[Alltake] Ánh Sáng Của Tia Hy Vọng

Chương 28

Ít cmt quá, cmt nhiều cho tôi có nghị lực xem nào :'))


-------------------------------------------


Sau khi tan học, Takemichi ở lại trực nhật lớp xong cũng sách cặp ra về. Cổng trường hôm nay không còn nhộn nhịp tiếng của tụi Mikey như hôm nào nữa mà chỉ còn lại hình bóng của mình người con trai cao lớn.


-" Mày ra rồi đấy à? Hôm nay về lâu nhỉ!"


Khuôn mặt điển trai cùng nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt, mái tóc hai màu vàng đen không được chải chuốt nên có chút rối.


Thêm cái bản mặt đẹp trai khiến bao cô phải điêu đứng kia, làm anh càng giống một tên playboy chính hiệu. Mặc thêm một chiếc áo hoodie cùng chiếc quần jogger màu đen, đôi giày sneaker đen nốt càng làm anh nổi bật hơn bao giờ hết.


-" Đi đón tao mà làm màu giữ ."


Takemichi nhìn người trước mắt chỉ biết thở dài thườn thượt, đều là con trai mà sao cậu lại không được cao lớn vạm vỡ như tụi nó cơ chứ.


-" Tụi kia không tới hả, Kazutora?"


-" Tụi nó đi chơi cho cố vô bỏ hết việc trong bang nên giờ phải làm hết đống đó kìa."


-" Mày không làm hả?"


-" Gì chứ tao cũng biết phân rõ giới hạn giữa việc trong bang và cuộc sống thường ngày đấy. Tao làm hết rồi, bộ mày buồn vì tụi nó không tới chở mày hả?"


-" Không, ngược lại mới đúng!"


Nói rồi cậu cười thật tươi, đầu nghiêng sang một bên. Thêm màu sắc của bầu trời buổi chiều tà càng làm nụ cười ấy trở nên ấm áp hơn hẳn.


Kazutora cứng đờ người lại, rồi cũng nở một nụ cười theo. Dù có là ở đâu đi nữa, nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp ấy vẫn mãi vậy, vẫn luôn khiến hắn phải ngưng hết mọi việc lại mà ngắm nhìn em.


-" Lên xe đi, tao chở, nghe nói tối nay có tuyết đấy, mày mặc vậy không lạnh à?"


-" Ừm, cũng hơi lạnh nah~"


Vừa nói anh vừa đi tới chỗ chiếc xe, đưa cho cậu một chiếc mũ, Takemichi nhận lấy, đội nó lên rồi ngồi lên xe của anh.


-" Tao chở mày về thay đồ trước nhá?"


-" Nếu được thì cảm ơn nha~"


Nói rồi Kazutora liền khởi động xe mà chở Takemichi về lại căn hộ của Taiju mà thay đồ.


Hôm nay Taiju khá bận nên sẽ về muộn, cậu quyết định tối nay đi ăn cùng tụi kia một bữa cũng không sao.


Cậu thay một chiếc áo sơmi trắng, quần jogger màu đen, thêm chiếc áo swetaer đen cùng đôi giày thể thao trắng, mái tóc màu nắng không vuốt keo, càng làm lộ rõ nét đẹp của cậu.


-" Đi thôi, Kazutora. "


-" A...à ừm, đi thôi."


Còn đang ngẩn ngơ về vẻ đẹp ấy, nghe tiếng của người thương gọi, Kazutora mới kịp hoàn hồn, nhanh chống che đi vệt đỏ trên mặt, chở Takemichi đến đền Musashi.


Đến nơi thì thấy từng người từng người nằm rải rác khắp nơi, đứa nào đứa nấy mặt xanh xao hẳn đi, có vài tên thì gục ngã hoàn toàn vì đống giấy tờ.


Nhìn cái cảnh này khiến Takemichi cảm thấy hơi xót, dù gì bọn họ bỏ lỡ công việc một phần cũng là do cậu.


Không phải là cậu không nhận ra cách đối xử của bọn họ rất tốt với cậu, mà là vì cậu vẫn cho rằng họ vì lo lắng cho bạn bè thôi nên vẫn chưa hiểu ra được cái thứ tình cảm ấy.


-" Còn nằm ra đấy là tao với Kazutora đi ăn một mình đấy!~"


Thở ra một hơi, Takemichi cười nhẹ nói với mấy cái xác sống đang nằm rải rác khắp mọi nơi kia. Nghe được giọng nói quen thuộc, cả bọn như lấy lại được sức sống, nhanh chân chạy tới chỗ của cậu.


