[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 26

Quán bar dần trở thành nơi hội nghị bí mật của huyết tộc có dòng máu cao quý, lần này là Theodore chủ động hẹn chúng tôi, khó khi nào có được. Đẩy cửa vào, chuông gió treo bên trên kêu leng keng, tôi thấy Theodore đã đến, đang nói gì đó với phục vụ, hành động còn có vẻ mờ ám, mà phục vụ kia chính là Ân Vũ Dương.

Theodore kia! Tôi nhớ tôi đã dặn hắn không được có bất cứ suy nghĩ gì với Ân Vũ Dương, vậy mà hắn dám không xem tôi ra gì! Tôi rất khó chịu trong lòng, vẫn như cũ kéo tay áo Augustine đi về phía quầy bar. Hành động nguyên tắc nhưng vẫn ưu nhã — Mặc dù bình thường ở nhà tôi chẳng mặc gì. Theodore đã sớm thấy chúng tôi, phất tay với Ân Vũ Dương rồi vẫy tay với chúng tôi.

“Theo, trông anh có vẻ thân thiết với phục vụ kia nhỉ?” Tôi cười híp mắt nhìn Theodore, biểu tình của hắn liền như bị bắt gian.

“À, không, Lăng thân yêu của tôi, không phải như cậu nghĩ đâu…”

“Vậy thì nó là gì?” Tôi cười híp mắt hỏi.

“Người hầu trung thực của ngài đương nhiên là đang quan tâm sự an toàn của ngài.” Theodore tự thổi phồng lên nhưng bên trong vẫn mang ý nghĩa thật sự, Augustine nhíu mày, Theodore sửa lại giọng điệu, nghiêm túc lên, nói tiếp, “Người trong giáo hội hiện không tin tưởng tôi, cho nên người đang ngầm giám sát chắc chắn nhìn thấy tôi đi chung với hai người, mà tôi và hai người chỉ ở chung có hai nơi, nhà của hai người và quán bar.”

“Cho nên cậu cho rằng do người thường xuyên ra vào quán bar làm, nhưng ở đây có rất nhiều người, sao cậu lại để ý thằng bé người Trung Quốc đó?” Augustine nhìn thoáng qua Ân Vũ Dương ở phía xa.

“Đây là do sự chúc phúc của ma vương.” Ánh mắt Theodore phát ra ánh sáng xanh tà mị, tinh trá nói, “Tôi thấy hắn từng tiếp xúc với người của giáo đường, ngay ở bên ngoài nhà thờ.”

Tôi hơi sửng sốt, “Chỉ vì cái đó?”

“Lăng thân yêu, tôi không chỉ nhìn thấy một lần.”

Tôi thoáng suy tư, làm ra dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là vậy, Theo, thì ra anh thật sự coi trọng nó, nên mới đi theo?” Nhà của Ân Vũ Dương, trường học, nơi làm việc đều ở ngay khu này, Theodore sao có thể nhìn thấy không chỉ một lần, nếu do may mắn, thì ma vương cũng cho hắn hơi nhiều rồi.

Theodore hơi hoảng hốt, “Chủ nhân của tôi, ngài thật sự rất thông minh…” Trong lúc hắn nịnh hót, tôi đã cười đắc ý vô cùng, “Nhưng sự việc không phải giống như cậu nghĩ, hôm đó khi tôi rời khỏi quán bar, vừa lúc gặp hắn tan tầm, tôi hiếu kì nên đi theo, sau đó thấy hắn gặp cha xứ, Lăng thân yêu của tôi, cậu phải tin tưởng kẻ đáng thương này chứ!”

“Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời buồn nôn đó nữa.” Bây giờ tôi không có lòng dạ trêu đùa hắn, uống một ngụm nước ép, ngạo mạn nói, “Cho dù anh suy nghĩ cho tôi đi, nhưng lần này anh sai rồi, cả nhà Ân Vũ Dương đều theo đạo Cơ Đốc, cho nên hắn có đi gặp cha xứ cũng là chuyện bình thường.”

