Ảm Dạ Ly Du

Chương 101

Sau khi Chương thị bị nhổ tận gốc, cục diện chính trị của đế quốc Lam Vũ dù không đến mức đại loạn, nhưng cũng rối ren một hồi. Chỉ tính quan viên cần xử lý và thay thế trong triều đã có hơn hai mươi người, càng đừng nói tới những quan viên địa phương từng cấu kết với Chương Tri Hiếu, thực sự nhiều không đếm hết.

Dạ Quân Hi chọn một nhóm người tài ba dị sĩ từ Ám bộ bổ khuyết vào những vị trí quan trọng bị bỏ trống trong triều, còn những vị trí khác đều do các triều thần có tư cách tiến hành đề cử, để cân đối lại thế lực trong triều.

Việc xử trí quan viên các nơi được giao cho Dạ Tuấn Thần. Những người tự nguyện cởi giáp về quê triều đình sẽ không khó xử, nhưng phàm là gan lỳ không theo hoặc âm thầm dùng vài tiểu xảo tầm thường, đều bị Dạ Tuấn Thần sai người tháo mũ ô sa, chuyển tới nhà giam địa phương chờ ngày thẩm vấn.

Việc này nói đến cũng không trắc trở, nhưng số người cần xử lý quá đông đảo cho nên có chút phiền phức mà thôi.

Trên đại điện, Dạ Quân Hi ngồi nghiêng trên đế tọa, cau mày nhìn đám lão nhân phía dưới. Nếu không phải người nọ trong lúc nửa tỉnh nửa mê còn có khí lực đẩy hắn vào triều thì hắn sao có thể chịu buông mỹ nhân mới thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu nay của hắn vào đêm qua?

Canh giờ này, chắc người nọ đã tỉnh? Dạ Quân Hi nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng tính toán, mắt phượng lãnh liệt quét qua một vòng phía dưới, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở người đứng đầu hàng Văn thần, vẻ mặt như xem kịch vui nhìn quần thần khắc khẩu – Dạ Tuấn Thần.

“Thần thân vương.” Dạ Quân Hi đột nhiên trầm giọng mở miệng, đám triều thần đang chìm đắm trong thế giới của chính mình lúc này mới phản ứng lại, hình như từ lúc bắt đầu lâm triều tới giờ đế quân bệ hạ chưa từng mở miệng. Ngẩng đầu thoáng nhìn thần sắc có chút không kiên nhẫn trên gương mặt tuấn dật phi phàm kia, quần thần đều nhịn không được khẽ run lên, không ai dám cả gan lắm miệng.

Dạ Tuấn Thần nghe Dạ Quân Hi gọi mình cũng cảm thấy hơi sửng sốt, tuy trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn kiên trì đáp: “Có vi thần.”

“Trong triều ngoại trừ việc khắc phục hậu quả sau khi xử lý Chương thị, thì không có đại sự nào khác, hôm nay trẫm cảm thấy mệt ngọc, việc trong triều liền làm phiền Hoàng huynh thay trẫm vất vả một chút.” Dạ Quân Hi vừa nói vừa nhẹ nhàng cong lên khóe môi, mỉm cười nhìn về phía Dạ Tuấn Thần đang trừng lớn mắt, lại nói: “Nếu các khanh có gì nghi vấn, cứ thỉnh giáo Thần thân vương là được, bãi triều.”

Nói xong không đợi Dạ Tuấn Thần phản ứng, liền ung dung đứng dậy vung tay áo, rời đi đại điện. Lâm Hứa dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Dạ Tuấn Thần sau đó cũng xoay người đi theo Dạ Quân Hi, lưu lại một mình Dạ Tuấn Thần nháy mắt bị quần thần bao phủ….

Trở lại Thương Kình cung, trong cung vẫn yên tĩnh như trước. Dạ Quân Hi thả nhẹ cước bộ, vẫy lui cung nhân, một mình bước vào tẩm cung.

Người hắn tâm tâm niệm niệm vẫn chưa thức dậy, mạn trướng bằng gấm màu đỏ sậm không có động tĩnh. Dạ Quân Hi khinh thủ khinh cước vén mạn trướng lên, người nằm bên trong dường như nghe được tiếng vang, chậm rãi mở ra đôi mắt độc nhất vô nhị.

“Là ta đánh thức ngươi sao?” Nếu tỉnh, Dạ Quân Hi sẽ không câu nệ, hắn tiến đến ngồi xuống bên giường, đem người vừa thức dậy ôm vào ***g ngực.

