“Mày vừa gọi ai là cục vàng hả?”
Lời vừa thốt ra, Khương Mạnh Long đã biết mình mới hỏi một câu thừa thãi. Trong phòng này chỉ có ba người, con trai tất nhiên không thể gọi ông như vậy, thế thì chỉ có thể là đang gọi Thẩm Thư Lâm.
Còn có gì không hiểu nữa chứ? Lá bùa hộ mệnh bằng vàng giống như vô tình rơi ra, 1% trong hợp đồng, còn cả lần ngập ngừng muốn nói lại thôi trên bàn ăn dạo trước.
Kể từ lúc trông thấy mảnh bùa nhỏ đó, dòng suy nghĩ của Khương Mạnh Long chưa từng ngơi nghỉ. Một mặt ông tự nhủ đừng đa nghi vớ vẩn, nhưng mặt khác, tiềm thức đã mách bảo câu trả lời. Hôm qua, khi Thẩm Thư Lâm gọi điện mời bữa ăn này, trong lòng ông đã hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là con người ta vẫn luôn muốn mắt thấy tai nghe mới chịu tin.
Sau cơn chấn động ban nãy, bấy giờ Khương Nhất Nguyên đã bình tĩnh lại. Cậu đường hoàng nắm lấy tay Thẩm Thư Lâm, nói: “Cục vàng đương nhiên là gọi bạn trai con rồi. Trước đây con từng nói đợi con từ Vân Nam trở về sẽ giới thiệu anh ấy cho ba. Nhưng đằng nào hai người cũng khá thân quen nhau rồi, chắc không cần con giới thiệu nhiều nữa đâu nhỉ.”
Cậu vừa dứt lời thì cửa phòng được đẩy ra, hai nhân viên phục vụ bước vào dọn thức ăn. Một bàn đầy những món sơn hào hải vị được bày lên, sau đó trong phòng lại chỉ còn lại ba người họ.
Thẩm Thư Lâm khẽ bóp vai Khương Nhất Nguyên để trấn an rồi nhìn về phía Khương Mạnh Long, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Anh, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Sau đó anh lại nói: “A Nguyên, rót rượu cho ba em đi.”
Thái độ của anh rất bình tĩnh, thong thả kéo ghế ngồi xuống.
Khương Nhất Nguyên lập tức đáp: “Vâng ạ!”
Hôm nay họ gọi rượu trắng, Khương Nhất Nguyên rót đầy một bình rượu rồi đặt trước mặt Khương Mạnh Long.
Thấy con trai nghe lời răm rắp như vậy, Khương Mạnh Long trừng mắt nhìn đối phương bằng vẻ không thể tin nổi, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Thẩm Thư Lâm làm động tác mời về phía ghế bên cạnh, lại nói: “Anh Khương, mời ngồi. Có gì chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ánh mắt Khương Mạnh Long liên tục di chuyển qua lại trên mặt hai người, bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, chẳng thốt ra được câu nào. Ông bực bội kéo ghế, lẳng lặng ngồi xuống.
Khương Nhất Nguyên lại rót rượu cho Thẩm Thư Lâm, còn chu đáo rót từ bình ra chén nhỏ cho anh.
Nhìn hành động của cậu, cuối cùng Khương Mạnh Long cũng lên tiếng: “Thằng ranh con, không rót cho ba mày à?”
“Ba đừng nóng, con rót ngay đây mà.” Khương Nhất Nguyên cầm bình rượu lên, lại rót cho ông một ly đầy ắp, suýt nữa thì tràn ra ngoài.
Tìm được cớ để trút giận, ông cau mày nói: “Mày rót cho ba mày đầy thế này mà cho anh Thẩm của mày chỉ có nửa chén. Là mày coi thường anh ấy, hay là quá coi trọng tao đây?”
“Không chuốc cho ba say thì sao giảm độ khó được…” Khương Nhất Nguyên lẩm bẩm.
“Cái gì?” Khương Mạnh Long không nghe rõ, trừng mắt hỏi.
“Ý con là, ba là bợm nhậu có tiếng rồi, bình thường bữa nào cũng làm vài chén, uống thêm chút có sao đâu.” Khương Nhất Nguyên nói, “Anh Thẩm nhà con bình thường có uống mấy đâu, sao so với ba được.”
Khương Mạnh Long tức đến bật cười, suýt nữa thì chỉ thẳng vào mũi con trai mà mắng một tiếng “thằng bất hiếu”.
Thẩm Thư Lâm lên tiếng: “Thôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.”
Nhìn Khương Nhất Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, Khương Mạnh Long lại nhớ đến ngày thường hai cha con nói chuyện chưa được ba câu đã cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Thằng quỷ nhỏ này từ nhỏ đến lớn ăn mắng không nghe, ăn đòn không chừa. Vậy mà giờ đây đứa con trời đánh ấy lại ngoan ngoãn vâng lời trước mặt Thẩm Thư Lâm đến thế khiến ông càng thêm tức nghẹn trong lòng.