“Vậy thì lạ quá.” Theodore tao nhã nâng cằm, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cha xứ đó theo đạo Thiên Chúa.”

Tôi ngẩn người, ngụm nước ép trong miệng xém bị sặc, tôi theo bản năng nhìn Ân Vũ Dương, nhưng lập tức bị âm thanh trong lòng chặn lại. Chẳng lẽ là nó thật?! Tuy rằng giữa hai chúng tôi không thân nhau lắm, nhưng dù sao cũng là một trong số ít những người có thể nói chuyện với tôi. Một mình tự sinh tự lực đã khổ, hơn nữa sau khi mẹ mất, tôi đột nhiên cảm thấy những người có thể nói chuyện với tôi trên thế giới này đột nhiên biến đi đâu mất. Cho nên ngay ở thời điểm đó, Ân Vũ Dương có cùng cảnh ngộ xuất hiện trước mặt tôi, ít nhất có thể trấn an, bởi vì người đau khổ không chỉ có một mình tôi. Có thể nói, nó là đồng loại của tôi khi tôi còn là con người, mà bây giờ, đồng loại khi xưa lại bán đứng tôi…? Tôi phủ nhận mình là Phương Lăng trước mặt nó, nhưng khi nói chuyện, tôi nghĩ nó vẫn xem tôi là học trưởng, dùng ánh mắt đồng hương nhìn tôi, trên thực tế, đó là một âm mưu sao? Cái sự nơm nớp lo sợ, giữa những lời trò chuyện bằng tiếng Trung lộ ra sự vui vẻ, đều dùng để gạt tôi, giấu tôi? Nó ở đây là để giám sát chúng tôi sao?

“Bảo bối?” Augustine vỗ vai tôi, “Thằng nhóc người Trung Quốc đó là ai của Phương Lăng?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn nét mặt hơi nhíu mày của Augustine, tôi biết hắn bất mãn với biểu hiện của tôi. Hắn cố ý dùng “Phương Lăng” chứ không phải “em” là để nhắc nhở tôi, Phương Lăng kia đã chết, bạn bè trong quá khứ không liên quan gì đến hiện tại.

“Nhóc con học lớp dưới, cũng là một người sống ở tầng chót của xã hội.” Tôi đáp, “Phương Lăng từng giúp hắn vài lần.”

Augustine gật đầu, “Đó là Phương Lăng, không phải em. Em và hắn chỉ là một khách quen và một phục vụ, căn bản không có thiết lập gì đáng tin, cho nên đừng nghĩ hắn bán đứng em.”

Augustine không hổ là huyết tộc sống lâu năm, trước mặt hắn, tôi không thể giấu bất kể điều gì, tất cả suy nghĩ đều bại lộ trước đôi mắt màu lục đó. Tôi mạnh mẽ gật đầu, Augustine có vẻ vẫn còn chưa hài lòng, kéo tôi qua hôn sâu một cái. Nụ hôn cuồng dã quét trong khoang miệng như quét đi tất cả suy nghĩ, luồng tay vào áo nhẹ nhàng kéo cái khuyên trên ngực.

“Em chỉ cần có tôi là đủ, biết chưa?”

Tôi bị hôn tới mềm nhũn, leo xuống ghế, nhảy vào lòng Augustine, cọ cọ ngực hắn, gật đầu, hai má có cảm giác nóng lên. Đúng vậy, đây chỉ là suy nghĩ một bên của tôi, trong mắt Ân Vũ Dương, tôi chỉ là người giống học trưởng của nó thôi, chẳng còn quan hệ gì khác, cho nên dù có đưa tin tình báo tố giác chúng tôi, trong lòng cũng chẳng có gì áy náy, ngược lại còn thấy mình đang thay trời hành động, dù sao chúng tôi cũng là thế lực đối địch với một tôn giáo thờ phụng thượng đế.

