Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 1

Khi kết thúc môn học tự chọn, trời bỗng đổ mưa.

“Hành Vân, cậu xem kìa, hôm nay thực sự có mưa. Xem ra tớ ngày ngày khẩn cầu đã linh nghiệm rồi.” Ôn Noãn cất tập viết vào túi xách rồi hào hứng nói với đứa bạn chung bàn kiêm bạn cùng phòng.

Giáo viên thể dục của bọn họ là một người đàn bà rất đáng sợ, lần nào cũng bắt đầu tập bằng việc chạy vòng sân thể dục 800m. Cả lớp chỉ có thể vừa vô hạn ganh tỵ với những bạn khác đang khởi động nhẹ nhõm vừa ra sức chạy về phía trước, nếu như quá thời gian mà chưa xong thì sau tiết học sẽ bị phạt chạy thêm hai vòng nữa.

Chỉ khi tới tiết thể dục mà đổ mưa đổ tuyết thì mới có thể miễn được cực hình, thành thử trước khi đi học ai nấy cũng đều thành kính cầu mưa, rất giống cuộc sống trên hoang mạc Sahara ở Châu Phi.

“Mưa lúc này thì có tác dụng gì, chiều mai mới có tiết thể dục.” Hành Vân bình tĩnh đánh tan mộng tưởng của cô. Ở đây không phải là Giang Nam nên ngay cả trong mùa mưa thì mưa cũng sẽ không kéo dài không dứt.

“Vẫn có hi vọng mà!” Ôn Noãn vẫn giữ nguyên nét cười ngọt ngào, dáng vẻ như vừa ãn đường ngọt: “Hành Vân, cậu tên là Hành Vân mà, sao chịu không kéo mây làm mưa ở tiết thể dục của chúng mình đi.”

“Tớ tên Hành Vân thì có thể kéo mây làm mưa, vậy cậu tên Ôn Noãn có làm thay đổi nhiệt độ được không?”

“Bộ cậu không biết hiệu ứng nhà kính toàn cầu à? Đó đều do sức quyến rũ của bổn cô nương đây.”

“Thật sự không nói lại cậu, tại sao lúc này rồi mà cậu còn cười thoải mái như thế? Hai đứa mình không mang theo dù đi học đó.”

“Không có à… để gọi điện cho Như Anh đến đón bọn mình vậy, chắc cậu ấy còn trong phòng.” Hai người họ rời khỏi phòng học, Ôn Noãn lục chiếc cặp in hình cô bé hạt đào cả buổi trời mà vẫn chưa lấy điện thoại ra được: “Á, tớ để quên nó trong ngăn bàn rồi.”

Hành Vân hết cách nhìn cô chạy bẹp bẹp về hành lang còn bản thân thì xoay người đi chầm chậm xuống sảnh chính dạo chơi.

Trong tủ kính trưng bày ảnh chụp dòng thác phía bắc núi Lao Sơn, cô đứng ngắm dưới ánh đèn mờ nhạt, một nam sinh cao ráo đi tới gần bên cạnh cô, nghiêng người tựa lên mặt kính: “Không đem theo dù à? Để tôi đưa em về.”

Hành Vân cảnh giác nhích sang bên phải một bước, dịu dàng từ chối khéo: “Không cần, cảm ơn.” Cô lấy điện thoại ra dấu với anh: “Tôi sẽ nhờ bạn tới rước.”

“Cần gì lãng phí tiền điện thoại, có thể đưa một bạn nữ xinh đẹp như em về là niềm vinh hạnh của tôi.”

“Nhưng chúng ta không quen nhau.”

Anh cười đến chói mắt, vươn tay: “Tôi là Ngô Đạc.”

Thực ra không cần giới thiệu thì Hành Vân cũng biết anh ta chính là ‘đàn anh Ngô’ nổi tiếng gần xa. Lớn thì ở các buổi liên hoan mừng năm mới hay lễ tốt nghiệp, nhỏ thì có tên trên bảng thành tích học tập, không việc gì có thể làm khó chủ tịch sinh viên Ngô Đạc cả.

Nhìn anh thân thiện duỗi tay kết bạn, Hành Vân hơi chần chừ nắm lấy.

“Giờ thì chúng ta quen nhau cả rồi, chắc không có lý do để cự tuyệt chứ?”

“Á?”

Anh bất ngờ giựt điện thoại trong tay cô, đi tới cửa rồi căng dù bước ra ngoài, cô theo quán tính núp dưới tán dù đuổi theo: “Sao anh lại lấy đồ của tôi, mau trả lại đây.”

Anh dừng lại, múa điện thoại trong tay: “Trả lại cũng được, đưa em về cũng đồng ý luôn.” Anh đắc chí hất cằm một cách điển trai, chỉ dãy lầu lớp học cách chỗ đó 10 mét.

Mưa to như thác, nếu cứ thế mà quay về thì sẽ bị tạt ướt sũng, e rằng ngay cả điện thoại cũng không may mắn thoát nạn. Hành Vân nheo mày suy xét, quyết định không nên vì tức giận mà làm chuyện điên rồ. Dù sao vẫn còn trong trường học, có thách thì anh ta cũng chẳng dám làm ra chuyện bẩn thỉu.

“Muốn đưa tôi về cũng được nhưng còn bạn cùng phòng của tôi nữa, anh cũng phải đưa bạn ấy về.”

Ôn Noãn đi trên hành lang khó hiểu nhìn Hành Vân cùng Ngô Đạc.

“Chuyện này dễ.” Anh nhìn xung quanh một cái rồi quát một bạn nam vừa mới xuống cầu thang: “Này, nhờ cậu đưa đàn em đáng yêu đó về giúp với, ngày mai đãi cậu ăn cõm.”