Thẩm Thư Lâm cầm bình rượu rót đầy chén của mình rồi nâng về phía Khương Mạnh Long, mỉm cười: “Anh Khương, ly đầu tiên này em kính anh, cảm ơn anh đã chiếu cố em suốt những năm qua.”
Khương Mạnh Long nâng chén rượu, lẳng lặng uống cạn.
“Ba, ba thử món này đi, món ba thích đấy.” Khương Nhất Nguyên xoay mâm, chuyển món sò điệp rim qua.
Khương Mạnh Long liếc cậu một cái, chỉ cảm thấy lòng dạ ngổn ngang, im lặng gắp một đũa.
Thẩm Thư Lâm bắt đầu nói sang chuyện làm ăn. Thái độ của anh thong dong thoải mái, lời lẽ lại hài hước dí dỏm, nhanh chóng cuốn Khương Mạnh Long vào câu chuyện. Hai người bàn bạc về mấy dự án, không khí dần trở nên hòa hợp.
Câu chuyện đang lúc cao hứng, nếu không phải thằng con trời đánh kia còn ngồi bên cạnh, có lẽ Khương Mạnh Long đã nghĩ đây chỉ là một bữa ăn hết sức bình thường. Đặc biệt mỗi khi Khương Nhất Nguyên lại gần rót thêm rượu cho ông, cái cảm giác bực bội nghẹn ứ lại ùa về.
Thẩm Thư Lâm rót đầy chén, nâng ly rượu thứ hai: “Anh Khương, về chuyện của em và A Nguyên, đáng lẽ em định nói với anh từ hai năm trước, nhưng vì nhiều lý do nên đã không nói ra. Dù sao cũng đã giấu anh lâu như vậy, thật sự xin lỗi.”
Cuối cùng Khương Mạnh Long cũng không nhịn được nữa, ông đặt chén rượu xuống, thở dài một hơi: “Cậu em Thẩm à, chuyện này là từ bao giờ thế? Hai năm trước cho tới giờ, lâu như vậy mà anh đây chẳng hề hay biết gì cả!”
Khương Nhất Nguyên nhân cơ hội lại xoay một món ăn khác qua: “Ba, đừng vội, ăn món gà xé vỏ quýt này đi, cho hạ hỏa.”
Nhân lúc rót rượu, cậu lại ghé tai nói nhỏ với Khương Mạnh Long: “Ba, ba đừng quên chuyện ba đã hứa với con hôm lễ tốt nghiệp đấy.”
Hôm đó cậu đã nói: “Ba, sau này nếu ba biết con từng qua lại với ai, con hy vọng ba sẽ trút hết mọi cơn giận lên người con, chứ đừng trút lên người anh ấy.”
Khương Mạnh Long đương nhiên nhớ rõ, nhưng lúc đó miệng ông chỉ đồng ý ngoài miệng, còn trong lòng lại toan tính sẽ đánh gãy chân cả hai đứa. Giờ đây khi sự thật đã phơi bày, ông dĩ nhiên không thể đánh gãy chân Thẩm Thư Lâm được. Một là vì hai người họ là bạn bè nhiều năm, giao tình vô cùng sâu đậm. Hai là vì ông luôn có cảm giác chính con trai mình mới là bên đeo bám người ta, bởi ông thật sự không hiểu nổi Thẩm Thư Lâm làm thế nào mới chịu được tính khí của con mình.
Vốn dĩ trong lòng đã trăm mối ngổn ngang, lúc này nghe Khương Nhất Nguyên nói vậy, Khương Mạnh Long giận không có chỗ trút, quát ầm lên: “Cút về chỗ ngồi!”
Khương Nhất Nguyên mặt không đổi sắc về chỗ, rồi gắp thức ăn cho Thẩm Thư Lâm: “Anh ăn đi, đừng uống rượu không như vậy.”
Ở dưới gầm bàn, Thẩm Thư Lâm nắm lấy tay cậu khẽ siết như trấn an. Sau đó anh nhìn sang Khương Mạnh Long, nói: “Anh, anh còn nhớ bữa cơm lần trước cũng trong phòng này không?”
Khương Mạnh Long hồi tưởng lại một chút, đó là chuyện của ba năm trước khi ông muốn giới thiệu Thẩm Thư Lâm cho con trai mình nên đã hẹn ở đây. Ông không dám tin: “Lúc đó, hai đứa đã…?”
“Cũng trong khoảng thời gian đó ạ.” Thẩm Thư Lâm mở bao thuốc, đưa một điếu qua cho Khương Mạnh Long, ông liền nhận lấy. Cả hai cùng châm thuốc.
Thẩm Thư Lâm ngả người tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhả ra một làn khói rồi nói: “Trước đó, bọn em đã gặp nhau một lần. Sau này cứ hợp rồi tan, đến tháng 12 năm ngoái thì chia tay. Đầu tháng 5 năm nay lại ở bên nhau.”
“Không phải…” Khương Mạnh Long thực sự không nhịn nổi nữa. Ông chỉ vào Khương Nhất Nguyên, hỏi Thẩm Thư Lâm: “Cậu em Thẩm, sao chú chịu nổi nó? Cái tính khí thối hoắc thua cục phân của thằng oắt này đến anh là cha đẻ còn chịu không thấu, hận không thể đánh nó mười trận một ngày. Sao chú chịu được vậy?”