“Vậy chúng ta bàn tiếp đi.” Theodore thấy tôi đã chấp nhận sự thật, nói tiếp, “Thằng bé có thể sẽ biết chút gì đó.”

“Hắn sẽ không nói đâu.” Tôi nhẹ nhàng nói.

“Đương nhiên hắn sẽ không ngoan ngoãn nói ra, nhưng vẫn luôn có cách.” Theodore làm như hao tâm tổn trí, “Haiz, Lăng thân yêu, nếu cậu cho phép tôi theo đuổi hắn, sự việc sẽ đơn giản hơn. Bây giờ chỉ có thể dùng thuật mê hoặc thôi.”

Thuật mê hoặc? Tôi liếc Theodore một cái, hắn trông cũng anh tuấn, nhưng chẳng phải hắn tự xem mình là thân sĩ tao nhã sao? Vậy mà còn nghĩ đến thuật mê hoặc?

“À, không, đương nhiên không phải tôi, tôi sao có thể so sánh với chủ nhân ngài.” Theodore nở nụ cười giả dối.

“Ý anh là kêu tôi?!” Tôi nhìn Theodore, “Đừng đùa, thuật mê hoặc là gì tôi còn không biết.” Tôi xoay đầu nhìn Augustine, hy vọng hắn nói giúp tôi vài câu, nhưng ai ngờ Augustine cũng tán thành với Theodore.

“Bảo bối, em là người hợp nhất.” Hắn bế tôi lên vì tôi hơi trượt xuống, “Em không phải không hiểu thuật mê hoặc, chính là không biết nó có tên đó thôi. Khi săn bắn mình mê hoặc con mồi, làm cho con mồi vào trạng thái vô thức, cái này gọi là thuật mê hoặc, hiểu chưa?”

“Huyết tộc đều có khả năng thi triển thuật mê hoặc, nhưng hiệu quả thế nào cũng không bằng mắt vàng, con người bình thường khi nhìn thấy đôi màu vàng cao quý của chủ nhân ngài đều sẽ tự động chết mê chết mệt.” Theodore sinh động miêu tả.

Tôi bĩu môi, “Vậy Augustine cũng được vậy, hơn nữa Augustine có nhiều kinh nghiệm hơn tôi.”

“Hắn quen thân với em hơn, tính cảnh giác cũng sẽ thấp hơn.” Augustine nói lý do, “Tuy rằng hắn không nhất định biết em là Phương Lăng, nhưng khuôn mặt của em sẽ làm hắn thả lỏng trong tiềm thức.”

“À…” Tôi rất không tình nguyện, cũng không phải vì thuật mê hoặc, mà là vì đối tượng là Ân Vũ Dương, tuy rằng tôi không chỉ một lần bày tỏ mình rất lạc quan với tình ái, nhưng thật sự muốn tôi dùng ánh mắt dụ dỗ trắng trợn như vậy, nhìn một thiếu niên 15 tuổi, bất đắc dĩ mới làm việc ở đây sao?

“Đừng lo, em sẽ làm tốt, tôi lúc nào cũng ở cạnh em.” Augustine cúi đầu hôn lên hai má tôi, “Em đừng lưu luyến gì ở thế giới con người, huống chi còn đối mặt với kẻ thù.”

Đúng, Ân Vũ Dương giám sát chúng tôi, cho nên nó là kẻ thù của chúng tôi. Nếu không làm, Augustine sẽ chết, tôi cũng sẽ chết, tất cả mọi người sẽ chết!

“Đi thôi. Steven, lát nữa cho tôi một ly nước không có cồn.” Augustine bế tôi xuống, ôm tôi tới bên cửa, “Theodore, cậu ở lại!”

Theodore nhún vai, giống như một con chó trông cửa đáng thương.

