Aigoo, Đang Âu Yếm Nha~

Chương 5

Cao Dương ở trên lớp lại bị bắtlàm gương phê bình.

Vừa về tới phòng ngủ, Tần Cách liền làm trò trước mặt Cao Dương, lập tức đem kể câu chuyện cậu ta bị giáo viên phê bình trước mặt mọi người sinh động như thậtcho Tự Ý nghe.

Cao Dương lớn tiếng ồn ào: “Cách Cách cậu đủ rồi, ít lấy chuyện của tớ để các người quấn quít lấy nhau đi!”

Bất thình lình, Tần Cách đã quên mất chuyện không được tự nhiên trước kia, thường thường cùng Tự Ý chia sẻ chuyện lý thú bên cạnh mình.

Tự Ý nghe được tiếng cười vui vẻ của Tần Cách, buông bút vẽ đang nắm trong tay xuống, đứng trước cửa sổ sát đất trông một mảnh xanh xanh xa tít bên ngoài. Thả nhẹ âm thanh: “Ăn cơm chưa?”

-“Chưa, buổi sáng chỉ có hai tiết học, bây giờ còn sớm.”

-“Nếu không thì hôm nay tới nhà tôi?”

-“Được được, tôi muốn ăn cải thìa nấm hương, gà Cung Bảo...”

-“Ừa, tôi nghe Cao Dương nói gần đây cậu không ăn cơm chiều.”

-“Thì ra anh cùng Cao Dương thân thiết như thế ha.”

Tự Ý tạm dừng một giây, sau đó hỏi cậu: “Cậu ghen?”

Tần Cách ngây ngẩn cả người, cậu chỉ thuận miệng nói mà thôi.

-“Anh suy nghĩ nhiều, thật đó.”

Tự Ý bên kia nở nụ cười: “Yên tâm, tôi chỉ thích một mình cậu.”

Tần Cách ghét cay ghét đắng tính hay nói trắng ra của Tự Ý, nói một câu tôi thích cậu quả thực giống như hỏi cậu ăn cơm chưa vậy, qua loa hết sức.

...

Tần Cách cực hứng thú chạy nhảy ra ngoài trường, trong đầu thầm nghĩ đồ ăn ngon Tự Ý làm.

Thẳng đến phía sau truyền đến một tiếng kêu to “Bạn ơi cẩn thận!”, cơ thể ngã ụp xuống, trên chân lập tức truyền đến một trận đau đớn nhức nhối.

Tần Cách đau tới chảy nước mắt, ôm chân nằm trên mặt đất.

...

Trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng rất khó ngửi, Tần Cách đối với bệnh viện thật sợ hãi, nơi này tùy thời có thể tuyên bố điểm kết cho sinh mạng một con người. Chân bị xe hơi đụng, Tần Cách lo lắng bản thân về sau có thể biến thành tàn tật, không thể đi đường hay không.

Một người đoán mò lại thấy bội phần bất lực, Tần Cách xoa ánh mắt chua xót, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống. Bác sĩ đang giúp cậu kiểm tra vết thương trông dáng vẻ buồn lo vô cớ của Tần Cách, vội vàng an ủi: “Cậu bé đừng quá lo lắng.”

Bác sĩ đều là gạt người, luôn nói mấy lời dễ nghe như không có việc gì.

Vẻ mặt Tần Cách như đưa đám: “Bác sĩ nói thật cho cháu biết đi, chân cháu có phải tàn phế rồi không.”

Bác sĩ bị Tần Cách nhìn chòng chọc có chút ngượng ngùng, đang muốn mở miệng thì cửa bị đá văng ra.

Bác sĩ nhìn người tới một đường mệt mỏi: “Chàng trai văn minh chút đi chứ!”

Tự Ý chạy đến trước mặt Tần Cách, cao thấp xem xét, sau đó thấy được chân Tần Cách sưng lên. “Bác sĩ, vết thương của cậu ấy thế nào?”

Xem xét kỹ lưỡng xong, bác sĩ đưa ra kết luận. “Không có chuyện gì lớn, xương cốt lệch vị mà thôi, dưỡng mấy tháng liền không sao.”

Tần Cách gắt gao níu chặt quần áo Tự Ý, cho đến khi nghe được mình không có trở ngại gì, mới thở phào nhẹ nhõm. Nín khóc mỉm cười, tâm tình chuyển biến rất lớn: “Cảm ơn bác sĩ!”

Trong phòng chỉ còn lại Tự Ý cùng Tần Cách, hai mắt Tự Ý cũng có chút phiếm hồng, lấy tay xoa xoa vệt nước đọng nơi khóe mắt Tần Cách: “May mắn cậu không có chuyện gì.”

Ôm lấy thân thể đang phát run của người trong lòng mình, Tự Ý đang lo lắng cho cậu.

Chậm rãi, Tần Cách cũng vòng tay ôm thắt lưng Tự Ý, hấp thu ấm áp hắn mang tới. Tần Cách vui mừng, giờ này lúc này, cậu không còn một mình một người nữa.

-“Kia... Tôi còn phải quay về trường học.” Tần Cách làm tổ trong lòng Tự Ý yếu ớt nói, Tự Ý liền mang cậu về thẳng nhà hắn.