“Ơ ơ ơ.” Khương Nhất Nguyên không chịu để yên, “Ba nói gì thế, sao lại nói là chịu đựng con? Con với anh Thẩm yêu thương mặn nồng, tương kính như tân, ngày ngày ân ái hạnh phúc đến mức muốn về chung nhà ngay, vui vẻ biết bao nhiêu.”
Khương Mạnh Long lập tức quát: “Mày im miệng cho tao!”
Thẩm Thư Lâm mỉm cười, gẩy tàn thuốc vào gạt tàn rồi nói: “Cũng không cần đánh mười trận một ngày, thỉnh thoảng đánh một trận là được rồi.”
Khương Mạnh Long nghe ra được nét trêu chọc kèm một chút thân mật thầm kín trong giọng điệu của đối phương. Ông quay đầu nhìn, quả nhiên thấy vẻ mặt đắc ý của thằng quý tử. Ông rít mạnh một hơi thuốc rồi lẳng lặng uống cạn ly rượu thứ hai.
Thẩm Thư Lâm rót ly thứ ba. Anh nâng chén rượu lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Anh à, ly thứ ba này.” Anh nói, “Chặng đường của em và A Nguyên tuy hợp hợp tan tan, nhưng sau cùng vẫn muốn gắn bó lâu dài, ổn định. Mong anh chúc phúc cho bọn em.”
Khương Nhất Nguyên nghiêng đầu nhìn anh. Bàn tay cậu ở dưới bàn nắm chặt lấy tay đối phương, nhẹ nhàng v**t v* lòng bàn tay và đầu ngón tay của người đàn ông.
Căn phòng chìm vào im lặng trong chốc lát. Khương Mạnh Long dụi tắt đầu thuốc lá vào gạt tàn, đoạn nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ly rượu này cạn, coi như là đã ngầm đồng ý.
Khương Mạnh Long nhìn chai rượu vẫn còn hơn nửa, quay sang Khương Nhất Nguyên: “Ngẩn ra đó làm gì? Rót rượu đi!”
Sau đó, trên bàn ăn không ai nhắc lại chuyện vừa rồi nữa. Ba người nói về những chuyện vui thường ngày. Khương Nhất Nguyên kể về cuộc sống hơn nửa tháng qua trên đồi trà, khiến không khí trong phòng nhẹ nhàng hơn.
Khi chai rượu trắng cạn đáy, đêm cũng đã về khuya, bữa tiệc cũng đến lúc tàn. Lúc từ Tùng Đào Viên đi ra, Khương Nhất Nguyên không lên xe nhà mình mà lại đi theo Thẩm Thư Lâm ra xe của anh.
Khương Mạnh Long gọi cậu lại: “Đi đâu đấy?”
“Con đưa bạn trai con về nhà.” Thấy đối phương định nói gì đó, Khương Nhất Nguyên lại nói tiếp: “Ba à, ở nhà ba có vợ chờ rồi, còn nhà anh ấy lại chẳng có ai. Anh ấy uống rượu, con đương nhiên phải đưa người về dinh chứ.”
Khương Mạnh Long nói: “Đưa xong thì về nhà, chuyện chưa tính sổ xong đâu.”
Trên đường lái xe về biệt thự, Khương Nhất Nguyên không nhịn được cứ cười khúc khích mãi. Thẩm Thư Lâm ngồi bên ghế phụ, nhắm hờ mắt dưỡng thần, hỏi cậu: “Cười gì thế?”
“Em vui quá.” Tranh thủ lúc đèn đỏ, Khương Nhất Nguyên đưa tay sờ lên má người đàn ông. “Nóng quá, anh có khó chịu không?”
“Không sao.” Thẩm Thư Lâm mở mắt nhìn cậu, hỏi tiếp: “Vui chuyện gì?”
“Cái anh này, đã biết rồi còn hỏi. Sau này hai đứa mình không cần phải yêu đương lén lút nữa, ba đời tông ti họ hàng đều biết chuyện của chúng ta rồi, không vui sao được?”
Thẩm Thư Lâm mỉm cười, hỏi: “Lát nữa về, em có bị đánh không?”
Khương Nhất Nguyên nhớ lại giọng điệu của ba mình, trong lòng cũng không chắc chắn lắm, nhưng cậu vẫn nhún vai đầy bất cần: “Bị thì bị thôi. Miễn là có thể gặp anh công khai trước mặt gia đình, bị quất mấy roi có đáng gì.”
“Anh à, yên tâm đi.” Cậu lại nói, “Anh đã giúp tụi mình giải quyết phần lớn vấn đề rồi, còn lại cứ giao cho em là được. Anh chỉ việc về nhà nghỉ ngơi cho khỏe thôi, không cần lo lắng gì đâu.”
Về đến nhà, Khương Nhất Nguyên lấy gói trà thu mới làm trong ba lô ra pha cho Thẩm Thư Lâm. Sau mấy tuần trà, hơi men trong người cũng dần tan đi, anh bèn nói: “Nếu bên em có chuyện gì không giải quyết được thì gọi cho tôi.”