Trong căn phòng âm u, Augustine tìm một chỗ không nhiều người, cởi quần tôi xuống, kéo áo thun lên, còn thật sự làm thiệt. Hai bàn tay vuốt ve trên lưng, dùng sức ép thắt lưng tôi vào bụng hắn.

“Bảo bối, cái gì cũng không cần nghĩ, hiểu chưa? Em làm rất tốt, em là người tôi nhìn trúng, là một huyết tộc ưu tú, có hiểu không?”

Tôi giơ hai tay chống vào tường, tiếng trả lời đã sớm trở thành tiếng rên rỉ, mồ hôi chảy từ trán xuống hai má, tôi nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt đã chuyển sang màu vàng.

Augustine làm một lần liền dừng. Nhưng hai tay vẫn không ngừng đùa giỡn thân thể thôi, môi không ngừng hôn khắp người, áo thun trên người như chướng ngại vật, lúc hắn chuẩn bị cởi áo tôi ra thì có một hơi thở con người tiến lại gần.

“Đồ… uống… của hai… hai vị…” Ân Vũ Dương lắp bắp, chắc đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh kịch liệt như thế này.

“Sao cậu dám quấy rầy khách vào lúc này!” Augustine làm như rất giận, giúp tôi kéo quần lên.

“Xin… lỗi!”

“Bỏ đi, cổ tôi cũng khát rồi.” Tôi phất tay, suy nghĩ vẫn như lúc hoạt động kịch liệt, khác một thứ là toàn bộ đều trống rỗng. Tôi tựa vào lòng Augustine, cầm ly nước lên cười quyến rũ, đôi mắt màu vàng nhìn thẳng vào mắt Ân Vũ Dương, “Cám ơn cậu, Vũ Dương.”

Tôi chậm rãi phun ra năm từ tiếng Trung, biểu tình của Ân Vũ Dương liền như đóng băng. Đôi mắt màu vàng nhìn chăm chú vào hắn, biểu tình của dục vọng trên mặt còn phối hợp thêm nụ cười, Ân Vũ Dương không nghe thấy tiếng Trung trong thời gian dài, chớp mắt, phát huy tất cả tác dụng của thuật mê hoặc.

Augustine ôm thắt lưng tôi, nhỏ giọng nói vào tai, “Tốt lắm, bảo bối, bắt đầu hỏi đi.”

Tôi gật đầu, vì để an toàn, tôi hỏi những câu đơn giản trước.

“Cậu tên gì?”

“Ân Vũ Dương.”

“Cậu ở đây làm gì?”

“Làm việc.”

“Còn gì nữa?”

“… Để ý vài người.”

“Để ý ai?”

“Một người tên là Theodore, còn có người đàn ông ở cùng hắn có màu mắt xanh và tóc nâu.”

Trong lòng khẽ động, *** đều biến mất, khoảng trống trong đầu càng tăng thêm. Quả nhiên là nó…

“Ai bảo cậu làm?”

“Cha xứ William.”

“Tại sao ông ta lại muốn cậu làm vậy? Ông ta đồng ý cho cậu cái gì?”

“Cha nói hai người đó là người xấu, cha cho tôi tiền sinh hoạt.”

“Cha xứ ở đâu?”

“Không biết.”

“Làm sao tìm ra cha xứ?”

“Ở nhà thờ Kate.”

“Ông ta có nhắc đến những cha xứ khác không, nhà thờ hay có tổ chức gì nữa?”

“Mi… Miriam… Kerr.”

“Miriam Kerr? Đó là cái gì?”

“Không biết, cha xứ chỉ nhắc một lần.”

Tôi nghĩ nghĩ, hình như không còn câu hỏi gì khác, Augustine gật đầu với tôi, tôi uống một ngụm, đang định đổi màu mắt, nhưng lại nghĩ tới một câu hỏi.

“Tôi là ai? Cậu có quen không?”

“Anh là Phương Lăng, nhưng không phải học trưởng mà tôi biết.”

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ thở phào nhẹ nhõm, tay cầm đồ uống, rời khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment