[Alltake] Ánh Sáng Của Tia Hy Vọng

Chương 32

Trước trận đấu đêm giáng sinh:


Trước mọi trận đấu, quy luật của Phạm Thiên là phải tổ chức hội nghị bàn tròn để tìm hướng đi cho mọi việc và lần này cũng vậy.


Những con người tưởng chừng như vô hại lần này lại khiến ta phải sợ hãi bởi khí chất đó. Từng cỗ sát khí tỏa ra, bao trùm cả một căn phòng lạnh lẽo.


Khí chất vương giả cùng đôi mắt không chút gợn sóng của từng người, thật khiến ta phải rùng mình mà tránh xa.


Sano Manjiro - Tổng Trưởng của Phạm Thiên. Hắn ngồi vắt chéo chân, lưng dựa vào ghế, trông thật lãnh đạm. Hình ảnh đó sẽ thật bình thường nếu... Cái sát khí của một vị vương kia không tỏa ra.


-" Bắt đầu đi."


Giọng nói lạnh lẽo ấy vang lên, không xen lẫn một thứ cảm xúc vướng bận nào vào. Kisaki ở bên, im lặng mà chờ đợi chỉ thị của Mikey, nhận được lệnh, liền đặt lên bàn một sắp tài liệu mật về cơ cấu của trận chiến.


-" Trận chiến đã được chọn và quyết định tại nhà thờ khi đó chúng ta đấu Shiba Taiju. Nhưng điều ta cần chú ý ở đây là vì trận đấu này không còn nằm trong vùng kiểm soát của chúng ta và người chủ trì trận đấu lần này hoàn toàn không tìm được thông tin nào cả, đến cả tên lẫn người. "


Lời vừa nói ra liền khiến mọi người phải cảnh giác. Ai lại có khả năng vượt qua mức tìm kiếm của Phạm Thiên cơ chứ? Khoan, có một người....


-" Người có đủ năng lực để che dấu hết toàn bộ dấu vết của kẻ dẫn đầu chỉ có một....Souji."


-" Chúng ta còn chưa biết mặt của cô t-..."


-" Tao thấy cô ta rồi."


Mitsuya có chút chần chừ mà nói, Ema một bên cũng phụ họa nói theo, nhưng chưa nói xong Mikey đã lên tiếng, khiến căn phòng trở lại dáng vẻ ban đầu.


-" Mày... Mày thấy rồi ư? "


Draken có chút ngạc nhiên mà lên tiếng, từ trước đến giờ Mikey làm gì rảnh rỗi mà đi điều tra về mấy thông tin này, không lẽ hôm nay chạm mạch.


-" Ừm... Không chỉ tao mà mày, Baji, Chifuyu, Ema, Kazutora và Mitsuya đều đã được thấy mặt hết cả rồi."


Mikey không nhanh không chậm đáp, ánh mắt của hắn chỉ lạnh thêm chứ không hề giãn ra. Mọi người đã ngạc nhiên giờ lại càng ngạc nhiên hơn.


-" Gặp rồi?! Vậy là gặp lúc nào?"


Chifuyu nhăn mày lại, có chút tự trách vì bản thân đã không điều tra chuyên sâu hơn, lại ngu ngốc mà để cô ta lộng hành trước mắt mình.


-" Tụi mày, còn nhớ cô gái đã nhờ Takemicchi dẫn đi tham quan trường không?"


-" Đương nhiên là nhớ rồi, nhờ cô ta mà hôm đó Takemicchi không đi ăn với....tụi mình...!!!"


-" Đừng nói là con nhỏ đó đấy nhá?!"


Baji có chút tức giận, vừa nói vừa tặc lưỡi, nhưng gã chợt nhận ra điều gì đó sai sai. Ema đứng gần Hinata cũng ngạc nhiên mà hét lớn, làm mấy tên vệ sĩ bên ngoài giật cả mình, lạy trời cho hôm nay con về được tới nhà.


-" Tên ngốc này, nói nhỏ thôi!"


Yuzuha bên cạnh, khó chịu mà gõ một cái vào đầu của anh. Inui im lặng một hồi cũng có chút thắc mắc lên tiếng hỏi:


-" Khoan đã Mikey, sao mày biết được là cô ta, chả phải đến cả bọn tao còn không tìm được thông gì cả sao?"


Nghe vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía vị Tổng Trưởng đáng kính kia. Mikey có chút im lặng, nhưng rồi cũng lên tiếng.


-" Trước cái hôm Takemicchi bị bệnh, tao chở cậu ấy về trước tòa chung cư, sau đó lại hỏi về cô ta, liền nghe cậu ấy nói, đó là học sinh mới của lớp.... Tên Hazushi Souji. Lúc đó tao có hơi điên lên, nên lỡ dọa cậu ấy một trận, nên...."


-" Nên hôm sau Takemichi bị sốc tinh thần nên đâm ra sốt cao, đúng không?"


Hinata nghe Mikey giải thích, mặt càng lúc càng đen lại, giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Ema và Yuzuha không khỏi có chút ớn lạnh. Mikey có hơi chột dạ, nhưng rồi lại gật đầu biểu thị điều đó là đúng.


' CHÁT '


Tiếng tát mạnh vang lên, mọi người trong phòng gần như nín thở bởi cái tát đó của Hinata lên vị Tổng Trưởng Mikey. Mắt anh hiện lên tia máu, gân xanh nổi lên trên khuôn mặt dịu dàng thường ngày kia.


-" Con mẹ mày! Mày có biết khó lắm mới có thể khiến cậu ấy vượt qua cú sốc tinh thần không mà lại ngu xuẩn tỏa ra luồn sát khí đó! Hả?!"


Anh như mất bình tĩnh, xông lên nắm chặt lấy cổ áo của Mikey, nhưng hắn vẫn không nói gì. Biết nói gì bây giờ, trông khi điều Hinata nói lại đúng đến từng chi tiết như thế.


Căn phòng chìm trong im lặng, sự im lặng đến quỷ dị, không một kẻ đứng đầu nào lên tiếng cả vì họ biết, Tachibana Hinata, không phải là một kẻ đơn giản như vẻ bề ngoài, đồng nghĩa với việc, đây cũng không phải là một người dễ đối phó.


《 THIẾT LẬP KHÔNG GIAN!》


              《Hoàn tất!》


Chợt một tiếng động lớn vang lên, tiếng các động cơ máy móc hoạt động, giọng nói của hệ thống vang bên tai mỗi người, phá vỡ bầu không khí muốn ngộp thở kia.


Không gian thay đổi, khung cảnh trước mặt đã bị thay bằng không gian trước khi họ bước vào thế giới này.


-" Chào mừng đã trở lại."


Giọng nói không chút cảm xúc vang lên, nhìn về nơi vừa phát ra giọng nói ấy - là Arex?


Nhưng sao cái khí chất và ánh mắt kia lại khác như vậy, cô ta nhìn một màng biểu cảm trên mặt họ, liền nở một nụ cười khinh thường.


-" Ta không phải Arex, mà là người đã giúp các ngươi bước vào thế giới này."


Nói rồi cô ta đứng lên, từ từ đi một vòng xung quanh căn phòng màu tối với các thứ đồ trang trí kì lạ.


-" Nếu đã không phải Arex, vậy thì nói tên đi."


Mikey lạnh nhạt nói, ánh mắt không có chút thiện chí nào đối với kẻ xa lạ trước mặt. Kẻ đó có chút mỉa mai mà nhìn hắn, chỉ là một kẻ tội đồ, lại dám nhìn ta như vậy?


-" Ta tên Sally, người cai quản thời không, ta là đang muốn giúp các người gặp lại người ngươi yêu... Nhưng mà các ngươi đã chạm phải điều cấm rồi ~"


Sally vừa nói vừa có ý trêu chọc, không coi những kẻ trước mặt ra gì, có chút chán ghét, lười để ý đến biểu cảm của họ.


-" Điều cấm, ý cô muốn nói là gì?"


-" Hưm... Các ngươi muốn biết ?"


Sanzu nhăn mày lên tiếng hỏi, gã dường như cảm nhận được kẻ trước mặt không dễ đối phó. Nhưng nhận lại không phải là câu trả lời của đối phương, mà là một nụ cười đầy sự chế giễu.


-" Ha... Các ngươi không nhận ra sao? Tất cả mọi chuyện, đều như một quả boom nổ chậm vậy... Ni fufu ~"


-----------------------------------------------------


Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu đây?


Tác giả khum biết, nhưng tôi lại biết một điều rằng tuần sau tui offline 1 tuần rồi đó ;-;


Xin lỗi vì lại off lâu đến thế, nhưng vì tôi chợt nhận ra bản thân cần phải cấp lại chất xám chứ tôi đang dần cạn kiệt ý tưởng rồi.


Xin lỗi rất nhiều vì sự vô dụng này, sau khi come back tôi sẽ cố viết hay hơn và củng cố quả boom nổ chậm này.


Xin lỗi ;-;

Bình Luận (0)
Comment