Sau đó quay người rời khỏi, hoàn toàn không cho đối phýõng cõ hội cự tuyệt.

Trương Dực Chẩn bị hãm hại gánh vác nhiệm vụ lúc lâm nguy nhìn cô gái ngậm kẹo mút trong mồm, cặp má phình lên, hai tay thì trống trơn, lễ phép mở dù: “Mời.”

Ôn Noãn không rõ mấy chuyện đang xảy ra, chỉ trì độn đi theo anh.

Mưa tiếp tục rơi, từng giọt từng giọt, nhỏ lên tán lá rộng của cây ngô đồng, kêu vang lốp bốp lốp bốp. Mấy ngọn đèn lác đác bên đường rọi sáng làm phản chiếu cây cối, nhà cửa lên nền đất ướt sũng, giống như một bức tranh trừu tượng. Trong sân trường đầu tháng chín yên ắng, Ôn Noãn len lén đánh giá bạn nam ở bên cạnh.

Anh rất cao, nhìn cũng rất điển trai, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần kaki dài, nét mặt lạnh nhạt. Vốn tưởng rằng tất cả anh đẹp trai trong trường cô đều xem qua nhưng không ngờ lại còn con cá lọt lưới này! Hôm nay thật sự may mắn mới gặp nhau. Thế nhưng dường như anh ta không có hứng thú nói chuyện cùng cô khiến cô cũng không tiện nói chuyện.

Không biết từ đâu truyền tới tiếng ca của Lương Tĩnh Như.

Em có thể vờ như không thấy, nhưng có thể âm thầm tưởng nhớ.

Là [Ninh Hạ] mà cô rất thích, Ôn Noãn không tự chủ mà nhỏ giọng ngâm nga theo:

Biết sẽ ngủ, yên lòng ngủ dưới bầu trời mùa hạ trong lòng em.

Biết sẽ ngủ, yên lòng ngủ dưới bầu trời mùa hạ trong lòng em.

Trên bầu trời mùa hạ yên ắng lốm đốm sao trời, suy nghĩ thấy nhớ, nhớ lấy gương mặt của anh.

Em có thể vờ như không thấy, nhưng có thể âm thầm tưởng nhớ.

Đó là một bầu trời yên lặng của ngày hạ, anh tới trong một ngày hạ lặng yên.

(Ninh Hạ – Lương Tịnh Như: http://www.youtube.com/watch?v=MmtVl9CssYE)

Cô hát không hay, âm vực yếu, thỉnh thoảng còn lạc nhịp, thế nhưng giọng ca ấy nghe rất vui. Trương Dực Chẩn hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô kỹ hơn một chút nhưng cô lại không biết mà tiếp tục vừa ca vừa ngậm kẹo. Ca từ của bài hát đó cũng rất đơn giản, chỉ có vài lời lặp tới lặp lui.

Dáng người của cô không cao mấy, chỉ khoảng 1 mét 60, mắt to, mặt mũi dễ thương, mái tóc dài không uốn nhuộm mà đen nhánh như mực. Anh thả chậm bước chân, phối hợp với bước đi nhỏ của cô để tránh cô đi vì đuổi theo mà đi quá nhanh.

Tới dãy phòng trọ nữ, Ôn Noãn cảm kích nói: “Cám ơn anh đã đưa em về.”

“Đừng khách khí.” Anh qua loa nhếch miệng: “Gặp lại sau.”

Ôn Noãn không nhịn nổi nên bật cười, cô cảm thấy anh rất giống một quyển sổ lễ nghi phép tắc biết đi, anh nói tổng cộng với cô ba câu, tất cả đều dùng kính ngữ.

“Còn chuyện gì không?” Cứ vậy rời khỏi thì không khỏi vô lễ, hơn nữa Trương Dực Chẩn không hiểu cô ta đang cười điều gì.

“Có có, em muốn hỏi anh một vấn đề.”

Dưới ánh đèn đường sáng ngời dưới lầu ký túc xá, cô bắt gặp bờ vai của anh ướt sũng vì nhường phần lớn tán dù che cho cô, áo sơ mi ẩm ướt dính lên cơ thể, lộ ra đường cong nơi bả vai.

Anh nhướng mày ra hiệu bảo cô nói tiếp.

“Híc, đột nhiên quên mất tiêu rồi.” Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh, đầu óc trống rỗng, nói đại một câu khách khí: “Thời tiết hôm nay thật tốt.”

“Thời tiết tốt?” Mưa đầy trời như thế này mà cũng coi là thời tiết tốt?

“Ai nói trời mưa thì không phải thời tiết tốt?” Cô phảng phất như nhìn thấu nghi vấn của anh.

“Không có việc gì thì tôi đi trước.” Anh gật nhẹ đầu, xoay người rời đi, bóng dáng của anh trong màn mưa hệt như một thân cây cao ngất.

Mãi đến khi cô không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa thì mới nhớ ra cô đã quên hỏi tên của anh.

“Cậu về rồi?” Sinh viên mẫu mực chỉ biết dùi đầu vào học tập Chu Như Anh nhìn Ôn Noãn mình mẩy khô ráo bước vào phòng: “Không phải quên mang dù sao? Tớ còn định chuẩn bị đi giải cứu mấy cậu nè.”

“Ha ha, hôm nay bổn cô nương có diễm ngộ, được một anh chàng tuấn tú đưa tớ về.”

Như Anh tức thì làm ra vẻ buồn nôn: “Thôi đi, Hành Vân có diễm ngộ thì còn tin nổi chứ là cậu thì chắc… tàm tạm thôi.”

Ôn Noãn giơ tay ném gối qua đây, cô cũng không cam lòng cầm hộp khăn giấy ném trả đũa. Chiến hỏa bay tán loạn, tất cả đồ vật không sợ bể đều bị ném văng ra ngoài.

