[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 15

Việc này không nên chậm trễ, thêm một phút đồng nghĩa với sinh mạng của Augustine càng nguy hiểm, tôi ngồi trong xe của Theodore, trầm mặc không nói. Huyết tộc gần như bất tử, nhưng đối thủ là giáo hội, giáo hội có thể có đủ một trăm cách giết chết Augustine. Bọn họ không giết ngay chắc hẳn là có nguyên nhân, mà tôi chỉ nghĩ được một lý do, đó là nghiên cứu cấu tạo thân thể của quỷ hút máu.

“Lăng, tới rồi.” Theodore vỗ tôi một cái, kéo tôi lại khỏi dòng suy nghĩ. Tôi ngẩng đầu nhìn, đây là nhà của tôi và Augustine, tôi muốn về lấy vài thứ nên mới nhờ Theodore chở về giúp.

Chỉ cần tìm được nơi ở của Augustine, tôi nghĩ tôi cũng không cần dựa dẫm vào Theodore, dù sao hắn cũng là người của giáo hội. Nhưng tôi chỉ là một vị thanh niên, hầu như không có sức mạnh, ưu thế duy nhất chỉ có tính chất đặc biệt của tôi. Tôi mang theo Batty, tôi nghĩ khứu giác của nó nhạy hơn tôi, với lại trong bóng đêm nó còn có khả năng dò đường rất mạnh.

Leo lên xe, Theodore cũng không nổ máy đi ngay. Hắn xoay đầu nghiêm túc nhìn tôi.

“Lăng, cậu có hiểu thật không? Giáo hội không dễ đối phó, trong tay bọn họ có thánh giá bằng bạc, đạn bạc, nói không chừng còn có thánh vật.”

“Tôi biết…” Tôi sụp mí mắt, nhẹ nhàng cắn môi, “Nhưng tôi muốn đi…”

Theodore nắm chặt tay lái, mắng một tiếng, “Được rồi, tôi đưa cậu đi, nhưng cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”

Theodore đuổi theo hơi thở của Augustine, lái xe tới một nhà thờ gần đó. Nhà thờ này rất gần trung tâm, xung quanh có rất nhiều người, nếu không tôi cũng sẽ loáng thoáng nghe thấy hơi thở của Augustine, tôi tuyệt đối không tin người của giáo hội lại đưa một huyết tộc đến nơi như thế này, tôi cảm thấy Theodore như muốn bán đứng tôi hơn — Tuy rằng bây giờ điều này đúng là có thể làm được.

“Tôi vào trước, bọn họ chắc sẽ không nghi ngờ một đứa trẻ.” Tôi nói xong, hôn Theodore một cái, ánh mắt như đang đi vào chỗ chết, bước xuống xe.

Đêm tháng ba, vẫn mặc chiếc áo khoác cần thiết, lúc nãy về nhà tôi cố tình thay một cái áo ngắn tay, bên dưới mặc quần ngủ của Augustine, mặc vào trông rất to, khiến cho người ta nghĩ là tôi nhặt được, vớ lẫn giày để trong xe, hơn nữa còn run run do lạnh, tôi biết đây chắc chắn sẽ lấy được sự thương hại của nhân viên thánh chức trong giáo hội.

Tôi làm rối mái tóc, lau lên mặt và quần áo chút bụi bặm, cơn gió lạnh thổi qua, cả người lạnh run nổi da gà, tôi gõ cửa. Thật lâu sau có một nữ tu sĩ già mở cửa.

“… Có thể cho con… ở một đêm không, mẹ?” Tôi sợ hãi ngẩng đầu, giọng nói vì lạnh mà run run.

Nữ tu sĩ nhìn tôi, tôi lại vội vàng sửa lại, “Vậy… có thể cho con ở một lát không…” Tôi dùng giọng nói nhỏ nhất, “Có thể cho con chút đồ ăn được không…”

“Chúa phù hộ.” Nữ tu sĩ cầm thánh giá ở trước ngực, thông cảm nhìn tôi, “Vào nhanh đi, đứa nhỏ.”

Cửa chỉ mở đủ cho tôi vào, nữ tu sĩ nhìn xung quanh, cẩn thận đóng cửa lại.

“Chắc là lạnh lắm, đứa nhỏ đáng thương.” Bà mang tôi vào trong đại điện, để tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên, “Ta đi lấy cho con chút đồ ăn.”

“Cám ơn mẹ.” Tôi cúi đầu, bên trong ấm hơn ngoài trời, tôi là động vật máu lạnh, độ ấm điều tiết theo nhiệt độ bên ngoài, cho nên ở nơi ấm áp đương nhiên thoải mái hơn.

Tôi nhìn quanh đại điện, nhà thờ này không tính là nhỏ, có khoảng mười hàng ghế để các tín đồ nghe đạo, ở trên tường có những hình ảnh trong kinh Tân Ước, ở phía trước chính là đàn thánh tế Jesus, có thánh giá mà Jesus chịu khổ, ở dưới bày vài loại trái cây. Ngày xưa tôi cũng thường tới nhà thờ, bởi vì sau khi nghe đạo xong đều được thưởng bánh thánh. Nhưng tôi không tin tôn giáo, tôi không tin thần, nếu thật sự có thần, tại sao lại để người da trắng xem thường người da vàng? Hay là nói, bọn họ vốn là thần của người da trắng, cho nên chỉ che chở cho người da trắng? Vậy thì tôi càng không tin vào lời dạy dỗ của họ. Nhưng nói tới cũng thấy buồn cười, sau khi tôi bước vào thế giới hắc ám, lại đột nhiên nhận ra có sự tồn tại của huyết tộc, nói không chừng thần cũng thật sự có trên đời.

