Quan Tố Y làm mấy món mà tổ phụ và phụ thân thích ăn nhất, lại rót mấy hũ rượu chính mình nhưỡng, lấy ra một chút cho thỏ, gà vịt ăn, xác định không có độc mới bảo tổng quản Bạch Phúc tự mình đưa đi.
“Phu nhân, ngài không qua dùng bữa cùng bệ hạ sao?” Kim Tử kiên trì đặt câu hỏi. Vì sao bệ hạ tới đây, không có người nào rõ ràng hơn nàng hết, một khi ngài ấy không khống chế được cảm xúc, sẽ không thông báo làm ra chuyện gì. Tuy nói ngài ấy gần đây trở nên rất gấu, nhưng gấu cũng ăn người đó nha!
“Trước đây ta đã đoán ngươi hẳn là trong cung phái tới đây, tám – chín phần mười là người của Hoàng thượng, nhưng không ngờ tới Hoàng Thượng chính là Hốt Nạp Nhĩ.” Quan Tố Y mặt không biểu tình mà rửa sạch tay, cạnh góc móng tay cũng được chà xát sạch sẽ.
Chính là bởi vì trong lòng có tính toán trước, cho nên nàng làm cái gì cũng không tránh Kim Tử. Chẳng ai hoàn mỹ, tổ phụ và phụ thân trung trực, giỏi giang như vậy, danh vọng dần dần cao, ở phố phường cơ hồ không nghe được nửa câu chửi bới nói bậy, tất cả đều là khen ngợi, điều này trong trong mắt người địa vị cao không phải là chuyện tốt lành gì. Có câu cửa miệng nói “Công cao cái chủ giả nguy, dũng hơi chấn chủ giả chết*”, lúc thích hợp tự làm bẩn đi một chút thanh danh là phương thức lẩn tránh hữu hiệu nhất.
[*
Công cao cái chủ giả nguy, dũng hơi chấn chủ giả chết: ý là Người có công lao hơn chủ sẽ không an toàn, người mạnh hơn chủ sẽ chết]
Để cho tổ phụ và phụ thân giội nước bẩn lên trên người mình, hủy thanh danh cùng cao thượng của bọn họ, nàng không nỡ, liền để Kim Tử lại, nhưng không ngờ việc này sau lưng lại còn cất giấu thủ đoạn xấu xa hơn.
Kim Tử chảy nước mắt ra, vội vàng quỳ xuống xin lỗi, “Phu nhân ngài đừng nghĩ nhiều, nô tỳ là phụng mệnh đến đây bảo hộ ngài đấy ạ, không có ý giám thị. Từ khi nô tỳ tới bên người ngài, chưa từng làm chuyện nhỏ tí tẹo nào có lỗi với ngài, xin ngài đừng đuổi nô tỳ đi. Phu nhân van xin ngài!”
“Ngươi là nha đầu tốt, rất tài giỏi, cũng trung tâm với chủ tử.” Giọng Quan Tố Y rất bình thản, “Đứng lên đi, ta sẽ không đuổi ngươi đi, đuổi một người ngươi, không biết hắn sẽ phái ai tới đón thay, không bằng tất cả mọi người giảm đi cái công phu đi đi lại lại này.”
Kim Tử vừa thẹn vừa mắc cỡ, liên tiếp dập đầu, thấy phu nhân ra phòng ăn, đi hướng linh đường, vội vàng nhắm mắt theo đuôi theo sát, không dám nói lại chuyện để cho nàng trở về hầu hạ bệ hạ nữa.
Thánh Nguyên Đế khổ đợi phu nhân không đến, bên người lại có Đế sư và Thái thường ở đây nên không tiện hỏi thăm, càng không thể đuổi theo, đành phải thực sự không biết vị mà dùng bữa.
Cùng lúc đó, tin tức Hoàng Thượng đích thân tới Triệu phủ đã truyền tới mức ai ai cũng biết, lại có quan viên Pháp Tào được cấp trên ra hiệu, tuyên dương khắp nơi Đế sư, Thái thường và Tống Huyền ở trên triều tấu đúng, lấy danh tốt cho Quan gia, cho phu nhân, cho đứa bé; lại khiến hơn mười tên nho sinh giải thích kỹ càng điều lệ tân pháp cho dân chúng.
