làm vợ người, từ đó về sau chỉ có Triệu Lục Ly có thể công khai nhìn nàng, nghe nàng, muốn nàng thôi. Thánh Nguyên Đế miễn cưỡng dời ánh mắt, cuối cùng liền uống ba chén, cảm thấy rượu cống phẩm này thay đổi mùi vị rồi, vào miệng không thấy thuần hậu, chỉ thấy chua xót.
Quan Tố Y không nhận thấy được phiền muộn tối tăm giấu dưới chòm râu rậm của đại hán Cửu Lê Tộc, tự lo nâng ly mấy chén, càng lộ ra hăng hái.
Lúc này dưới đài khẩu chiến say sưa, Từ Quảng Chí liên tục đưa ra luận điểm, nói thẳng nhân trị thắng pháp trị, mà bốn thứ hiếu, đễ, trung, tín, thì hiếu dẫn đầu, nên lập là gốc của quốc gia. Dùng hiếu trị quốc, đây là nòng cốt của Từ thị lý học.
Nhưng Quan Tố Y không gật bừa, môi son khẽ mở, chậm rãi nhổ ra hai chữ —— thả, rắm.
Lý thị vốn ngẩn người, tiếp theo vỗ tay cười to, “Thật không ngờ tới muội muội cũng biết mắng chửi người, sao ta nghe lại không thấy lỗ mãng chứ nhỉ? Người đẹp, nhổ ra chữ cũng đẹp nha.”
Tần Lăng Vân biết bệnh háo sắc cũ của nàng lại tái phát, không khỏi đau đầu.
Thánh Nguyên Đế cũng quên chua xót trong miệng, trầm giọng nhẹ cười rộ lên. Quan Tố Y sẽ mắng chửi người? Nhưng mà cũng không có gì kỳ quái cả. Nàng có thể ung dung thanh tao lịch sự, cũng có thể tiêu sái không bị trói buộc, càng có thể ngạo nghễ tự nhiên, chỉ vì nàng có bản sự kia. Nàng sinh trưởng ở Quan gia, tính tình lại giống như con ngựa hoang không cương, dám nói dám làm, thực không biết Quan lão gia tử nuôi lớn nàng như thế nào?
Trong khi đang suy nghĩ, Quan Tố Y tiếp tục nói, “Nếu như dùng hiếu trị quốc, như vậy lúc trung hiếu lưỡng nan, người ta nên bỏ gì? Dựa theo cách nói của Từ Quảng Chí, chính là bỏ trung lấy hiếu. Nhưng tổ chim bị phá trứng không còn lành, không có nước, nhà ở đâu ra? Không bảo vệ nước lớn lại chú ý tới nhà nhỏ, vậy kết quả sẽ thế nào đây? Hiếu đễ trung tín, cho là chữ trung phía trước, chữ hiếu ở sau; nếu như cả hai trái ngược, nên bỏ hiếu tận trung; nếu như nước nhà khó giữ được, nên chú ý nước lớn mà bỏ nhà nhỏ. Cứu tế muôn dân trăm họ, bình định thiên hạ, mới là đại nhân đại nghĩa, mới có ngàn ngàn vạn vạn nhà hạnh phúc! Tầm mắt và nghiên cứu của Từ Quảng Chí, quả thực quá nhỏ.”
“Hay, nói hay lắm!” Thánh Nguyên Đế vỗ tay tán thưởng, nỗi lòng cuồn cuộn. Từng câu từng chữ của Quan Tố Y đều nói đến tâm khảm hắn, càng tôn thêm thần thái ngạo nghễ, bễ nghễ vạn phần động lòng người của nàng, khiến trong lòng hắn giống như lửa thiêu nóng bỏng.