Thiển Ly Du lắc đầu nói: “Đã tỉnh một lúc. Nhưng trên người nhức mỏi, không muốn đứng lên. Sớm như vậy đã hạ triều sao?” Có lẽ là vì tỉnh lại không lâu, cũng có thể vì sự phóng túng đêm qua, giọng nói vốn trong trẻo lúc này thoáng có chút khàn khàn, Dạ Quân Hi nghe mà hơi nhíu mày lại.

Biết người này toàn thân đau nhức, Dạ Quân Hi vừa tích tụ nội lực vào bàn tay, giúp y xoa bóp mọi nơi, vừa đáp: “Trong triều có Hoàng huynh tọa trấn, không cần phí tâm. Chỗ đó có phải bôi thuốc không?”

Bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng ấn lên thắt lưng, bắp đùi, đúng lúc giảm bớt sự đau mỏi khó nhịn, nhưng vừa nghe Dạ Quân Hi nói như vậy, Thiển Ly Du liền trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi cũng biết đêm qua quá phận.” Nghĩ tới nơi bị sưng đỏ vì sử dụng quá độ vào đêm qua, hại y nằm ngủ cũng không thể an bình, may mà trong cung có chuẩn bị mê dược công hiệu cao, sáng nay tỉnh lại đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng nghe Dạ Quân Hi nhắc tới, y vẫn nhịn không được có chút bất mãn.

Dạ Quân Hi cười gượng hai tiếng, cúi đầu ấn một nụ hôn lên ấn đường đang cau lại: “Mỹ vị đã tâm tâm niệm niệm nhiều ngày rốt cuộc đưa lên bên miệng, sao có thể trách ta quá phận?”

Dạ Quân Hi nói xong lại hôn lên thái dương y, cẩn thận nhìn thần sắc của người trong lòng, tuy có chút mệt mỏi, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, trong mắt tuy có vẻ buồn bực, nhưng cũng xen lẫn thỏa mãn, lúc này hắn mới hơi yên lòng. Nghĩ tới đêm qua người này thuận theo đủ điều, nhiệt tình như lửa, chắc hẳn y đã xóa bỏ những đau xót mà kiếp trước gặp phải.

Hai người dính lấy nhau một hồi, rồi mới xuống giường. Khi Lâm Hứa tiến đến, liền nhìn thấy Dạ Quân Hi đang tự mình vấn tóc cho Thiển Ly Du.

“Bệ hạ, công tử, tảo thiện đã chuẩn bị xong.” Lâm Hứa cung kính nói.

Dạ Quân Hi lên tiếng đáp lại, sau đó đem chiếc trâm ngọc màu xanh nhạt cài vào búi tóc xinh đẹp, kéo người đang ngồi lên, cúi người hôn một cái, rồi mới ôm y đi tới tiền điện.

Trong khi hai người dùng bữa, Lâm Hứa dẫn một cung nga dáng người yểu điệu đi vào trong điện. Thiển Ly Du ngẩng đầu liếc nhìn, không hiểu ra sao, y đem ánh mắt chuyển hướng Dạ Quân Hi.

“Thanh Nguyệt lưu lại ngoài cung, bên cạnh Du Nhi nên có người thích hợp để hầu hạ mới được, nhìn người này Du Nhi có thỏa mãn không?” Dạ Quân Hi hỏi.

Thiển Ly Du âm thầm quan sát cung nga kia một hồi, rồi mỉm cười nói: “Luôn lấy cao thủ của Ám bộ sai sử như cung nữ, ngươi nhưng lại không đau lòng.”

Dạ Quân Hi và Lâm Hứa nghe vậy đều cười rộ lên, mà cung nga kia cũng hơi sửng sốt, lúc này mới quỳ xuống cung kính nói: “Tô Kì ra mắt công tử.”

Thiển Ly Du nghe vậy trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Tô Kì… Ngươi cũng họ Tô, có phải là tỷ muội của Tô Thụy không?” Tô Kì vừa bước vào cửa y đã cảm thấy có chút quen mắt, nghe nàng nói vậy, mới thấy diện mạo có vài phần giống Tô Thụy.

“Vâng, Thụy Nhi chính là muội muội của Tô Kì.” Tô Kì lại cúi người, lần này cái trán gần như dán mặt đất.

Dạ Quân Hi lạnh lùng nhìn nàng, rồi quay sang nói với Thiển Ly Du: “Tỷ muội Tô thị đều là cao thủ Lâm Hứa tựa tay huấn luyện. Nếu Tô Thụy theo Thiển Như Nguyệt, vậy để Tô Kì ở lại Thương Kình cung hầu hạ, Du Nhi thấy thế nào?”