Chuyện kì quặc phát sinh ở Triệu gia, đầu đường cuối ngõ truyền một lần thì cũng thôi đi, không bao lâu sau sẽ bị dân chúng quên lãng, mà quốc pháp lại có liên quan tới cuộc sống, thậm chí cả tánh mạng vui buồn của bọn họ, sao có thể không để ý tới chứ? Trước đó cũng có quan lại nhỏ từng tới nhà phân phát sách《 dân hình chi pháp 》, nói cho bọn họ học giỏi quốc pháp, thời khắc mấu chốt có thể có tác dụng lớn, lại nói dân hình chi pháp chính là luật pháp Hoàng Thượng đặc biệt chế định vì dân chúng, mục đích của nó là giữ gìn lợi ích cho dân chúng.
Quan phủ nha, lời gì mà chẳng nói được? Chuyện buồn nôn nào mà không làm ra được? Nghe một chút thì cũng thôi đi, thực sự thì không có đâu. Đây là cách nghĩ của đại đa số dân chúng, nhưng tại giờ này khắc này hoàn toàn bị phá vỡ. Vì một đứa bé sơ sinh, vì rửa sạch ô danh yêu ma quỷ quái của nó, Đế sư, Thái thường lại song song từ chức quan, cáo lão về nhà rồi!
Đây chính là Đế sư, nhân vật lớn còn tôn quý hơn cả thừa tướng đấy! Thái thường cũng đứng đầu Cửu khanh, cao không thể chạm! Hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu chỉ vì một câu “Cứu lầm rồi” liền cởi quan bào trên triều, dứt khoát kiên quyết mà đi, có thể thấy được Dân hình chi pháp kia không phải nói đùa đâu. Thậm chí còn có Hoàng thượng trách cứ và Tống Huyền đối đáp về sau, trình bày kỹ càng và sinh động nội dung dân pháp, cái khác tạm thời không đề cập tới, chỉ một điều “Quan phủ không được xem mạng người như cỏ rác” đã có thể khiến dân chúng mang ơn, bôn tẩu bẩm báo rồi.
Đều nói nền chính trị hà khắc mạnh như hổ, lời ấy không khuyếch đại một chút nào, Ngụy Quốc trước khi thành lập, dân chúng cho tới bây giờ không biết mình cũng là người, mạng của mình cũng là mệnh, lương thực dùng mồ hôi và máu trồng ra chớp mắt đã bị thế gia ngang ngược cướp đoạt không còn, muốn còn sống chỉ có thể bóc vỏ cây, đào rễ cỏ, thậm chí ăn bùn đất; sau này khi biên quan chiến tranh, thế gia huân quý thì trốn, ngược lại dân chúng đổ lên trước trận ngăn cản đao ngăn cản thương; cho dù thành thành thật thật đợi ở trong nhà, cũng sẽ bị họa trời giáng, bỗng nhiên có một đám quan binh hoặc cường đạo xông tới, đốt giết đánh cướp việc ác bất tận; nếu ngươi dám lên cáo trạng, vậy thì hay rồi, quan lại sớm có cấu kết với trộm cướp ném một tấm hình ký có thể đánh chết ngươi tại chỗ.
Đấy chính là thời gian mà trước kia bọn họ trải qua, đói khổ lạnh lẽo, ăn bữa hôm lo bữa mai, so sánh với trước mắt đây, đúng là một cái ở Địa Ngục, một cái ở Thiên đường.
Lúc này ai còn quan tâm Nguyễn thị như thế nào, Quan phu nhân như thế nào, đứa bé ra sao? Tranh thủ thời gian đi lý giải nội dung cụ thể《 dân hình chi pháp 》mới đại sự hàng đầu. Nghe nói Dân pháp về sau còn có quốc pháp, thuế pháp, thương pháp, thổ địa pháp… Chẵn lẻ tổng cộng bao hàm toàn diện, mỗi một bộ pháp điển đều là lấy dân làm gốc, yêu dân hộ dân, nghe lên tựa hồ quá không thể tin, nhưng có Đế sư, Thái thường vì bảo vệ một đứa trẻ con mà giận dữ từ quan phía trước, lại có Hoàng Thượng bãi miễn Pháp Tào Thượng thư Tống Huyền tại về sau, một lý niệm “Mạng người như trời” này đã bị bọn họ trùng trùng điệp điệp đánh vào trong óc dân chúng.
“Hoàng Thượng nói hay quá, người làm quan phải nên như Quan phu nhân ấy, vì mạng người, tự nguyện vì thiên hạ lớn nhỏ. Nếu biết rõ trong vụ án che dấu oan tình, nhưng bởi vì gặp phải lực cản mà buông tha cho, còn làm quan phụ mẫu làm cái gì?” Một ông lão nói cảm khái.
