All In Love

Chương 18

Sau khi cưới, đầu tiên là tiền đâu: đếm phong bì. Từ Vi Vũ vừa bóc vừa lẩm nhẩm đếm: “1, 2, 3,... , 9, 10, J, Q, K...” Hình như có gì đó không ổn, rồi nghe anh tiếp tục, “K, A, B, C, D,... O.”

Tôi hỏi anh được bao nhiêu rồi? Từ Vi Vũ: “Hai tám.”

Tôi rảnh rỗi, tự đếm lại lần nữa thì đúng là hai tám thật, không biết là do anh đoán giỏi hay tại não cấu tạo khác người thường?

Sau đó anh đếm: “Z, Y, X, W, V...”

Cứ vài lần như vậy, lần nào cũng trúng phóc, Từ Vi Vũ liếc tôi - người đang hăng hái kiểm tra lại những phong bì anh đã đếm xong, nói: “Không nhầm được đâu, kiểu đếm 123 đơn giản sao thỏa mãn được IQ của anh!”

Có vẻ như anh có thể dìm chết được rất nhiều người chỉ bằng một câu. Và tôi cũng không phải là ngoại lệ.

#122

Sau tuần trăng mật về nhà, ngập trong đủ loại báo cáo hại não, tôi khổ sở ngồi thở ngắn than dài: “Thế này thì chết quách đi cho xong.” Từ Vi Vũ nghe vậy, tí ta tí tởn chạy lại, “Vợ, có cần anh giúp không?” Tôi im lặng hồi lâu, biết mà, cưới xong cái là yêu đương ngọt ngào bay sạch?

Ngồi viết báo cáo, anh đứng đằng sau cầm đôi tạ tay nhỏ, “Vợ, nhìn cơ bắp của anh này.”

Tôi không quay lại: “Em bận lắm. Anh ra ngoài được không?”

Vi Vũ: “Em nhìn một tý thôi, rồi anh đi luôn.”

Tôi quay lại, “Rồi, nhìn rồi, ra ngoài đi. Nhớ đóng cửa nhé, cảm ơn.”

Vi Vũ: “Em đã nhìn cơ bắp của anh đâu!”

Tôi cẩn thận nhìn lại cánh tay áo xắn lên rõ cao, “Vấn đề là anh không có.”

Người nào đó mở cửa trong hai hàng nước mắt.

Sau, ra ngoài thấy anh đang đứng trên ban công nhìn về nơi xa xăm, tôi bước đến phía sau hỏi: “Dỗi đấy à?”

“Không.”

“Thế quay lại cười cái em xem nào.”

Anh quay lại nhếch miệng cười một cái, tôi sờ sờ mặt anh, nói: “Đi, vợ mời anh ăn cơm.”

Vi Vũ: “Viết xong báo cáo rồi à?”

“Ừ.”

Vi Vũ lẩm bẩm: “Biết mà, bao giờ anh cũng xếp hạng bét.”

“Không đi à?”

“Đi đi đi chứ!”

#123

Ăn tối xong về nhà, trên đường gặp một con mèo bị gãy chân, Từ Vi Vũ thương hại nói, nhà mình chưa có vật nuôi, hay là mình nuôi nó nhé. Tôi dặn: “Anh phải đưa nó đi kiểm tra trước đã.” Thế nên đêm hôm ấy, hai người ngốc nghếch quấn khăn quàng cổ quanh con mèo đáng thương, đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ thú y nói: “Con mèo này già lắm rồi, còn mắc bệnh gan nặng nữa, không sống được bao lâu đâu. Thực ra bây giờ nó rất đau đớn, nếu anh chị đồng ý thì để nó chết nhẹ nhàng đi, đó là biện pháp tốt nhất dành cho nó.”

Vi Vũ nghe xong đứng đấy mắng mỏ. Con mèo xám nằm trên bàn meo meo gọi chúng tôi. Cuối cùng tắm cho nó xong, Vi Vũ ôm mèo già về nhà.

Không được bao lâu, mèo già chết. Vi Vũ rất buồn.

Thực ra, anh sống rất sâu sắc. Hơn tôi nhiều.