Hành Vân mở cửa vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Cũng may sau một năm ở chung với nhau cô đã sớm luyện được tới cảnh giới nhìn thương binh rơi đầy đất mà mặt vẫn bình tĩnh, vẫn đi thẳng ra trước.

Ôn Noãn cùng Như Anh nhìn nhau cười lớn rồi tự đi tìm lại đồ của từng người.

“Không phải mấy cậu đi trước sao, lẽ ra phải về sớm hơn tớ mà?”

Hành Vân vô lực ngồi trước bàn học: “Đừng nói nữa, vị nhân huynh đó suýt nữa đã đi lạc đường. Bọn tớ vòng một vòng lớn ở sân trường mới tìm về được đây.”

“Ố…” Ôn Noãn thần thần bí bí chớp chớp con mắt to: “Nhất định là đàn anh Ngô Đạc muốn ở cạnh cậu lâu hơn chút nữa.”

Cô mím môi, từ chối góp ý kiến trong mấy chuyện này.

Trái lại Chu Như Anh ở một bên hai mắt tỏa sáng: “Ngô Đạc? Người kia là chủ tịch hội học sinh Ngô Đạc?”

Thời gian chuẩn bị ra nước ngoài khổ không thể tả, mỗi ngày đều phải gồng mình học chữ la tinh, thú vui lớn nhất của cô chính là bát quái.

“Chủ tịch gì mà ngay cả đường trong trường cũng đi sai! Tớ đoán nhất định lúc làm thống kê phiếu bầu thì máy tính đã bị nhiễm virus.” Hành Vân gần đây ôn hòa nhã nhặn cũng không chịu đựng nổi mà kêu khổ.

Hứa Gia vừa mới đi tám ở phòng bên cạnh về cầm gói khoai tây chiên leo lên chiếc giường ấm áp ngồi xuống: “Có muốn biết tình báo thầm mến mới nhất của Vi Vi không?”

Năm học đầu thì phòng của bọn họ có tám người, tuy hiện tại đã chia ra thành hai phòng sát nhau nhưng vẫn thường xuyên tới lui, chỉ kém việc không xây một cánh cửa trên vách tường.

“Nó còn chưa chịu nói rõ nữa à?” Thải Vi có một câu chuyện thầm mến vừa dài dòng vừa buồn ngủ, từ lúc còn ở trường cấp hai đã thích một anh chàng hàng xóm, tới lúc đại học thì từ bỏ trường đại học tốt hơn chỉ vì muốn mỗi tuần có thể về nhà nhìn anh chàng đó nhiều hơn vài lần.

“Nếu như tớ là nó thì nhất định đã sớm nói rõ với anh ta, con gái ở thế kỷ hai mươi mốt phải có tinh thần tự lập, sợ đầu sợ đuôi thì làm ăn được gì? Dầu gì chúng ta cũng theo học quảng bá thị trường (marketing), không thể ngay cả bản thân cũng không chào hàng nổi.” Ôn Noãn nâng cầm lên, bỗng dưng hỏi: “Cậu có khi nào bỗng thấy đầu óc chợt trống rỗng, cái gì cũng chẳng nhớ nổi không?”

“Đó là biểu hiện của chứng bệnh Parkinson, tốt nhất nên dự phòng từ lúc này.”

“Nói xàm, tớ còn đang độ thanh xuân thì sao có thể bị bệnh đãng trí ở người già được chứ.”

“Nhưng mà cậu cũng không thể làm ngơ nha, chuyên gia y học có nói phải chăm sóc từ tấm bé, nên bắt đầu dự phòng từ năm 18 tuổi.”

Ôn Noãn giựt lấy gói khoai tây chiên, hung hăng gom một đống lớn bỏ vào miệng: “Gia Gia, vì đại kế thân gầy của cậu, vẫn nên dâng hiến khoai tây chiên cho mình.”

Trong lòng Hứa Gia thiên-nhân giao chiến một hiệp rồi lại một hiệp xong, quyết định dáng người vẫn quan trọng hơn, chạy vào toilet đánh trăng.

Nghe chuông điện thoại reo, cô đi ra trong khi miệng mồm còn dính đầy bọt kem. Ai trên trái đất cũng biết đây là giờ hẹn của cô cùng bạn trai, mỗi khi trời tối thì lại quyên tiền cước gọi đường dài cho cục bưu chính. Thế nhưng lần này cô chỉ “alo” một tiếng đã đưa cho Hành Vân.

“Tìm ra em rồi.”

Nghe giọng nói xấu xa đó, Hành Vân nhíu chặt đôi mày thanh tú: “Ngô Đạc? Sao anh lại biết số điện thoại phòng ký túc xá của tôi.”

“Bởi vì em quên lấy lại di động của mình.” Anh vô tội cười ghẹo.

“Anh — bây giờ tôi sẽ đi tìm anh, anh ở đâu?”

“Please, trời còn đang mưa đó. Trưa ngày mai sau khi tan học thì em hãy đến trước dãy lầu môn sinh vật lấy lại nhé.”

Nắng trời sáng lạn, gió lớn nhưng dịu nhẹ. Ôn Noãn đứng trên đường đi cong cong trước dãy lầu sinh vật, tâm trạng hơi ủ rũ, xem ra chiều nay phải chịu ngược dãi không còn là con người ở tiết thể dục rồi.

Do Hành Vân lâm thời có cuộc họp gấp nên đành phải nhờ cô hoàn thành nhiệm vụ lấy lại di động gian khổ. Đứng ở chỗ này năm phút đồng hồ rồi mà chẳng thấy Ngô Đạc đâu mà trái lại gặp được nam sinh che dù giúp cô ngày hôm qua. Hơn nữa, cô nheo mắt nhìn kỹ lại thì thấy điện thoại mà anh cầm trong tay đúng là của Hành Vân.