“Đúng vậy. Quá trình tra ra thực hư tựa như mổ bụng vậy, nếu như ngay cả dũng khí cầm dao cũng không có, làm sao có thể trông cậy vào bọn họ vì dân chờ lệnh, không sợ quyền quý? Vị pháp Tào Thượng thư Tống Huyền kia chính là đảng phái của Vương thừa tướng, lại là một kẻ tay sai của quyền quý mà thôi.”
“Vương thừa tướng gì chứ, đừng dát vàng lên trên mặt hắn như vậy. Bởi vì kích động dân loạn, làm lung lay ngai vàng, Hoàng Thượng sớm đã bãi miễn tất cả các chức quan của hắn rồi, vì bảo toàn thể diện và danh dự của gia tộc, hắn không thể không xin hài cốt về quê, nếu không hiện tại đã là tù nhân rồi. Người với người là không thể so, cùng là làm quan đấy, cùng là từ quan đấy, có một số người có thể so với sài lang hổ báo, lòng dạ hung ác; có một số người đạo đức tốt, đại nhân đại nghĩa; có một số người là vì tư lợi, có một số người lại là vì thiên lý công đạo. Nếu quan tốt như Đế sư và Thái thường nhiều hơn một chút nữa, dân chúng đã được cứu rồi.”
“Đế sư và Thái thường là quan tốt, Hoàng Thượng cũng là Hoàng Thượng tốt. Ngài anh minh thần võ, ban phát công bằng thi hành nhân ái, ngày tốt lành của chúng ta vẫn còn ở phía sau đấy.” Người này vừa dứt lời, liền nghênh đón rất nhiều tiếng cười vui mừng.
Chuyện mổ bụng lấy con dần dần bị người ta ném ra sau đầu, mặc dù còn có một số lão nho sinh tư tưởng cổ hủ níu lấy không buông, nhưng cũng không trở ngại được cái gì.
—-
Bởi vì thánh giá Hoàng đế đích thân tới, người đến Triệu phủ phúng viếng ngày càng nhiều, ngay cả người qua đường bắn đại bác cũng không tới cũng cầm lễ vật đến thăm, càng đừng đề cập tới huân quý trong kinh. Quan lão gia tử và Quan phụ cùng Hoàng Thượng ăn cơm xong liền chuẩn bị đưa hắn hồi cung, nhưng không ngờ người đã đi tới cửa, bỗng nhiên sửa lại chủ ý, “Trẫm nhìn qua đứa bé một chút mới đi chứ nhỉ? Phu nhân ở đâu rồi, thỉnh nàng chỉ đường, nhị vị cứ đi phòng trước hỗ trợ đãi khách đi, không cần phải quan tâm tới trẫm, trẫm không muốn ứng phó với người không có phận sự.”
Mắt thấy con rể bận rộn không qua nổi, lại là một dân thường, không tiện liên hệ với huân quý, Quan lão gia tử và Quan phụ tất nhiên là vội vàng đáp ứng, sau đó sai người đi gọi Y Y.
Nghe nói Hoàng Thượng muốn nhìn đứa bé, Lão phu nhân và Trọng thị lo lắng sơ suất với hắn, vội vàng thúc giục Quan Tố Y tranh thủ thời gian đi. Hai người một trước một sau đi đến nhà giữa, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy hai vị vú em đang gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, Minh Lan ôm đứa bé nhẹ nhàng đung đưa, trong miệng phát ra bài đồng dao không biết tên.
“Nô, nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng.” Trông thấy thân ảnh cao lớn đứng ở cửa ra vào, nàng bị dọa tới phát run, lại không nhận ra người này chính là cái tên thị vệ cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Hai vị vú em đang ngủ gật toàn bộ tiêu tán, kinh sợ quỳ xuống đất.
Thánh Nguyên Đế nhàn nhạt hô lên “Khởi”, trực tiếp đi qua ôm đứa bé, động tác rất phóng túng, như tiện tay ôm một đồ vật. Quan Tố Y vốn không muốn phản ứng với hắn rốt cục không nhịn nổi nữa, lập tức ngăn trở, “Đứa nhỏ xương cốt mềm mại, dễ bị thương tổn, Hoàng Thượng vẫn nên giao nó cho thần phụ ạ.” Vừa nói vừa thuần thục tiếp nhận đứa bé, một tay đỡ nhẹ cái gáy nó, một tay ôm quanh.