Thiển Ly Du cười đầy thâm ý: “Cùng ta tất nhiên không có gì không tốt. Chỉ sợ cô nương Tô Kì không muốn thôi…”

Dạ Quân Hi nghe vậy không khỏi cười thầm trong lòng – người của Ám bộ tâm cao khí ngạo, vừa nghe phải đi hầu hạ kẻ khác, tất nhiên sẽ cảm thấy không vui, huống chi Du Nhi là người mỹ mạo nhu nhược như vậy, bọn họ lại càng cảm thấy khinh thường. Không ngờ Du Nhi vừa nói liền vạch trần thân phận ảnh vệ Ám bộ của nàng, vừa liếc mắt liền nhìn ra quan hệ tỷ muội của nàng và Tô Thụy, bây giờ lời nói lại mang thâm ý ám chỉ suy nghĩ trong lòng nàng, lúc này trong lòng Tô Kì chỉ sợ đang bồn chồn không yên.

Quả nhiên, Tô Kì dập đầu thật sâu nói: “Tô Kì đáng chết, mong công tử khoan thứ!”

Thiển Ly Du cười thản nhiên, đứng dậy vươn tay kéo Tô Kì lên, nhìn vào đôi mắt có chút kinh ngạc của nàng, cười nhẹ nói: “Sau này ở trước mặt ta không cần đa lễ.”

Dạ Quân Hi ngồi một bên thấy rõ tất cả, trong đôi mắt phượng tràn đầy tán thưởng và kiêu ngạo – chiêu ân uy tịnh thi này của ái nhân, quả thực là vận dụng rất nhuần nhuyễn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những thủ đoạn này chỉ sợ đều là kiếp trước ép buộc phải luyện ra, hắn liền cảm thấy có chút đau lòng, muốn giúp y che gió che mưa, quét sạch tất cả nguy hiểm, nhưng nếu hắn thực sự làm vậy, chỉ sợ người này sẽ không đáp ứng…. Dù sao, ái nhân của hắn là một người có thể cùng hắn sóng vai.



Con đường đi thông tới Ám lao, vẫn là thông đạo ngầm hẹp dài âm u. Dạ Quân Hi nhận thấy bàn tay người trong lòng có chút lạnh, không khỏi xiết chặt cánh tay ôm ở bên hông y, nói: “Nếu không khỏe, hôm nay liền quay về nghỉ ngơi trước được không?”

Dùng xong tảo thiện, người này liền nói muốn tới Ám lao xem đám người Lang Tê, tiện thể nhìn xem Mặc Sĩ Minh bệnh đến thế nào. Dạ Quân Hi thầm nghĩ trong lòng, chuyện Trào Phượng thực sự quan trọng, vì vậy liền cùng y tới, nhưng không ngờ hầm ngầm này hàn khí quá nặng, khiến thiếu niên vốn đang không khỏe càng thêm khó chịu.

Thiển Ly Du lắc đầu nói: “Không sao, ta không phải yếu đuối. Ngươi đừng quên ta cũng là người tập võ.”

“Người tập võ nào lại suy nhược gầy yếu như ngươi?” Dạ Quân Hi nhéo nhéo bả vai nhỏ gầy của y, có chút đau lòng nói.

Phía trước đã đến Ám lao, vì thế nên Thiển Ly Du không trả lời. Lâm Hứa đã đem những người cần thẩm vấn sắp xếp xong, mỗi người đều có ám vệ trông giữ.

Một loạt hắc y nhân, chỉ có mấy người y phục tả tơi, phần lớn không có ngoại thương, nhưng bộ dáng đều âm u, sống không bằng chết. Cũng đúng, tại nơi mịt mù tăm tối này, không quá mấy ngày là có thể khiến người ta phát điên, huống chi những người này một lòng muốn chết mà lại không thể.

Bốn người chính giữa, Thiển Ly Du đều đã gặp qua. Ba người mặc bạch y, là tế ti Lang Tê gặp được trên du thuyền, người mặc hắc y chính là Mặc Sĩ Minh nghe nói đang mang trọng bệnh.

Thiển Ly Du theo Dạ Quân Hi ngồi xuống chiếc ghế dựa rộng rãi cách bọn họ mười bước, rồi mới mở miệng cười lạnh: “Minh, lâu rồi không gặp, sống có tốt không?”
Bình Luận (0)
Comment