Mikey thì trực tiếp đu lên người của Takemichi, Chifuyu thì dựa đầu vào vai của cậu, Baji thì ôm chặt lấy cánh tay của người thương, Mitsuya nắm chặt đôi bàn tay mềm mại của người đối diện.


Chưa đầy 5s mà 4 con người này đã chiếm hết những chỗ có thể động vào trên người cậu rồi. Làm Kisaki, Hanma, Inupee, Kokonoi, Draken, Sanzu đứng một bên đầu đầy hắc tuyến.


-" Ahaha...mệt rồi đúng rồi, lại đâu tao xoa đầu cho nè!"


Nhìn một đám trẻ con như vậy, Takemichi liền nói đùa một câu. Nhưng đâu ngờ sau câu nói ấy tụi kia lại lấy lại tinh thần tranh nhau muốn được xoa đầu trước.


Takemichi mặt đầy hắc tuyến, nhìn lũ người ồn ào này, trong lòng thầm phỉ nhổ, tụi này có phải là đang giả vờ mệt không vậy?


-" Thế xếp hàng đi rồi tao xoa đầu cho!"


Đang định xông vào tẩn nhau thì nghe giọng nói có chút bực mình của cậu, đứa nào cũng im lặng rụt rè đi xếp hàng. Nhìn thấy tụi này có chút nghe lời, Takemichi cũng chỉ biết cười trừ nhìn họ, rồi xoa đầu từng người.


Cả bọn sau khi được xoa đầu thì như được bơm thêm sức mạnh, nạp đầy pin, mặt đứa nào đứa nấy phởn phởn hết cả lên.


-" Nè, tao cũng muốn được xoa đầu!"


Kazutora bị bơ nãy giờ, đi tới gần cậu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy của người thương mà làm nũng.


Nhìn một màn này Takemichi trực tiếp hóa đá, gì đây? Ai vậy? Kazutora đẹp trai lạnh lùng boy đâu rồi? Thằng nào đây? Tao quen mày hả?


Thấy được người trước mắt đang ngạc nhiên với hành động của bản thân, anh không khỏi phì cười vì khuôn mặt ngây ngốc ấy. Đưa tay lên đầu cậu mà xoa.


-" Thế mày không xoa đầu tao thì tao xoa lại."


Bàn tay to lớn nhưng ấm áp của Kazutora cứ thế mà xoa đầu cậu, xong lại chuyển xuống, sờ soạng cặp má phúng phính kia.


Còn đang sung sức, tràn đầy năng lượng vì được xoa đầu, quay mặt qua liền thấy cảnh crush bị tình địch ăn đậu hủ, đương nhiên với vai trò là người đứng đầu trong nhiều năm, Mikey quyết định.


Đánh nó :))


Anh em gì tầm này, đụng vào crush của tao là không được rồi:)


Và thế là hết, cho cuộc đời của một chàng trai với tương lai sáng lạng. Nhưng may thay cứu tinh đã đến.


-" Oi, làm gì vậy?"


Cái giọng nói bố đời này không ai khác ngoài Izana cả, đi phía sau còn có Kakuchou, anh em nhà Haitani.


Nhưng nó sẽ rất tốt nếu tụi kia không chạy đến ôm ấp cậu một cách trắng trợn


Thì cái kết như nào mọi người cũng biết rồi đó, không đấm nhau cũng là múc nhau, với cái hoàn cảnh này thì éo có anh em gì nữa nha.


-" Rồi tụi mày ở đó luôn đi, tao với Kazutora đi ăn trước!"


Mặt cậu nổi đầy gân xanh, nở một nụ cười 'dịu dàng' rồi nắm tay Kazu - đã né sang một bên để yên cho tụi kia đánh nhau - tora lôi đi. Nghe vậy cả một đám liền dừng hết lại, chạy theo hai người.


-" Đm, phải chờ bọn tao với chứ!"_ Kakuchou


-" Do mày hết đấy Mikey!"_ Izana


-" Cái gì mà tại tao, đúm bỏ mẹ mày giờ?!"_ Mikey


-" Rồi đuổi theo không hay quánh tiếp!"_ Sanzu


-" Đuổi theo rồi quánh sau chứ chi nữa má!"_ cả bọn đồng thanh.


--------------------------------------------------


Cho mấy cô/ cậu chút đường mật đó, thì như tôi đã nói, đây là một sự yên bình trước cơn bão, tôi thích chơi trò cho boom nổ liên hồi lắm nên chờ đi

Bình Luận (0)
Comment