Đặt người xuống giường, Tự Ý đề nghị: “Về phía trường học thì xin nghỉ một tháng đi, dù sao cũng mới thi giữa kỳ xong, bài ghi chép có thể hỏi mượn bọn Cao Dương, ở nơi này dưỡng thương cho mau lành.”

Lý do thực đầy đủ, nhưng Tần Cách không cách nào an tâm nhận ý tốt của Tự Ý, biết mình không thích hắn, vì sao hắn còn đối xử tốt với mình như vậy.

-“Ngoan, đừng để tôi lo lắng, cậu vừa truyền nước biển xong, nhất định rất mệt rồi, ngủ trước đã.” Cứng rắn đỡ người nằm xuống, đắp chăn lên.

Giọng nói dịu dàng của Tự Ý như là bài hát ru, đầu vùi vào gối mềm, thể xác và tinh thần đều uể oải Tần Cách lập tức chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ, lần bị thương này là một cơ hội, cho hai người cơ hội.

Tự Ý đương nhiên bắt đầu săn sóc cuộc sống hằng ngày của Tần Cách, trong đó cũng bao gồm –TẮM RỬA.

Hai tay Tần Cách dán lên tường, một chân đứng thẳng, chân bó thạch cao thì giơ lên, rất rất rất gian khổ, phòng tắm chỉ có vòi sen, cho nên với một chân bị thương không thể dính nước như Tần Cách mà nói tắm rửa tuyệt đối là một chuyện mệt chết người.

-“Tôi có thể tự tắm.”

-“Cậu như vậy rất dễ trượt chân.”

Tần Cách rất mất tự nhiên, tuy rằng cùng là nam sinh, nhưng biết Tự Ý đối mình có tâm tư, do đó cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

-“Đừng cậy mạnh, nếu cậu ngượng thì tôi tắt đèn vậy.” Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên vào có thể chiếu rọi ra tình huống trong phòng tắm.

Sau một phen giãy dụa, Tần Cách cũng không làm kiêu nữa.

-“Không cần, vậy làm phiền anh.” Tùy ý Tự Ý cởi áo ngủ mình, tuy rằng đã mở đèn sưởi ấm,nhưng vẫn còn rất lạnh. Thời điểm cởi quần lót ra, cái chân bị thương bên này đã cởi ra rồi, Tần Cách dưới sự nhắc nhở của Tự Ý ôm lấy cổ hắn, chân bị thương vòng qua chân Tự Ý, giống như con Koala treo trên người hắn. Nhảy lên một chút, cuối cùng cũng giải quyết được.

Bên trong, thành công cởi bỏ.

Nhưng mà, chỗ ấy, hình như không cẩn thận cọ phải.

Nước ấm phun xuống, Tần Cách ổn định tâm tình khác thường trong nội tâm. Khăn lông khẽ xoa thân thể cậu, lớn như vậy còn để người khác tắm rửa cho, Tần Cách càng nghĩ càng thấy mắc cỡ, tùy ý lúc ẩn lúc hiện, không dám nhìn thẳng vào mắt Tự Ý.

Lúc tắm phần thân dưới, Tần Cách nhắm mắt lại quăng sau đầu, cảm thấy chỉ cần mình không nhìn coi như hắn cũng không thấy, một bộ lừa mình dối người.

Tự Ý nhìn dáng vẻ cậy mạnh đáng yêu quá chừng của Tần Cách, khóe miệng hơi hơi nhếch lên ý cười.

Vẫn giống y như trước, Tự Ý ôm cậu về lại phòng ngủ, nhiều lần bị ôm tới lui như thế, Tần Cách cũng đã quen.

Sau khi bị thương, thời gian Tần Cách nghỉ ngơi quy luật vô cùng, thời gian vừa điểm tới, đã bị Tự Ý hạ lệnh cưỡng chế ngoan ngoãn đi ngủ.

Nhắm mắt xong, Tần Cách nghe thanh âm tí tách của đồng hồ trong phòng, ngủ không được.

Cậu mở di động ra, đợi một lát, tin nhắn của Tự Ý đúng giờ gửi qua: “Ngủ ngon.”

Tần Cách trả lời lại: “Ngủ ngon.”

Rõ ràng đã mặt đối mặt chúc ngủ ngon qua, nhưng Tự Ý vẫn cứ gửi tin nhắn sang, không biết vì sao, bản thân Tần Cách cũng hết sức hưởng thụ phương thức này, làm cho người khác rất an tâm.

Tần Cách ôm di động, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ thiếp đi.

Cửa, mở hờ ra một khe hở nhỏ, mãi đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều bên trong, mới bắt đầu chậm chạp mở hẳn ra.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà giẫm trên thảm trải sàn, Tự Ý cầm lấy chăn rơi trên mặt đất, đắp kín cơ thể hơi lộ ra ngoài của Tần Cách, miễn cho cậu bị cảm lạnh.

Ánh trăng chiếu rọi ra vẻ an tĩnh lúc ngủ của người trên giường, đợi một hồi, Tự Ý hơi hơi cúi người xuống, ở trên trán Tần Cách đặt xuống một nụ hôn, nhỏ tiếng chúc ngủ ngon, sau đó mới đi ra ngoài.

Lông mi run rẩy, mí mắt chậm rãi mở ra, hai mắt Tần Cách một mảnh sáng trong, kỳ thật, cậu chưa có ngủ.
Bình Luận (0)
Comment