#124

Cuối tuần xem triển lãm ở thành phố khác, đi lên đường cao tốc được một lúc thì bị lạc, Vi Vũ xấu hổ, mò xuống xe “cầu cứu” các chú cảnh sát, vừa chào hỏi thì phía sau có một chiếc xe cũng đỗ lại tìm đường, Vi Vũ hóng hớt thấy cùng đi đến thành phố ấy, chưa kịp đợi cảnh sát trả lời đã hào hứng vẫy tay với người trong xe: “Đi XX à? Anh em cùng đi!”

Nghe giọng điệu, biểu cảm, cử chỉ như dân bên này, hiểu biết nhiều lắm.

Đi một đoạn, anh lại không biết đường.

Chiếc xe phía sau phóng lên, lái xe phất tay chặn lại, “Quãng sau tôi thuộc đường, anh em cùng đi!”

Cuối cùng cũng đến nơi, nhìn đâu cũng thấy toàn người là người, kiếm chỗ đỗ xe cũng khó. Vất vả lắm mới tìm được một vị trí nhỏ nhưng với trình độ lái xe siêu kém cỏi của Từ Vi Vũ thì đành bó tay nên tôi bảo anh xuống xe để tôi đỗ.

Nhân viên thu phí bên cạnh nói: “Kỹ thuật đồng chí này được đấy.”

Vi Vũ kiêu ngạo: “Cô ấy vừa đủ tuổi đã học lái xe rồi, siêu không?”

Nhân viên thu phí tò mò: “Hai đứa là vợ chồng à?”

Vi Vũ: “Mới kết hôn ạ.”

Tôi đỗ xe xong, bước xuống, bác ấy nói: “Chàng trai, cậu biết chọn người đấy, hạnh phúc nhé.”

Về sau tôi hỏi Vi Vũ nói linh tinh với người ta cái gì.

Vi Vũ: “Anh bảo là theo đuổi em bao nhiêu năm cuối cùng mới được ăn ngọt trả bùi, kết hôn thôi.”

“Ai anh cũng nói chuyện được à?”

“Vì anh khiêm tốn, giản dị, thân thiện, dễ gần ấy mà.”

Lôi lôi kéo kéo vào phòng triển lãm, Vi Vũ nắm tay tôi: “Đông lắm, cẩn thận lạc.”

Xem đến xế chiều, đi tìm chỗ ăn cơm, mọi nhà hàng đều chìm trong biển người chật chội.

Từ Vi Vũ sợ nhất ăn cơm nơi ồn ào, “Hay là lái xe đến đâu xa xa ăn nhé?”

Không ngờ, bước đến gần xe, chúng tôi thấy trên cần gạt nước đính một tờ giấy A4 màu hồng nhạt, ghi: Tuần trăng mật vui vẻ! Nhân dân XX nồng nhiệt chào đón hai đứa.

Vi Vũ phì cười tại chỗ, còn tôi thì dở khóc dở cười, bác thu phí này rảnh rỗi và… dễ thương thật.

Chương 19: Sau khi cưới: “Thay đổi” rất nhiều

#125

Sự khác biệt duy nhất giữa trước và sau khi cưới là, Từ Vi Vũ: “Vợ ơi, nấu cơm cho anh đi, là yêu cầu hợp pháp đấy!”

“Tình yêu, mua quần áo cho anh đi, anh hết quần áo mặc rồi, yêu cầu hợp pháp!”

“Vợ, tối nay xem phim nhé, yêu cầu hợp pháp đấy!”

“Thanh Khê này, hát tình ca cho anh đi, yêu cầu hợp pháp, yêu cầu hợp pháp nhé!”

Rất nhiều lần, tôi phải cố gắng lắm mới không có hành vi "xử lý" phạm pháp với anh.

“Anh ngồi yên một lúc có được không?”

“Không, tất cả các yêu cầu trên đều được 'Luật hôn nhân Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa' bảo vệ.”

Tôi cười lạnh một tiếng, “'Luật hôn nhân' còn rảnh rỗi quản lý cả mua quần áo, xem phim cơ à?”

Khi lặng lẽ ra chỗ khác, anh còn không quên lẩm bẩm: “Điều ba Luật hôn nhân: Nghiêm cấm bạo lực gia đình và các hành vi ngược đãi, ruồng rẫy giữa các thành viên...”

Tôi không biết nên khóc hay nên cười.