“Phu nhân tương lai đích thị là một vị mẫu thân tốt.” Ánh mắt Thánh Nguyên Đế sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng, giọng điệu ôn nhu, “Đứa bé nếu có thể kế thừa cao lớn cường tráng của trẫm, lại kế thừa thông minh nhanh nhạy của phu nhân, tương lai hẳn là thái tử ưu tú nhất Ngụy Quốc. Đương nhiên, nếu là sinh vị trưởng công chúa kế tiếp hoàn toàn giống như phu nhân, như vậy cũng rất tốt, trẫm nhất định sẽ sủng ái nó như hòn ngọc quý trên tay.”
Mắt thấy Minh Lan và hai vú em lộ ra biểu lộ kinh hãi, Quan Tố Y không thể nhịn được nữa, nghiêm nghị quát lớn, “Kính xin Hoàng Thượng ăn nói thận trọng!”
“Những lời này trẫm chuẩn bị trước mấy tháng, những cảnh con cái quấn đầu gối trẫm cũng nghĩ hơn mấy tháng, làm sao sẽ là không thận trọng?” Thánh Nguyên Đế vô tội nhìn lại, biểu lộ chân thành tha thiết.
Đôi má Quan Tố Y trướng đến đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là tức nữa, nhìn về phía Kim Tử, ra lệnh “Mang hai người này đi ra ngoài dạy dỗ quy củ cho tốt, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng bọn họ nên nắm chắc.” Đỡ đứa bé đưa cho Minh Lan, giọng hơi trì hoãn, “Ôm Nhị thiếu gia sang phòng kế bên, có mấy lời không thích hợp để cho nó nghe thấy, miễn cho dơ lỗ tai.”
Nàng lần này nói tiếng lóng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hoàn toàn không thể khiến cho Thánh Nguyên Đế xấu hổ, ngược lại làm hắn nhẹ cười rộ lên, phảng phất như rất vui.
Quan Tố Y cũng bị tức nở nụ cười, nhướng mi hỏi, “Hôm nay người đứng trước mặt ta là ai, thị vệ Trấn Tây Hầu phủ Hốt Nạp Nhĩ hay là hoàng đế Hoắc Thánh Triết trên Kim Loan điện?”
Thánh Nguyên Đế không dám tùy ý nói tiếp, nói thăm dò, “Là Hốt Nạp Nhĩ thì như thế nào, là Hoắc Thánh Triết thì như thế nào?”
“Là Hốt Nạp Nhĩ, ta sẽ hung hăng tát ngươi một cái, bảo ngươi lập tức xéo đi! Là Hoắc Thánh Triết, ta sẽ lấy chết khuyên can, miễn ngài bại hoại luật pháp loạn kỷ cương, hỏng mất luân lý cương thường!”
Chống lại đôi mắt sáng như hàn tinh của nàng, hô hấp Thánh Nguyên Đế hơi tắc nghẽn, châm chước một lát mới nói, “Trẫm là Hốt Nạp Nhĩ, cũng là Hoắc Thánh Triết, nàng muốn như nào?”
“Rất tốt, ta đây trước hết hung hăng tát ngươi mấy cái, sau đó đụng xà nhà chết ở cửa! Ngươi có dám thử xem hay không?” Nhớ tới Diệp Trăn còn trong cung, Quan Tố Y chỉ cảm thấy dạ dày bốc lên, buồn nôn muốn ói, nói bén nhọn, “Hoàng Thượng, nghe tổ phụ cùng phụ thân thuật lại, ta vốn tưởng rằng ngài là một vị minh quân, nhưng không ngờ lại hoa mắt ù tai đến tận đây. Mưu đoạt vợ người chẳng lẽ là ham mê của ngài hay sao? Cướp Diệp Trăn không đủ, ngài còn muốn dụ dỗ ta sao? Ngài coi ta trở thành cái gì? Còn đặt Quan gia ở chỗ nào? Ngài cho rằng ta cũng sẽ như Diệp Trăn khóc sướt mướt, ỡm ờ mà theo như vậy sao? Ngài không khỏi nghĩ đến thật đẹp! Quan gia không phải Diệp gia, có xương cốt, có gan phách, lại càng không sợ cường quyền, hôm nay ta liều chết cự tuyệt, ngày sau tổ phụ cùng phụ thân ta ổn thỏa liều chết can gián, Quan gia ta cho dù thịt nát xương tan cũng không chịu khuất nhục!” Nàng vừa nói vừa gỡ trâm bạc xuống, nhắm đầu sắc bén kia vào ngay cổ họng của chính mình