“À, xin chào.” Ôn Noãn lập tức chủ động đi tới cạnh anh chào hỏi: “Em tới lấy điện thoại giúp Hành Vân, bạn ấy phải đến phòng tuyên truyền tư tưởng cho đảng viên dự bị rồi. Anh biết Ngô Đạc ở đâu không?”

“Tôi cũng giúp Ngô Đạc trả điện thoại lại.” Anh hơi gật đầu, mỉm cười: “Hắn cũng đi nghe lớp tuyên truyền ấy rồi.”

“Bọn họ cùng đến đó sao?” Ôn Noãn không chịu nổi mà kêu rên, vậy chẳng phải cô đi uổng công một chuyến rồi hay sao, sớm biết như thế nên ở lại ký túc xá nghỉ ngơi lại sức mới phải. Thế nhưng, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, quyết định vẫn nên tha thứ cho Hành Vân.

Trương Dực Chẩn nhìn nét mặt của cô lúc thì rầu rĩ lúc thì tươi tắn, nói: “Gặp lại sau?”

“Gặp lại.”

Khi anh sắp xoay người lại thì thấy cô vụng về ôm thùng sách được đặt trên bục lên, lắc la lắc lư rời đi. Anh cũng không như Ngô Đạc luôn nhiệt tình quan tâm tới mọi người xung quanh, nhưng đứng trong bóng mát dưới lầu quan sát vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi tới giúp đỡ. Ai bảo anh là con trai nên không thể nhìn lọt cảnh nữ sinh yếu đuối chuyển vật nặng một mình được.

“Em xách nhiều đồ như vậy đi đâu?”

“Hôm nay lớp của bọn em phát bổ sung sách giao tiếp trong thương nghiệp. Vốn do em cùng Hành Vân tới lĩnh tài liệu, kết quả đi nửa đường thì bị cú gọi liên hoàn thông báo có buổi họp tuyên truyền nên chỉ có thể ôm đồm một mình.” Chức lớp trưởng này của Hành Vân ngày trước rất thanh nhàn nhưng gần đây hình như đặc biệt bận rộn.

Nhìn vóc người nhỏ nhắn cùng mồ hôi phản chiếu ánh nắng trên mặt, anh chuyển thùng sách sang người mình: “Tôi xách giúp em.”

Trương Dực Chẩn dùng một tay ôm thùng sách một cách nhẹ nhõm, có điều đi trên đường nghe cô líu ríu tự thoại thì anh rất hoài nghi có phải định nghĩa ‘yếu đuối’ sai lệch rồi không.

“Anh học năm mấy? Ngành gì?”

“Tôi học năm ba, học ứng dụng toán học.”

“Vậy anh cao hơn em một năm rồi. Em học quảng bá thị trường, ứng dụng toán học là làm gì?”

“Không cố định, lớp chúng tôi chủ yếu kiểm xoát số liệu từ xa trên máy tính.”

Nghe rất thâm ảo, “Á, vậy anh thường xuyên nhìn máy vi tính đúng không?”

“Phải.” Người hiện đại có mấy ai không thường xuyên nhìn máy vi tính.

Cô như đang nghĩ ngợi gật đầu, “Vậy nhất định khó học hơn ngành kinh tế của bọn em rồi.” Sinh viên khối Văn thì đợi đến cuối học kỳ bắt đầu quỳ thần bái phật cũng kịp, dù sao đều là những kiến thức mang tính chất quá khứ nên ôm đồm sớm quá trái lại sẽ quên; còn sinh viên khối tự nhiên thì thảm hơn nhiều, nếu ngày thường không tập trung lo học thì đợi lúc lâm trận mới chịu mài gươm sẽ bị phật tổ Như Lai đá cho một cước.

“Lúc tiểu học em cũng từng học qua lớp tính nhẩm đó nha.” Ôn Noãn tích cực kéo gần khoảng cách với anh đẹp trai.

“Lúc còn tiểu học tôi từng học qua lớp tính nhẩm.” Trương Dực Chẩn mỉm cười, tuy nhiên anh cũng không cho rằng lớp tính nhẩm có liên quan gì tới chuyên ngành của anh cả.

“Vì sao em lại không quen anh nhỉ?”

“Chẳng lẽ em phải quen anh sao?”

“Gần như tất cả —” cô kịp thời nuốt hai chữ soái ca ngược tọt vào trong cổ họng, nam sinh cũng không quá quan tâm tới sở thích “dùng sắc đẹp để làm việc”, nếu như dáng vẻ bên ngoài được khen ngợi thì sẽ mất tự nhiên:

“Tất cả nhân vật nổi danh trong trường em đều biết mặt cả.” Nam sinh anh tuấn xuất chúng như anh lẽ ra phải nổi tiếng gần xa bên lỗ tai của nữ sinh mới phải.

Không thể không thừa nhận, con gái cũng rất háo sắc.

Xác thực là vậy, Trương Dực Chẩn phát hiện bọn họ chưa đi đầy 10 phút thì đã có mấy người đi lướt ngang chào hỏi với Ôn Noãn.

“Có lẽ tôi không thường xuyên tham gia các hoạt động của trường.” Đối với anh mà nói, sức hấp dẫn của mấy con số lớn hơn hoạt động tập thể cùng kéo bè kết đảng nhiều lắm.

“Điều đó không tốt lắm đâu, em nghe nói bạn bè tốt nhất trong đời người đều quen biết nhau ở trường đại học.” Trung học, tiểu học thì không tránh được sự ngây thơ, còn sau khi ra làm việc thì không tránh được khúc mắt lợi ích.