#126

Chơi game với Từ Vi Vũ, tôi chơi nick Loli, bảo anh “kéo” giúp nên Vi Vũ nhận tôi làm đồ đệ. Chơi được hai tháng, đang yên đang lành thì tên dở hơi này đòi huỷ quan hệ sư đồ.

Loli: Em có được hỏi nguyên nhân vì sao không?

Người lớn: Không muốn bị chụp mũ 'loạn luân'.

Loli: ...

Có điều, huỷ quan hệ sư đồ xong vẫn không kết hôn được. Vì hệ thống nhắc nhở, nhân vật Loli không thể kết hôn.

Vi Vũ suýt phun máu!

#127

Ra ngoài, thấy tôi mải tò mò ngó nghiêng một chiếc xe thể thao nổi bật trên đường, người ngồi ghế lái phụ nghiêm túc: “Nhìn biển số xe cái biết ngay. Thành phố mình có một đám con ông cháu cha chỉ biết ăn chơi trác táng, uống rượu hút thuốc rồi đi gây chuyện, chúng nó thường lấy biển số xe 777, em thấy có ngu không? Khụ, vấn đề chính là, em đừng có nhìn nữa. Thích thì nhìn anh đây này, hiện thân của cái đẹp và chính nghĩa đấy!”

Một câu đạp đổ cả đống người, còn không quên tâng bốc bản thân lên tận trời xanh.

#128

Không gì mệt mỏi bằng đi dạo phố với Từ Vi Vũ. Căn bản vì thẩm mỹ khác nhau, đôi khi tranh luận ỏm tỏi chỉ vì một bộ quần áo hoặc một đôi giày. Vi Vũ: “Anh mặc bộ này đẹp không?” Tôi: “Như thằng đầu đường xó chợ.” Đại ca, không phải ai cũng mặc được sơ mi hoa đâu.

Vi Vũ: “Ô cái váy này đẹp đấy, honey, em thử đi.” Tôi: “Khi em chết.”

Tôi: “Anh mặc bộ âu phục đen kia xem?” Vi Vũ: “Nhìn như đưa đám.”

Đó là lí do vì sao tôi rất ít khi đi mua sắm với anh, bạn tôi cảm thán, “Hai đứa chúng mày có thể nhìn nhau vừa mắt đã là kỳ tích rồi.” Tôi rất đồng ý.

#129

Đang làm việc, chat QQ với Từ Vi Vũ, gõ nhanh quá nên nhầm thành: Làm không?

Vi Vũ: Giữa ban ngày ban mặt?! *icon nũng nịu*

Tôi: Em gõ nhầm, là có onl không?

Một lúc lâu sao anh mới nhắn lại: Chết rồi! *icon hộc máu ngã xuống đất*

Tôi: Em hỏi này, đầy tháng thì tặng gì?

Vi Vũ: Tiền?

Tôi: ... Ngoài tiền ra thì tặng gì?

Vi Vũ: Trang sức?

Tôi: Cái gì ý nghĩa một tý ấy.

Vi Vũ: Máy tính, di dộng?

Tôi: Thôi, em hỏi nhầm người.

Vi Vũ: Khách hàng đừng đi, ở lại chat thêm tý nữa!

Tôi: Anh rảnh lắm à?

Vi Vũ: Làm xong hết việc hôm nay rồi.

Tôi: Thế đọc thêm sách, bồi dưỡng tình cảm và phẩm chất đạo đức đi, đừng để bản thân thô tục như thế nữa.

Vi Vũ: ...

#130

Đồng nghiệp hay nhờ tôi mua hàng trên mạng, thẻ của tôi chưa mở dịch vụ ngân hàng online nhưng Vi Vũ đăng kí rồi nên tôi thường dùng thẻ của anh. Đó là vì sao mỗi khi mua đồ, điện thoại anh thường nhận được tin nhắn thông báo đã chi bao nhiêu bao nhiêu tiền. Có lần, vừa mua xong giúp một đồng nghiệp, đang nhận tiền mặt cô ấy đưa thì anh gọi điện đến, nói: “Vợ, em cứ như thế là không được, cần tiền phải bảo anh chứ.”

“...”

#131

Đi dạo sau bữa cơm chiều, Từ Vi Vũ đứng sau lưng tôi nói nhỏ: “Điện thoại anh để trong túi em nhé.” Rồi thò tay mở túi tôi đang đeo, ai ngờ bị một bác bên cạnh nhìn thấy, hét rầm lên: “Có trộm!”