Đúng là buồn cười, một quỷ hút máu bước vào nhà, giờ còn ngồi trước chúa Jesus, nếu thật sự có đấng cứu thế trên đường, không biết hắn sẽ cứu tôi hay là giết tôi nữa. Tôi cười khổ trong lòng, có một cảm giác khinh nhờn thần thánh, bởi vì bây giờ tôi đang quỳ trước thánh giá, mười ngón tay đan lại đặt trước ngực, để khi nữ tu sĩ kia bước ra, có thể nhìn thấy cảnh cầu nguyện tiều tụy của tôi.

“Chúa sẽ phù hộ cho đứa nhỏ đáng thương như con.” Nữ tu sĩ hiển nhiên bị tôi làm cảm động, tay đặt trên đỉnh đầu tôi, “Đứa nhỏ, con cầu chuyện cho ai?”

“Cho… nó…” Tôi đứng dậy, do dự ôm Batty giấu trong lòng ra, “Con nhặt ở trên đường… nó rất đáng thương… mẹ, có thể cho nó chút đồ ăn không?”

Batty vô lực nằm trong lòng bàn tay tôi, tôi không về nhà một ngày, nó bị bỏ đói, bây giờ trông rất đáng thương.

“Đứa bé thiện lương.” Nữ tu sĩ cẩn thận muốn đón lấy Batty trong tay tôi, tôi lại hơi rụt tay lại, “Đứa nhỏ, yên tâm, ta sẽ không làm nó bị thương, nhưng mà… nó hình như là dơi hút máu.”

“Vậy con cho nó hút máu!” Tôi không do dự giơ tay ra trước mặt Batty, nó nhìn tôi một lúc, há miệng cắn một cái.

Thằng nhóc này, cắn thật hả! Quả nhiên chỉ số IQ của dơi quá thấp. Bỏ đi, uống xong rồi mày mau bay đi tìm Augustine! Tôi âm thầm trừng mắt nhìn nó, tuy rằng nó không hiểu ý tôi muốn nói gì, nhưng trước khi đến đây tôi đã nói cho nó nghe công việc sau khi vào nhà thờ, bổ sung dinh dưỡng xong, nó liền vỗ cánh bay đi.

“A…” Tôi giả bộ ra vẻ đáng tiếc, ngẩng đầu nhìn nó bay đi, trên mặt lại mang chút cười.

“Đứa nhỏ, ăn chút đi con.” Nữ tu sĩ đặt bánh thánh vào tay tôi, tôi lập tức cắn lấy miếng bánh đại biểu cho thân thể Jesus.

“Ăn chậm chút, ăn chậm thôi.” Nữ tu sĩ ngồi xuống bên cạnh nhìn tôi, đột nhiên tháo sợi dây chuyền mặt thánh giá, đeo lên cho tôi, “Đứa nhỏ, cầm lấy đi, chúa sẽ phù hộ cho đứa nhỏ thiện lương như con.”

Tôi không biết trên thánh giá này có thánh lực gì không, nhưng tóm lại tôi không có cảm giác khó chịu gì, tôi nâng thánh giá hôn một cái, “Cám ơn mẹ.” Tôi bây giờ, cho dù là ai cũng không nghi ngờ là quỷ hút máu.

Ăn được phân nửa, tôi bắt đầu thấy no, tôi nghĩ Batty chắc cũng điều tra được gì rồi, cho nên tôi cũng nên hành động thôi.

Mẹ… con muốn đi vệ sinh…” Tôi nhẹ giọng nói.

Nữ tu sĩ cười dẫn tôi tới nhà vệ sinh, tôi đứng trước cửa bảo bà không cần theo giúp tôi nữa, bà rốt cuộc cũng quay lại phòng của mình. Đứng ngây trong nhà vệ sinh chốc lát, chờ Batty tìm được tôi, tôi xác định xung quanh không có hơi thở con người, tôi liền bước ra. Lúc bước ngang qua phòng trực của nữ tu sĩ, tôi nghe thấy một giọng nói rất nhỏ.

“Một đứa bé đáng thương, yên tâm, chắc chắn không phải kẻ khả nghi. Tôi thấy nó cầu nguyện, còn hôn thánh giá.”

Tôi yên tâm, tôi chắc hẳn trông không có gì khả nghi, bây giờ chỉ cần tìm được Augustine là xong. Tôi hít một hơi, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, bắt đầu khởi động. Lúc tu dưỡng, tôi đã có thể nắm được làm thế nào để mắt mình chuyển thành màu vàng, khi mắt có màu sáng, trong bóng đêm càng bắt nhiều ánh sáng hơn. Khi đã khởi động xong, tôi mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng, cuốn ống quần rộng thùng thình lên đầu gối, đi theo Batty.

Batty bay xuyên qua đại điện, dừng lại trước một cánh cửa cũ nát. Tôi đẩy cửa, nhưng không mở được, phát hiện Batty đang bay xung quanh một cửa sổ nhỏ ở bên trái cánh cửa.

IQ thấp! Nó bay vào trong là có thể giúp mình mở cửa rồi.

Nhưng nó cứ phịch cánh, tôi bắt những sóng âm ngắt quãng, nó hình như đang nói, vào đi, vào đi. Biết sao giờ, tôi kéo song cửa ra lớn nhất có thể, theo khe hở chui vào, cả người dính đầy bụi cuối cùng cũng chui được vào trong. Hy vọng lát nữa nó không bảo tôi chui đường ống khói hoặc chui ổ chuột.
Bình Luận (0)
Comment