Khương Nhất Nguyên rót đầy trà cho anh: “Haiz, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ, cứ để em lo. Anh à, tối nay thật sự vất vả cho anh rồi. Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mai em lại đến tìm anh.”
Cậu rướn người tới hôn anh. Thẩm Thư Lâm vòng tay ôm chặt lấy eo chàng trai trẻ, hai người ngã xuống sàn gỗ trong phòng trà.
“Anh ơi,” Khương Nhất Nguyên nỉ non. “Em nhớ anh lắm, đã mười tám ngày rồi.”
Thẩm Thư Lâm xoa đầu cậu, giọng nói có chút chậm rãi sau cơn say: “Khuya rồi, em về sớm đi.”
“Vâng, anh cứ đợi tin tốt của em.”
Lúc Khương Nhất Nguyên về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm. Khương Mạnh Long đang ngồi bệ vệ trên ghế sofa, thấy cậu bước vào thì cười khẩy một tiếng, dáng vẻ như sắp đánh người đến nơi.
Khương Nhất Nguyên mặt không đổi sắc, bình tĩnh đưa một cây roi da vừa mua trên đường về qua cho ông, sau đó ngoan ngoãn bước tới quỳ xuống: “Ba ơi, ba đánh đi, con biết ba đang có cục tức cần trút ra.”
Khương Mạnh Long trừng mắt nhìn cậu: “Mày nghĩ tao không dám đánh à?”
Vụ tiền trảm hậu tấu ngày hôm nay thực sự đã khiến ông tức điên. Ông cầm lấy cây roi, quất liên tiếp lên người Khương Nhất Nguyên. Cậu không hé răng nửa lời, đợi ông đánh xong mới nói: “Ba, ba đã đồng ý rồi, không được nuốt lời đâu.”
Khương Mạnh Long tức càng thêm tức, lại quất thêm một trận nữa khiến chiếc áo phông trên người con trai rách toạc, nhưng ai kia vẫn cắn răng im lặng.
Ông ném cây roi đi: “Cái tính vừa lì vừa thối này của mày mà cậu em Thẩm cũng chịu nổi à?”
Nghe đến đây, Khương Nhất Nguyên lập tức hăng hái hẳn lên: “Sao lại không chịu nổi? Anh ấy đối xử với con tốt cực kỳ, hai đứa con yêu nhau đến chết đi sống lại. Nếu không phải ba cứ bắt con về thì giờ này con và anh ấy đang lăn giường với nhau rồi.”
Khương Mạnh Long chỉ tay vào mặt con trai, nghiến răng nghiến lợi: “Mày…!”
“Ba à, chuyện này cũng đâu thể trách bọn con được. Chính ba là người đã lôi con đến Tùng Đào Viên để giới thiệu anh ấy cho con mà.” Khương Nhất Nguyên nói, “Trước đó bọn con có gặp nhau một lần, vốn dĩ cũng không vui vẻ gì. Nhưng ba cứ nhất quyết se duyên nên bọn con đành phải nối lại tiền duyên thôi.”
Nghe mấy lời điêu toa bố láo này, Khương Mạnh Long nhặt roi lên định quất tiếp, nhưng lại thấy máu đã thấm ra ngoài áo con trai. Rốt cuộc ông vẫn không nỡ xuống tay quá nặng, bèn ném cây roi đi, mắng: “Vớ vẩn!”
Khương Nhất Nguyên liếc nhìn sắc mặt của ông, lại nói tiếp: “Dù sao ba cũng đã đồng ý rồi, giờ có hối hận cũng vô dụng. Chi bằng nhân lúc còn cơ hội, ba cứ quất thêm mấy roi nữa đi.”
Khương Mạnh Long chộp lấy cái đệm trên sô pha ném vào người cậu, giận dữ gầm lên: “Câm miệng! Mày câm miệng lại cho tao!”
Vậy mà Khương Nhất Nguyên vẫn cố tình chọc tức ông: “Ba à, nói trước nhé, từ nay về sau là con sẽ dây dưa với anh ấy cả đời đấy. Có trận đòn nào thì hôm nay con nhận hết một lượt, ba xem xét tranh thủ thời gian đi.”
“Tiên sư cha nhà mày…!” Khương Mạnh Long văng ra mấy câu chửi thề, chỉ tay lên lầu: “Cút!”
Khương Nhất Nguyên đứng dậy, thở dài một hơi, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy quả quyết: “Ba à, con yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu con. Bọn con sẽ đi cùng nhau đến cuối đời.”
Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài vang lên, giọng của ba cậu đã bình tĩnh trở lại: “Đi đi.”
***
Một tuần nữa trôi qua, mọi chuyện đã hoàn toàn lắng xuống. Khương Nhất Nguyên bắt đầu bận rộn với một việc khác: cậu muốn mở một phòng tranh của riêng mình.
Kể từ năm thứ hai đại học, sau khi tổ chức các buổi triển lãm lớn nhỏ, cộng thêm tiền tiêu vặt bố cho, Khương Nhất Nguyên đã tiết kiệm được một khoản kha khá. Nhưng để mở một phòng tranh cao cấp ở trung tâm thành phố thì số tiền đó vẫn chưa đủ. Cậu đành phải đến nhờ cậy ba mình, nói rằng có thể viết giấy nợ, trả góp theo từng kỳ.
Khương Mạnh Long yêu cầu cậu viết một bản kế hoạch phát triển, xem xong lại bắt sửa đi sửa lại mấy lần rồi mới miễn cưỡng đồng ý rót vốn.
“Đây không phải cho vay, mà là đầu tư. Ba là cổ đông, sau này mày làm ăn có lãi thì hàng năm phải chia cổ tức cho ba.”
Có tiền trong tay, Khương Nhất Nguyên bắt đầu chọn địa điểm, vẽ bản thiết kế và tự tay chăm chút từng chi tiết của phòng tranh. Cửa ra vào phải có một mái hiên hình bán nguyệt, cậu tự phác họa kiểu dáng phù điêu. Phòng trưng bày sẽ có sảnh triển lãm dài hình cầu, màu sơn tường cũng do cậu tự pha. Đèn trang trí sẽ có màu sắc theo tông Morandi, gạch sứ mờ màu xám nhạt. Ngoài ra, còn có phòng tiếp khách và một phòng trà riêng biệt.
Một buổi tối nọ, Thẩm Thư Lâm hỏi cậu: “Sắp khởi công trang trí rồi, có thể đầu tư thêm được không?”
“Anh muốn đầu tư cho em à?”
Hai người đang nép vào nhau trên sô pha xem phim, thỉnh thoảng lại chuyền tay nhau ly rượu. Tay luồn dưới tấm chăn mỏng, Khương Nhất Nguyên nắm lấy tay Thẩm Thư Lâm, hỏi: “Tại sao thế, anh?”
“Với tư cách là một thương nhân, tôi nhìn thấy được tiềm năng phát triển của em trong tương lai.” Anh ngừng lại một chút, rồi mỉm cười nói tiếp: “Dĩ nhiên, với tư cách là người yêu của em, trong giai đoạn mới bắt đầu khởi nghiệp, tôi sẽ hỗ trợ em vô điều kiện.”
Lời nói này quá đỗi ngọt ngào, ấm áp vô cùng. Rượu tuy ấm nóng, nhưng chẳng thể nào sánh bằng nhiệt độ bỏng cháy của da thịt. Chẳng ai còn bận tâm đến nội dung bộ phim nữa, hai cơ thể cứ thế quấn riết lấy nhau.
Trước thềm năm mới, phòng tranh đã được trang hoàng xong xuôi, buổi triển lãm đầu tiên cũng được tổ chức.
Buổi triển lãm lần này chỉ phát hành số lượng vé mời hạn chế, khách tham dự đều là bạn bè và người quen. Số lượng tranh trưng bày cũng không nhiều, chủ yếu là những bức họa về cuộc sống nơi núi rừng. Ở vị trí bắt mắt nhất trong phòng trưng bày, có treo một bức tranh tên là 《Hoa trên đồng》.
Bức tranh vẽ một khóm hàn lan đang độ nở rộ, vẻ đẹp rực rỡ ấy khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy lòng mình mềm lại. Giống hàn lan chỉ nở một mùa rồi sẽ tàn lụi, nhưng một khi đã ở trên tranh, vẻ đẹp ấy sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
Không ít người đang vây quanh thưởng thức bức 《Hoa trên đồng》, vừa ngắm nhìn vừa nhỏ giọng trò chuyện. Giữa đám đông ấy, Khương Nhất Nguyên trông thấy một bóng hình quen thuộc. Cậu vội nói với nhân viên một tiếng rồi chạy lại đó.
“Thưa cô!” Khương Nhất Nguyên gọi một tiếng, rồi lại lúng túng bắt chuyện, “Hôm nay cô không có tiết ạ?”
Ánh mắt Thẩm Thư Cầm rời khỏi bức tranh, nhìn về phía cậu nói: “Hôm nay tôi không có tiết.”
Khương Nhất Nguyên gật đầu, tiếp theo lại bối rối gãi gãi đầu. Trước đây Thẩm Thư Cầm từng giới thiệu Hứa Bân cho Thẩm Thư Lâm, sau đó cậu lại quay lại với Thẩm Thư Lâm nên tự nhiên lo rằng đối phương có thành kiến với mình, thành ra lúc nào cũng có chút câu nệ khi đối diện với chị.
Thấy Thẩm Thư Cầm cứ nhìn bức tranh mãi, cậu bèn chủ động nói: “Thưa cô, cô thích bức này ạ? Vậy để em tặng cô được không?”
Thẩm Thư Cầm thản nhiên đáp: “Không cần đâu, bức tranh này không phải là tranh bán đúng không?”
Bên ngoài khung tranh 《Hoa trên đồng》 có dán một nhãn “Chỉ trưng bày, không bán”. Khương Nhất Nguyên quả thực định giữ lại bức tranh vẽ khóm hàn lan trong sân này cho riêng mình. Cậu muốn đợi sau khi triển lãm kết thúc sẽ dùng nó thay thế bức Thị Thị Như Ý trong phòng khách.
Nghe Thẩm Thư Cầm từ chối, cậu có chút căng thẳng, không đoán được là đối phương không thích bức tranh này hay là không thích cậu nữa.
Nào ngờ, thanh niên lại nghe Thẩm Thư Cầm nói tiếp: “Bên kia có một bức hoa quế trong núi, tôi rất thích.”
Khương Nhất Nguyên lập tức cười rạng rỡ: “Vậy em tặng cô nhé! Bức đó được vẽ vào mùa thu năm nay, trên đồi chè ở Vân Nam đấy ạ, anh em cũng rất thích.”
Thẩm Thư Cầm khẽ gật đầu, ngắm thêm một lúc nữa rồi chuẩn bị rời đi. Khương Nhất Nguyên tiễn người ra ngoài, trong lòng vui như mở hội. Chị cả Thẩm đã nhận tranh cậu tặng, vậy thì những điều cậu lo lắng trước đây không còn là vấn đề nữa.
Đêm Ba Mươi Tết, Thẩm Thư Lâm đến nhà họ Khương ăn cơm trưa rồi ngồi trò chuyện với Khương Mạnh Long suốt cả buổi chiều. Đến tối, anh đưa Khương Nhất Nguyên về biệt thự ở ngoại ô để đón năm mới.
Đầu năm Thẩm Thư Lan đi du học, đến tận 28 tháng Chạp mới về nước. Vừa về đến nơi đã nghe tin hai người quay lại với nhau làm cô nhóc phấn khích hét toáng cả lên.
“Anh ơi! Cuối cùng em cũng được nói rồi! Em ghét cay ghét đắng ông giáo sư kia!” Thẩm Thư Lan thao thao bất tuyệt, “Ngày nào cũng nói mấy thứ sâu xa khó hiểu! Nhạt nhẽo chết đi được! Quan trọng nhất là, trông cũng chẳng ra làm sao!”
Thẩm Thư Lâm nhìn cô với vẻ không tán thành: “Đừng nói xấu người khác sau lưng như vậy.”
Thẩm Thư Lan cười hì hì: “Thôi được rồi anh hai, em biết mà, em cũng chẳng thèm nhắc đến người ta nữa đâu! À phải rồi, em còn chưa kể với anh, lúc ở Vân Nam em bị trộm sạch đồ, chính sư phụ đã giúp em mua vé máy bay và điện thoại, còn làm cả chứng minh thư tạm thời nữa, nhờ vậy em mới bay về được đấy.”
Thẩm Thư Lâm khẽ nhướng mày kinh ngạc, anh không hề biết lại có chuyện như vậy. Nếu lúc đó anh biết Khương Nhất Nguyên đang ở Vân Nam, chắc chắn sẽ đoán được mọi chuyện.
Thế nhưng…
Mọi thứ đã đến vào một thời điểm thích hợp nhất. Thật vừa vặn làm sao, không sớm cũng chẳng muộn.
Điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống này chính là những nhân duyên hội ngộ không dính tới sự sắp đặt phức tạp của con người.
Đêm Giao thừa, cả nhà quây quần trên sô pha xem Xuân Vãn. Mẹ Thẩm mang ra hơn hai mươi chiếc vòng tay giả, đưa cho Khương Nhất Nguyên xem rồi cười nói: “Tiểu Khương, lại xem này, anh con toàn mua cho bác hàng giả thôi. Chỉ có hai cái là thật, thằng bé bảo là do con chọn giúp nó đấy.”
Khương Nhất Nguyên ngạc nhiên nhìn đống vòng giả, bật cười thành tiếng rồi quay sang nói với Thẩm Thư Lâm: “Anh à, không phải chứ.”
Thẩm Thư Lâm bất đắc dĩ: “Mẹ, nói chuyện này làm gì.”
Mẹ Thẩm nháy mắt với Khương Nhất Nguyên, lại bổ sung thêm: “Buồn cười nhất là, hàng giả mà mua còn đắt hơn cả hàng thật.”
Khương Nhất Nguyên cười không ngớt, ghé sát vào tai Thẩm Thư Lâm nói nhỏ: “Không sao, sau này em dạy anh.”
Xuân Vãn còn chưa kết thúc, mọi người đã không trụ nổi mà đi ngủ hết, trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Thư Lâm và Khương Nhất Nguyên. Tiếng hát rộn ràng vui tươi vẫn đang vang lên từ ti vi.
Khương Nhất Nguyên kéo Thẩm Thư Lâm ra ngoài. Hơi lạnh ập vào mặt, ánh đèn đường vàng vọt kéo bóng hai người đổ dài trên mặt đất. Cậu nắm lấy cổ tay người đàn ông, mắt dán vào đồng hồ.
“3, 2, 1…”
Khi đếm ngược kết thúc, bầu trời đêm đen bừng sáng bởi muôn vàn pháo hoa rực rỡ.
“Anh, chúc mừng năm mới.” Khương Nhất Nguyên nói, “Ai là người đầu tiên anh ôm trong năm nay?”
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người quyện vào nhau. Không khí lạnh buốt, nhưng môi lưỡi lại bỏng cháy. Giữa một trời hoa đăng rực rỡ, họ nắm tay nhau, thong thả dạo bước trên con đường nhựa.
“Em mua vé máy bay chưa?” Thẩm Thư Lâm nghiêng đầu nhìn cậu.
Khương Nhất Nguyên đáp: “Sáng mùng hai anh ạ. Lão Ngô ăn Tết một mình, em mang ít quà Tết sang biếu rồi ở lại với ông ấy mấy hôm.” Cậu lại hỏi: “Anh, mùng mấy anh có tiệc rượu ấy nhỉ?”
“Tối mùng tám.”
“Em đến đón anh.” Khương Nhất Nguyên nói, “Em mua vé bay chiều mùng tám. Đợi anh xong việc, em sẽ đến đón.”
Thẩm Thư Lâm “ừ” một tiếng, siết chặt đôi bàn tay đang đan vào nhau. Vượt qua mấy ngàn dặm chỉ để lái xe vài cây số đưa anh về, người đàn ông định nói không cần thiết, nhưng rồi lại nuốt lời vào trong.
Khương Nhất Nguyên lắc lắc bàn tay đang nắm của hai người, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Anh nè, nói trước rồi nhé, anh nhất định phải đợi em đến đón đấy, không được để thư ký Lâm đi đâu.”
Thẩm Thư Lâm liếc nhìn cậu, nhận xét: “Trẻ con.”
“Anh chỉ được dựa dẫm vào em thôi, không được dựa dẫm vào anh ta. Nếu có bất cứ chuyện gì cần người khác làm, anh nhất định phải nghĩ đến em đầu tiên, được không anh?”
Thẩm Thư Lâm thở dài một hơi, dừng bước, ngón tay lướt qua gò má chàng trai trẻ, dịu dàng nói: “Về thôi.”
***
Chiều tối mùng tám Tết, thành phố A đón trận tuyết đầu mùa.
Trên đường từ sân bay đến nhà hàng, Khương Nhất Nguyên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên những bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn xung quanh. Bên lề đường trước nhà hàng đã đỗ sẵn một chiếc Porsche màu đen.
Khương Nhất Nguyên mở cửa ghế lái rồi ngồi vào. Thẩm Thư Lâm đang ngồi ở ghế phụ, mỉm cười với cậu: “Đến đúng giờ đấy.”
Khương Nhất Nguyên lập tức rướn người tới, luồn tay xuống dưới lớp áo khoác để ôm lấy người đàn ông rồi ghé vào tai anh thủ thỉ: “Anh ơi, người ta nhớ anh chết đi được.”
“Lão Ngô tự làm thịt hun khói, thơm lắm, bảo em mang về cho anh nếm thử. Ông ấy còn truyền cho em cả bí quyết nấu gà hầm nấm nữa, lúc nào rảnh em làm cho anh ăn.”
Hệ thống sưởi trong xe được bật rất ấm. Khương Nhất Nguyên luyên thuyên một hồi, rồi đột nhiên nhận ra nơi này trông quen quen. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đây chính là con đường nơi Thẩm Thư Lâm nói lời chia tay với cậu, ngay bên ngoài quán KTV đó.
“Anh, em đã bao giờ nói là em yêu anh chưa?”
Nhìn biểu cảm của cậu, Thẩm Thư Lâm đoán ngay cậu muốn nói gì, anh mỉm cười, dịu dàng đáp: “Tôi không nhớ rõ nữa.”
Khương Nhất Nguyên đảo mắt một vòng, nói: “Em vẫn nhớ em nói em yêu anh, nhưng câu tiếp theo của anh lại là đòi chia tay em.”
Thẩm Thư Lâm ngả ghế ra sau một chút, lười biếng tựa lưng vào rồi lành lạnh liếc ai kia một cái: “Muốn nói gì đây?”
“Anh, anh còn nhớ cái ngày em thi xong không? Hôm đó tụi em tổ chức tiệc, còn anh thì có buổi xã giao ở nhà hàng đối diện. Em đã đợi anh rất lâu, vậy mà anh lại để thư ký Lâm đến đón mình. Khi thấy xe của anh đi mất, trái tim em như vỡ tan thành trăm mảnh ấy…” Khương Nhất Nguyên bắt đầu kể khổ. “Đêm đó, em đã đứng đợi bên ngoài nhà anh cả đêm. Tầm hơn 3 giờ sáng, đèn trong phòng anh sáng lên. Nhưng khi em nhắn tin thì anh lại nói là đang xử lý công việc.”
Thẩm Thư Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi nhớ lại ngày hôm đó. Anh biết Khương Nhất Nguyên có tiệc với bạn bè nên đã không để cậu đến đón mình. Rạng sáng hôm ấy, anh bị đau dạ dày nên tỉnh giấc, đành phải xử lý công việc để chuyển hướng chú ý.
Người đàn ông nhìn Khương Nhất Nguyên, ánh mắt sâu thẳm: “Đáng lẽ em nên nói cho tôi biết mình đang ở nhà hàng đối diện. Và lẽ ra em cũng nên nói cho tôi biết bản thân đang ở trước nhà tôi.”
Khương Nhất Nguyên nắm lấy cổ tay lành lạnh của anh, truyền một ít hơi ấm qua rồi tiếp tục kể lể: “Mùng một Tết năm kia, trời còn chưa sáng em đã phải leo núi ở Vân Nam, bị ngã không biết bao nhiêu lần. Sau đó còn phải hót phân gà, nhặt củi cho sư phụ nữa…”
Nghe đến đây, Thẩm Thư Lâm cắt ngang: “Muốn gì thì nói thẳng ra đi.”
Khương Nhất Nguyên cười hì hì: “Muốn nghe anh nói lời ngọt ngào.”
Thẩm Thư Lâm nhìn cậu, cõi lòng dần mềm lại.
Khi yêu một cậu nhóc nhỏ tuổi, anh phải chấp nhận sự trẻ con, nóng nảy cùng những cảm xúc thất thường của cậu ấy. Anh phải chấp nhận những cơn ghen tuông vô cớ, chấp nhận cái tính chiếm hữu chẳng đâu vào đâu. Anh phải chấp nhận sự khao khát cháy bỏng mong cầu được người mình yêu cần đến, chấp nhận ngọn lửa nhiệt huyết dù phải vượt núi băng sông cũng chẳng hề phai nhạt. Anh phải chấp nhận những lễ nghi đặc biệt mà cậu ấy mong muốn, chấp nhận việc đối phương muốn hôn và ôm anh giữa phố đông người qua lại. Chấp nhận sự điên rồ của tuổi trẻ khi muốn l*m t*nh trên vách đá cao cả nghìn mét, chấp nhận việc cậu ấy thích nghe những lời đường mật phù phiếm, nhẹ tựa lông hồng.
“Ừm…” Thẩm Thư Lâm chậm rãi cất lời, “Nếu tôi không thích em, tại sao lúc đó tôi lại mời em uống rượu ở Echo? Nếu không thích em, sao lại để em châm thuốc cho mình?”
“Nếu tôi không thích em…” Anh mỉm cười, “Thì sao tôi lại hôn em trước lúc chia tay. Tại sao sau khi chia tay vẫn còn giữ phương thức liên lạc, lại càng không thể nào… đồng ý ba yêu cầu vô lý kia của em được.”
Khương Nhất Nguyên nín thở nhìn anh, siết chặt tay người đàn ông, mười ngón tay đan khít vào nhau không một kẽ hở.
Ánh mắt Thẩm Thư Lâm dịu dàng nhìn cậu: “Nếu không thích em, sao tôi lại thấy buồn vì đỉnh Namcha Barwa.”
Ánh sáng trong xe mờ ảo vô thực. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, chẳng mấy chốc đã phủ một lớp trắng xóa trên kính chắn gió.
“Đừng buồn nữa, đỉnh Namcha Barwa sẽ không bao giờ vén mây tan sương đâu.”
Khương Nhất Nguyên vừa nói vừa đưa tay mò trong balo, bên trong có một lốc bao cao su đủ màu sắc mà cậu đã chuẩn bị sẵn từ lúc còn ở Vân Nam. Trước khi về, cậu đã nghĩ sau bao ngày không gặp, bản thân nhất định phải kéo Thẩm Thư Lâm làm một nháy trong xe cho đã thì thôi.
Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mày khóe mắt hơi say của người đàn ông, cậu lại đổi ý.
Khi yêu một anh bạn trai lớn tuổi, cậu phải chấp nhận tính tình cứng nhắc, nghiêm túc và khắt khe của anh ấy. Cậu phải chấp nhận việc đối phương ngày nào cũng đi ngủ trước 12 giờ, chấp nhận thói quen sinh hoạt đều đặn như đã được lập trình. Cậu phải chấp nhận việc người ta luôn chuẩn bị sẵn thước phạt, chấp nhận việc anh ấy ghi nhớ từng lỗi lầm của cậu để chờ đến lúc tính sổ một thể sau. Cậu phải chấp nhận việc đối phương không muốn để lộ sự yếu đuối, chấp nhận việc anh ấy vĩnh viễn không muốn dựa dẫm vào người khác, chấp nhận việc anh ấy luôn giữ vẻ thản nhiên như mây gió, che giấu mọi cảm xúc khiến cậu phải kiên nhẫn tìm tòi khám phá hết lần này đến lần khác. Còn phải chấp nhận h*m m**n kiểm soát tuyệt đối không cho phép ai trái ý đã ăn sâu vào cốt tủy.
Chợt Khương Nhất Nguyên bật cười.
“Anh, mình về nhà nghỉ ngơi nhé.”
“Em muốn ở đây sao?”
Cả hai cùng đồng thanh, sau đó lại cùng khựng lại. Tiếp đến, họ nhìn nhau đầy ngạc nhiên, như thể không tin nổi những lời vừa rồi lại được thốt ra từ miệng đối phương.
Cuối cùng, cả hai nhìn nhau cười.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi dày ba thước, ánh đèn đường ấm áp một màu vàng.
[Kết thúc chính truyện]