Từ Vi Vũ mặt nhăn tít, quay lại, “Cháu đang cất đồ mà bác.”

Không hiểu sao tôi bật cười.

Bác ấy xấu hổ bỏ đi, tôi quay lại trêu anh: “Chắc nhìn anh gian quá nên người ta mới hiểu lầm?”

“Đâu nào? Trông anh chính trực, ngay thẳng thế này cơ mà.”

“Em chẳng thấy đâu cả.”

“Đấy là vì em không nhìn cẩn thận ấy chứ.”

Tôi nghĩ thầm, nhìn cẩn thận mới thấy anh 100% là lưu manh, tính tình thì càng...

#132

Tản bộ xong lên quảng trường xem các cô các bác khiêu vũ, bỗng có một cô gái xinh đẹp bước đến hỏi Vi Vũ: “Anh đẹp trai, cho em gọi nhờ cuộc điện thoại được không?”

Vi Vũ quay lại, “Một, nếu em muốn xin số, anh chắc chắn sẽ không cho, vợ anh đứng ngay đây này. Hai, nếu muốn lừa đảo, anh là cảnh sát đấy.”

Cô gái dứt khoát đi luôn.

Tôi nghiêng sang phía anh hỏi, “Anh là cảnh sát?”

“ 'Đá bóng gần biên' ấy mà.”

Tôi hỏi: “Sao anh không cho người đẹp số điện thoại?”

“Vì anh sợ vợ.”

“...”

Đứng được một lúc, thấy các cô các bác nhảy tương đối đơn giản, Vi Vũ hào hứng: “Anh lên nhảy cùng nhé.”

“Đừng làm mất mặt.”

“Còn lâu, nhìn là thấy so easy, xem này!” Rồi chạy xuống cuối hàng nhảy theo mọi người.

Cũng tàm tạm, may ra thì theo kịp.

Nhưng có đời thuở nào một chàng trai lớn đùng rồi còn mặc áo gió đứng lắc lắc giữa các bà các mẹ không, nổi bật quá tôi không nhìn được nữa mới vẫy tay, “Về mau.”

“Vợ, em cũng lại đây!”

“Nhanh, còn vào siêu thị trái cây mua nước hoa quả.”

Mãi mới gọi lại được, anh tí tởn khoe khoang: “Bác gái đứng trước khen anh nhảy đẹp lắm, còn dặn mai đến tiếp cơ mà.”

Tôi: “Thế mai anh đến một mình nhé.”

Vào cửa hàng bán hoa quả, chàng trai họ Từ lại đòi mua anh đào, tuyết liên,... mấy thứ đắt nhất, tôi bảo: “Ăn chẳng khác táo quýt lắm, giá trị dinh dưỡng cũng tương đương.”

“Nhưng anh đào nhìn đẹp.”

“Anh mua để ăn hay để nhìn?

“Nhìn trước rồi mới ăn chứ, hơn nữa, phụ nữ ăn anh đào còn bổ máu, dưỡng da, giải độc, nhìn đi, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho em thôi.”

“...”

#133

Nửa đêm có người gọi điện thoại, tôi nhấc máy, là giọng nam, không nói tiếng Trung, rất khó hiểu, nhìn kỹ lại thì là điện thoại của Từ Vi Vũ nên tôi gọi anh dậy, đưa điện thoại, anh nói được hai câu thì cúp máy, tôi hỏi: “Người ta nói gì thế?”

Vi Vũ: “Không biết, anh định bảo nói tiếng Anh nhưng nhìn đồng hồ muộn rồi nên dặn mười tiếng sau gọi lại, người không để ý giờ thế giới là người đáng ghét nhất, nhỉ?”

Tôi: “Anh ngủ không tắt máy được à?”

Vi Vũ: “Sợ có người gọi đến.”

“...”

Ngủ một lúc, anh sấn tới: “Nhân đêm hôm khuya khoắt không gió không trăng, ta làm một lần đi?”

“Em buồn ngủ.”

“Làm một tý là tỉnh ngay!”

“Không ngủ đủ giấc là mai lại ngủ gật cho xem.”

“Thế xin nghỉ.”

“Không nên 'buông thả quá độ'.”

“Ô cái này nghe hay đấy.”
Bình Luận (0)
Comment