“Tôi nghĩ tôi cũng có bạn.” Không thích tham gia hoạt động trường không có nghĩa là người lập dị, hơn nữa bạn bè càng nhiều thì càng ra ngoài nhiều hơn. (*Emily, lười hệt mình :D)

“Ờ.”

Quẹo hết một cua là tới dưới lầu ký túc xá, sau khi anh thả thùng sách xuống thì lập tức chào tạm biệt.

Cô nhìn thấy anh rời khỏi, mãi tới tiết thể dục xế chiều thì Ôn Noãn mới nhớ ra cô lại quên hỏi tên của anh. Hu hu, chẳng lẽ cô nên dự phòng chứng bệnh đãng trí người già ở tuổi này sao? Vì vậy cô đã hóa bi phẫn thành động lực, trong lần kiểm tra chạy 800 mét chạy được thành tích 4 phút 50 giây – kỷ lục chậm nhất trong lịch sử.

Vì sao hồi nãy không đẩy xe siêu thị tới chứ?

Tống Hành Vân vô lực mặc cho đống quà vặt tràn lan dưới đất mà đi tới kệ bánh tây cùng mì ăn liền, bắt đầu bài tập vận động tiêu hao thể lực nhất – dạo siêu thị.

“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng ah.”

Cô nghe giọng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không muốn thấy nhất.

“Ngô Đạc — sao anh lại ở đây?”

Không biết vì sao gần đây anh lại rất thích kiếm chuyện với cô, họp hành gì cũng đều chỉ đích danh cô đứng lên báo cáo; rõ ràng biết số điện thoại của cô mà lại đứng dưới dãy lầu lớn tiếng gọi cô xuống, khiến cho người ở toàn bộ dãy lầu đều biết; ghê gớm nhất là đêm khuya đêm khoắc chẳng có chuyện gì quan trọng cũng gọi điện nhắn tin cho cô.

Lạ lùng nhất là có lần cô vừa tắt đèn không lâu thì anh lại gọi tới số điện thoại phòng cô, dùng giọng điệu sởn gai ốc nói với cô rằng: “Alo ~~~ tôi là ~~~ chân tử (mako-chan), một năm trước đã chết ở đây vì tai nạn xe cộ. Nhưng — đầu tôi vẫn còn ở — dưới giường của cô, tìm giúp tôi được không? Cám ơn ~~”

Nếu đổi lại là một nữ sinh nhát gan thì đã sợ mất ngủ trắng đêm. Rất đáng tiếc, tuy Tống Hành Vân nhìn vào thì có vẻ cổ điển nhưng không tin chuyện quái thần, vì vậy đã dùng giọng điệu âm trầm kinh khủng trả lời: “Có lỗi quá, dưới giường chỉ có giày của tôi, mày rãnh thì quay về giường của mày kiếm tiếp đi.”

Sau đó chuyện này đã trở thành đề tài một tuần trong phòng của cô, Hứa Gia còn cố ý gọi một cuộc điện thoại dọa bạn trai của cô.

“Đến siêu thị đương nhiên là mua đồ rồi.” Anh rất đường hoàng trả lời, còn lấy đồ cô chọn mua bỏ vào rổ xe đẩy của mình.

“Anh —”

“Cầm mấy cái này mỏi tay lắm, khỏi cần cám ơn.” Anh đầy xe tới dãy nước giải khát.

Cô cũng đi theo đằng sau, tức giận ném một hộp cà phê Nestlé vào trong đó.

“Uống cà phê không tốt cho sức khỏe.” Anh đặt nó về chỗ cũ, đổi lại một lon cocacola.

“Uống mấy thứ nước đầy cacbon-axit càng có hại.” Cô trừng mắt lườm anh, lại trả cocacola về chỗ cũ.

Người tiếp thị ân cần đi tới: “Hai vị đều có quan niệm về sức khỏe rất tốt, chi bằng hãy uống nước khoáng của công ty chúng tôi, tuyệt đối tinh khiết không ô nhiễm ~~~”

Sau năm phút mua sắm, trong xe của bọn họ nhiều hơn một lốc Nongfu Spring.

Không ngờ Ngô Đạc không nói nhăn nói cuội nữa mà đứng ở sau lưng cô nhỏ giọng ngâm nga:

“Mặt trời ở trên không,

Bé hoa cười với tôi,

Chim nhỏ nói, nè nè,

Tại sao trên lưng cậu lại vác thuốc nổ?

Tôi đi nổ banh trường học,

Để mỗi ngày đều không đến muộn.

Giựt dây kíp xong, tôi chạy ngay,

‘Bùm’ một tiếng, trường học biết mất tiêu đâu chẳng thấy nữa —”

Hát xong còn đắc chí khoe: “Mắc cười lắm phải không.”

Tống Hành Vân nhoẻn nụ cười đầy ngọt ngào một cách giả tạo: “Cấp hai tôi đã nghe qua rồi.”

Tên này quá ngây thơ ấu trĩ rồi, rốt cục hắn làm cách gì mới trở thành đảng viên? Nếu để mấy cô ả nữ sinh trong trường sùng bái nghe hắn ca bài ca thiếu nhi ngây thơ như vậy, nhất định từ đó về sau sẽ không biết hai chữ thầm mến viết như thế nào nữa.

Bên cạnh quầy thu ngân có một dãy bán hoa, đủ loại hoa cỏ đều nở rộ rực rỡ. Anh cầm một chùm bông hồng màu hồng nhạt đến: “Tặng cho em một nhành.”

“Tôi không thích hoa hồng.” Quá dung tục.

“Dù sao tôi cũng mua rồi, em sẽ không đành lòng lãnh phí vứt nó vào sọt rác chứ?” Anh nhét bông hồng vào trong tay của Hành Vân.

Cô suy nghĩ, tháo giấy gói hoa hồng ra, sau đó đâm vào lớp xốp gần đó: “Để cho mọi người nhìn ngắm như vậy chắc không tính là lãng phí chứ?”

Ngô Đạc cũng không cãi lại: “Vậy em thích gì?”

Cô ngẩng người, sau đó nở nụ cười gian xảo hiếm thấy: ” — tôi thích Niccolò Paganini.”

Nhìn dáng vẻ bó tay bó chân của anh, tâm trạng của Hành Vân lập tức tốt hơn.

Mussolini thì anh còn biết chứ Paganini, có cho anh mười năm nữa thì cũng chẳng biết cái thằng cha chỉ biết lừa gạt con gái người ta này.

Chú cảnh sát mặc đồng phục đội giao thông thổi còi, lớn tiếng kêu cô gái vượt bậy qua đèn đỏ lại.

Ôn Noãn cầm bong bóng vừa mua, ngoan ngoãn từ giữa đường quay trở lại lắng nghe chú cảnh sát giao thông phê bình, cuối cùng, chú ấy làm lễ rồi nói: “Cô vượt băng qua đường lúc đèn đỏ là làm trái với [luật an toàn giao thông đường bộ], căn cứ theo quy định, hiện tại tôi phải phạt cô mười nguyên.”

Còn có vụ phạt tiền nữa hả? Ôn Noãn hơi ngây ngốc, đưa một tay lật tới lật lui túi xách, sau đó lại ngây ngốc tiếp: “Ví của cháu mất rồi.”

Đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, bình quân mỗi tháng cô đều mất một ví tiền, tần suất cao đến Gia Gia nghĩ sau này nếu không có công ăn việc làm thì đi theo sau lưng cô lụm tiền làm giàu. May mà trong ví không có giấy tờ quan trọng, tiền mặt cũng không nhiều lắm, còn chi phiếu thì có thể đi báo mất, thế nhưng cửa trước mắt phải qua làm sao đây?

Chú cảnh sát giao thông đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt rành rành vẻ “Ăn mặc gọn gàng như vậy dè đâu bủn xỉn quá trời”, cúi đầu bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không muốn làm khó cô. Nhưng hôm nay có cấp trên xuống thị sát tình trạng chấp pháp, nói không chừng đài truyền hình cũng tới phỏng vấn. Chẳng lẽ cô hi vọng chuyện mình đóng phạt lên ti vi sao? Mười nguyên không nhiều mấy, cô đưa tiền là chuyện sẽ ổn ngay thôi.”

“Cháu cũng không muốn quỵt tiền nhưng trên người cháu thực sự không có tiền.”

Một tờ giấy bạc đưa tới, “Để cháu trả thay bạn ấy.”

Nói thực chùm bong bóng trên tay cô quá bắt mắt, Trương Dực Chẩn ở rất xa cũng bị thu hút, nhìn dáng vẻ gấp gáp tới mức tay chân luống cuống của cô thì dừng lại nghe một chút.

“Dòng xe qua lại trên đường này rất nhiều, sau này đừng qua đường ẩu nữa.” Giọng của anh vẫn mờ nhạt nhưng có sự quan tâm.

Cô gật gật đầu, cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như đang chơi xích đu trong gió mát buổi chiều, bình thản nhưng vui sướng. Thế nhưng vì sao mỗi lần cô gặp anh ấy đều nhếch nhác vậy nhỉ, quá mất mặt rồi.

“Thật ngại, khiến anh mất tiền không.”

“Không sao.” Anh nhanh tay giữ chặt cô, ngăn bước chân muốn đi xuống đường của cô lại: “Còn muốn qua đường ẩu để bị phạt lần nữa hả? Đi cầu vượt đi.”

Trên cầu vượt không có ai trừ một bé gái chừng tám chín tuổi ngồi cô đơn trên lối đi, sắc mặt cháy đen ảm đạm, quần áo mặc trên người cũng không còn rõ màu, trước người có một túi nhựa plastic xin ăn.

Cô đi tới ngồi xổm trước người của bé gái: “Hôm nay chị mất ví rồi nên không có tiền, nhưng chị có cái này cho em nè.” Cô cầm chùm bong bóng rực rỡ đủ màu sắc nhét vào trong lòng bàn tay ôi bẩn của bé gái: “Nắm chặt một chút để nó đừng bay đi mất. Nếu như em ngoan ngoãn thì nó sẽ mang em bay đó!”

Trước khi xuống cầu vượt cô xoay người lại phất tay, bé gái đó cũng nở nụ cười e dè phất tay với cô, bong bóng đủ màu chập chờn liên tục trong gió, những thanh sắt thép lạnh nguội trên cầu vượt bỗng nhiên sôi động hẳn lên.

“Em có lòng thương người quá.”

“Đâu có.” Ôn Noãn thẹn thùng nuốt nước bọt: “Thực ra em thấy anh mới là người có tấm lòng thương người.”

“Tôi?” Anh cũng không biết bản thân lại có lòng thương người, đương nhiên anh không tiếc rẻ mấy chuyện quyên tiền từ thiện nhưng anh chưa bao giờ làm điều tốt như cô gái này cả.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta tổng cộng gặp nhau ba lần mà lần nào anh cũng đều cứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng cả, che dù cho em, vác đồ dùm em còn giúp em nộp tiền phạt nữa, thật sự đã làm phiền anh rồi. Không bằng để em mời anh đi ăn cơm nhé.”

“Không phải đã mất ví tiền rồi sao?”

“Em có mang theo thẻ sinh viên.” Cô tự đắc móc tấm thẻ ra khỏi túi quần jean quơ qua quơ lại cho anh nhìn: “Nếu vừa rồi nếu anh không đến thì em suýt nữa đã định hỏi chú cảnh sát giao thông quét thẻ lấy hóa đơn nộp phạt được hay không rồi đó. Thế nhưng em chỉ có thể mời anh ăn ở căn tin thôi.”

“Khỏi.”

“Hả, anh ghét ăn cơm giá rẻ ở căn tin sao?”

Dực Chẩn chỉ có thể cười gượng: “Sao tôi dám ghét bỏ chứ! Nhưng hãy để tôi mời đi.”

Tới trước cửa sổ lấy thức ăn, kết quả vẫn do Ôn Noãn trả tiền. Nguyên nhân rất đơn giản, anh quên mang phiếu ăn. Bởi vì chủ nhật nên căn tin không có món ăn gì ngon nên bọn họ chỉ có thể ăn mì hoành thánh thập cẩm.

Mì hoành thánh vừa đặt lên bàn thì cô không nói thêm câu nào mà dùng thìa lớn bắt đầu vừa ăn vừa húp súp, sau đó lập tức lè đầu lưỡi màu hồng phấn ra quạt mạnh.

“Đói lắm hả?” Trương Dật Chẩn gần như mắt chữ O miệng chữ A.

“Không có.” Cô lại ra sức ăn một ngụm lớn.

“Vậy thì đừng ăn gấp như thế, rất dễ mắc nghẹn.”

“Ùm.” Cô cũng ý thức được dáng vẻ lúc này của mình rất không thục nữ, vốn định giả vờ lịch thiệp một chút nhưng mới đó đã hiện nguyên hình rồi. Trời ạ, sao lại làm ra chuyện hủy hoại hình tượng như thế này trước mặt của anh chứ.

“Đều do Hành Vân cùng mấy đứa bạn làm hại. Hồi trước em ăn gì cũng nhai kỹ nuốt chậm nên kết quả mỗi lần đi ăn cơm chung bọn họ đều dữ dằn ra lệnh không được nói gì cả mà chỉ tập trung ăn nhanh khiến em bây giờ phản xạ có điều kiện.” Thế nhưng mỗi lần cô vẫn là người ăn cuối cùng.

Anh cười: “Thời gian của tôi không gấp, em có thể ăn từ từ.”

Ôn Noãn chôn dáng tư cười vào trong chén súp nóng hổi, trên mặt súp có rắc rau thơm xanh biếc, hơi trắng mơn trớn gò má làm chảy mồ hôi.

Cách ăn uống của anh rất lịch lãm, dung mạo rất anh tuần, mày kiếm mắt sáng, cái mũi vừa cao vừa gọn, nét mặt lập thể có chiều sâu. Cô rất thích người có mũi đẹp, dù ngũ quan bình thường nhưng nhìn trông cũng rất có cá tính. Còn như cô thì thôi rồi, Ôn Noãn sờ sờ sóng mũi bẹt của mình, lấy thìa inox sạch ngắm lại gương mặt mình, hài, chỉ có đôi mắt to tròn coi như xuất chúng nhưng đáng tiếc không được mềm mại tình tứ như nước buồn man mát của ngày thu.

Nhưng về mặt này cô không thấy tò mò hay sinh lòng hảo cảm. Ở trường khoa tự nhiên chiếm ưu thế này, tỉ lệ nam nữ là 6:4 nên nam sinh đẹp trai ở đâu cũng có, nhưng anh lại khác biệt.

Ở anh có một khí chất ưu nhã ẩn sâu, con người chính chắn không phù hợp với nam sinh tuổi hai mươi mốt. Ánh mắt của anh thâm thúy khiến cô không kìm nổi lòng mà muốn mở cánh cửa tâm hồn đó bước vào trong, tìm hiểu tất cả.

“Trên mặt của tôi dính gì hả?” Anh bị nhìn tới mức thấy quái lạ.

“Không có. Em vừa ăn một cái bánh hoành thánh nhân hạt dẻ.” Cô vui vẻ reo lên: “Em thích ăn mì hoành thánh thập cẩm lắm, bởi vì từng nguyên liệu làm bánh đều khác nhau, ăn vào có cảm giác vui vẻ bất ngờ.”

“Sau đó em sẽ nói đời người như một chén mì hoành thánh, vĩnh viễn không biết nhân bánh kế tiếp có vị gì đúng không?”

“Á. Cuộc đời của hoành thánh hơn giản hơn đời người nhiều, chúng nó được một bàn tay ôn nhu nhào nắn rồi tương thân tương ái xếp gần cạnh nhau, sau đó lặn mình trong nước cái rồi kế tiếp được một cô gái đáng yêu như em ăn sạch, ôi, cuộc sống hoàn mỹ biết mấy! Không cần phải thi cử gì hết.”

“Nhưng khi hoành thánh ra lò đều được kiểm tra chất lượng, có lẽ chúng cũng phải thi cử như chúng ta.”

“Em không nghĩ tới —” Cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “À, em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Anh buông đũa xuống, cũng nghiêm chỉnh lắng nghe câu hỏi của cô.

“Em là Ôn Noãn. Anh tên gì?”

“Trương Dực Chẩn.” Vấn đề này quan trọng lắm hả?

Trương Nghị Chẩn? Hay là Trương Diệc Chẩn*? “Là ba chữ nào?”