Dưới đài bộc phát ra tiếng vỗ tay y hệt sấm đánh, có thể thấy được dân chúng rất đồng ý với quan điểm của Từ Quảng Chí, làm Quan Tố Y cười rộ lên lạnh lẽo, “Nho học còn vô số điều xấu, cũng xứng bàn luận trị quốc. Cái gọi là ‘Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân“(*) hoàn toàn trái ngược vớ cách nói ‘Quân nhẹ dân quý’, tương đương với tự vả vảo miệng; mà thân thân tương ẩn(*) lại có thể kéo dài thành quan quan tương ẩn(*), thế cho nên quan hệ huyết thống phạm pháp toàn tộc che chở, quan viên không làm tròn trách nhiệm không có người thân tố cáo, dần dà, một thôn một huyện đều dân phong sụt nát, dọc đường đều ăn hối lộ trái pháp luật, lại thành thái độ bình thường, không cho là nhục, còn cho rằng đấy là quang vinh. Tiếp qua mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thành không thể trị.”
[*Hình bất thượng đại phu: Pháp luật không động tới người có địa vị;│lễ bất hạ thứ nhân: thứ nhân (bách tính, dân thường) không nói tới lễ nghi. → sự bất bình đẳng.]
[*thân thân tương ẩn: người thân che chở cho nhau.│quan quan tương ẩn: quan lại bao che cho nhau]
Tần Lăng Vân thần sắc nghiêm nghị, liên tục gật đầu. Thánh Nguyên Đế cũng đặt ly rượu xuống nghiêng tai lắng nghe.
“Người có tư tâm, đây là bản tính. Làm việc thiện nhiều là vì người khác, làm ác nhiều là vì chính mình, vì người khác thì khó, lợi cho chính mình thì dễ dàng, cho nên làm thanh quan khó, làm tham quan thì dễ dàng. Nhân trị tương đương với trị người, không có phép nghiêm hình nặng ước thúc, quan viên tất nhiên là làm như thế nào có lợi cho mình thì làm, ai quan tâm bá tánh? Ai gìn giữ giang sơn xã tắc? Ai trông coi quan tòa quân vương? Dù sao thân thân tương ẩn, quan lại bao che cho nhau, quân vương liền giống như hình nộm không có tai mắt mũi miệng kia, mặc kệ người lừa gạt. Vì vậy, nhân trị có thể, nhưng không thể trị người, mà pháp trị, vô luận đi qua bao nhiêu năm cũng sẽ không bị thay thế, sẽ không tiêu vong, bởi vì ở một phương diện nào đó nó bảo toàn lợi ích cho thứ dân thiên hạ.”
Cuối cùng nói hết những lời nhẫn nhịn cả hai đời ra, Quan Tố Y uống thả ga một ly, cảm thấy thống khoái. Ai quy định người Quan gia nhất định phải tôn trọng Nho học? Nam tử có thể có tư tưởng của mình, chẳng lẽ nữ nhân chỉ có thể làm thứ vật vô tri vô giác sao? Nàng không phục.
Đặt ly rượu xuống, trong tiếng nói của nàng đã ngậm một chút vẻ say rượu, “Quá khứ quân vương dùng luật pháp làm gốc, không để ý đến thứ dân, cuối cùng gây ra kêu ca sôi trào, loạn lạc mọc lên, bang quốc tan vỡ. Nếu như lấy dân làm gốc đến chế định luật pháp, như vậy cuộc sống của dân chúng có lẽ sẽ được tốt hơn một chút phải không? Đại Ngụy Quốc chúng ta có lẽ sẽ sừng sững được lâu hơn chút ít phải không?” Dứt lời, một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng như than như khóc, bình tĩnh nhìn lại đại hán Cửu Lê Tộc.
Thánh Nguyên Đế bị nàng nhìn mà mặt nóng tim đập, không khỏi nói giọng khàn khàn, “Đương nhiên rồi. Phu nhân lo nước lo dân, lòng mang thiên hạ. Phu nhân cầu nguyện, bệ hạ định có thể nghe thấy.”
“Đây không phải là cầu nguyện của ta, là cầu nguyện của bọn họ.” Quan Tố Y chỉ vào đám người đông nghịt dưới lầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.