* Trong Hán ngữ thì cách phát âm của ba chữ Dực, Nghị, Diệc giống nhau, đều là “yì“. Nhưng bộ chữ thì khác nhau hoàn toàn. 翼 (dực) 毅 (nghị) 亦(diệc). Ôn Noãn không chỉ nhầm chữ Dực mà cả chữ Chẩn cũng nhầm. Chẩn tên của anh là 轸 – nghĩa thì Dực Chẩn sẽ giải thích ở dưới; Chẩn thứ hai là 诊 – có nghĩa là chẩn bệnh, coi bệnh; Chẩn cuối cùng là 缜 – nghĩa là người tinh tế, tỉ mỉ hay bền bỉ không sờn lòng. Bởi vì không rõ nên Ôn Noãn mới hỏi ba chữ đó là gì.

Anh xé một trang giấy notebook, viết tên của mình lên đó, nét chữ thưa nhưng có lực.

“Trương Dực Chẩn — chữ cuối thật đặc biệt, trước giờ em chưa biết, có ý gì vậy?”

“Đây là một chữ chuyên dụng trong lĩnh vực thiên văn thời Trung Hoa cổ. Trương – Dực – Chẩn theo thứ tự là tên gọi của ba vì tinh tú cuối cùng trong hai mươi tám tinh tú.

“Tên của anh rất có phong thái trí thức. Chẳng giống cha em, lấy họ “Ôn” rồi tùy tiện ghép đại thêm một chữ để đặt tên.”

Tên của Hành Vân cũng được trích từ thành ngữ “hành vân lưu thủy” đó, trình độ biết mấy.

Nhìn Ôn Noãn cẩn thận cất tờ giấy vào trong ba lô, hắn rất khó hiểu: “Em giữ lại để làm gì?”

“Ha ha…” Cô nở nụ cười không mấy ý tốt: “Sau khi trở về phòng em sẽ ghi lên phía trên tên của anh là: Trương Dực Chẩn đã mượn bạn học Ôn Noãn một nghìn nhân dân tệ nên đặc biệt viết đơn này. Ha ha, anh phải trả tiền cho em đó, ở đây có chữ ký của anh đó nhé.”

Nhìn ngắm nét mặt vui vẻ của cô khi biến chuyện không thành có hơn nữa còn nói rất thật rồi lại tự đắc luôn miệng cười tủm tỉm.

“Em là người phương Bắc?” Anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không cắn lưỡi hay phát âm sai, giọng nói trầm thấp dễ nghe, giống như tiếng đàn violin du dương ~~~~

“Anh là người Chiết Giang hả?” Tiếng phổ thông của cô không được chuẩn lắm, có chút ít cảm giác mềm mại ở nông thôn, lại ngọt ngào như chè trôi nước đậu đỏ.

“À, em là người Tô Châu.” Nhất định do mỹ nhân thường đến từ Tô Hàng* cho nên anh mới hỏi vậy, ha ha.

*Tô Hàng là Tô châu với Hàng châu. Hàng châu thuộc tỉnh Chiết giang còn Tô châu thuộc tỉnh Giang Tô. Emily: không rành địa lý bên đó lắm nên ai thấy sai thì cấp báo nhá ^^~

Khi ra căn tin thì hoàng hôn vừa tới, đến giao lộ chia hai đường dẫn đến ký túc xá khu nam cùng khu nữ thì anh lịch thiệp cúi đầu chào tạm biệt.

Ở gần đó có một hồ sen, nước hồ trong vắt, mỗi lần gió thổi đều gợn sóng lăn tăn, trong mái đình bên hồ có một đôi tình lữ đang ôm nhau hôn hít.

Thực ra đây là cảnh thường thấy, mọi khi bắt gặp vẫn thấy bình thường nhưng không hiểu tại sao Trương Dực Chẩn cùng Ôn Noãn đứng nhìn từ xa một chút thì chợt thấy xấu hổ, cùng lúc cúi gầm đầu lướt ngang.

Cô bắt gặp trên mặt Trương Dực Chẩn được thoa lên một lớp phấn hồng không mấy tự nhiên thì trái tim chợt rung động.

Anh khiêm tốn, hiền hòa cùng ung dung – đó đương nhiên đều là những phẩm chất tốt đẹp. Nhưng nháy mắt đó, cô nhìn thấy được dưới nét mặt lạnh lùng cơ trí ấy là một thiếu niên đơn thuần cũng có lúc biết thẹn thùng.

“Em ~~~” Cô không muốn cứ từ biệt như thế, khi gọi anh lại thì không biết nên nói gì nên mất tự chủ bật thốt: “Trương Dực Chẩn, em thích anh.”

Tấm màn lúc chạng vạng cùng với gió nhẹ như muốn ru cho người ta ngủ say, kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ được làm bằng gỗ trên mái nhà khu hành chính xếp chồng thành một đường thẳng, tất cả đèn đường ở sân trường đều bật sáng, phản chiếu ánh sáng khiến con người ta hoa mắt, giống như có một loại ma thuật kỳ diệu làm con người bất động.

“Vừa rồi em nói gì?” Anh gần như không tin vào lỗ tai của mình.

“Em thích anh… anh có thích em không?” Cô hít một hơi sâu, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Anh chưa bao giờ được người khác thổ lộ thẳng thừng như vậy nên nhất thời không biết nên làm sao: “Chúng ta vừa quen nhau chưa được mấy ngày, như vậy có vẻ quá —”

“Em vừa gặp đã yêu anh.” Cô ngước đầu, nét cười của cô còn sáng hơn cả đèn đường, giống như mặt trời thu nhỏ.

“Tôi không tin chuyện vừa gặp đã yêu.”

“Vậy anh có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với em.”

Trương Dực Chẩn rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được chuyện anh quyết không đấu lại cô nên lập tức vội vàng cáo từ “tôi còn có việc”, để lại Ôn Noãn đứng tại chỗ, kỳ quái nhìn cử chỉ thất lễ đầu tiên của anh.
Bình Luận (0)
Comment