Sáng sớm, trời mới tảng sáng. Trên chiếc long sàng được bao phủ bởi lớp mạn trướng bằng gấm màu đỏ sậm, Dạ Quân Hi chậm rãi mở ra đôi mắt phượng tuyệt sắc khiến kẻ khác kinh sợ rồi lại nhịn không được trầm mê trong đó.
Đập vào mắt chính là mái tóc đen mượt mềm mại, Dạ Quân Hi cong lên khóe môi xiết chặt cánh tay, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đó.
Thiếu niên trong lòng hắn hơi giật giật, buông lỏng bàn tay đang nắm hắn. Dạ Quân Hi mỉm cười, vươn qua hôn lên đôi mắt vẫn đang nhắm, cuối cùng mới nhẹ tay nhẹ chân vén mạn trướng, lưu luyến xuống giường.
Người ở trên giường chậm rãi mở mắt, đôi mắt buồn ngủ chớp chớp, nhìn thân ảnh mơ hồ ngoài trướng, dần dần lại chìm vào giấc ngủ…..
Khi Thiển Ly Du tỉnh lại, Dạ Quân Hi vẫn chưa hạ triều. Tẩm cung to lớn vô cùng im lặng, tựa như không có bóng người, nhưng Thiển Ly Du biết tại chỗ tối không biết ẩn nấp bao nhiêu ảnh vệ có võ công cao cường của Ám bộ, thề sống chết thủ vệ tòa cung điện này.
Vì một ngày xuất cung không trở về sớm, người nào đó báo thù riêng, làm hại y hai ngày nay thắt lưng đau mỏi vạn phần. Thiển Ly Du ngồi nghiêng trên giường hồi lâu, mới cau mày mặc áo xuống giường, nhẹ giọng kêu: “Tô Kì.”
“Công tử tỉnh?” Tô Kì đáp lời, đẩy cửa tiến vào, mỉm cười dịu dàng, “Bệ hạ vẫn chưa hạ triều, công tử muốn dùng tảo thiện trước sao?”
“Bày ở Ngự thư phòng đi.” Thiển Ly Du suy nghĩ một chút liền đáp. Tô Kì cung kính đáp lại.
Thiển Ly Du mặc quần áo, Tô Kì cầm đai lưng cẩn thận đeo cho y. Khóe mắt thoáng nhìn khối ngọc bội đế vương treo trên đai lưng, Tô Kì không khỏi buông xuống mí mắt, cử chỉ càng thêm cẩn thận mà cung kính.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi khi thấy long bội của đế quân bệ hạ ở trên người Thiển Ly Du, trái tim Tô Kì vẫn nhịn không được khẽ run lên. Nhớ tới sự khinh thường và miệt thị sinh ra trong lòng nàng vào lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên đẹp đến quá phận này, Tô Kì cảm thấy khi đó chính mình thực sự là đang muốn chết.
Rời đi Thương Kình cung, Thiển Ly Du một mình đi tới Ngự thư phòng. Gần đây thời tiết trở nên ấm áp không ít, mặt hồ đóng băng trong Ngự hoa viên đang từ từ tan rã. Thợ hoa trong cung bắt đầu chỉnh lý những cây cỏ héo úa, chuẩn bị trồng hoa cỏ cực phẩm được tiến cống từ các nơi. Một hai tháng sau, Ngự hoa viên sẽ trở nên vô cùng rực rỡ, xanh um tươi tốt.
Thiển Ly Du nhìn bộ dáng bận rộn của các cung nhân, bất giác chậm lại cước bộ, khóe môi cong lên độc cong xinh đẹp.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, tâm tình vui vẻ thoải mái của Thiển Ly Du lập tức bị người khác quấy rồi gần như không còn. Một giọng nói không hề xa lạ vang lên ở cách đó vài bước, thanh âm của thiếu niên nhưng lại có chút khàn khàn: “Đây không phải là Quốc sư đại nhân sao….”
Thiển Ly Du đã đoán ra người tới là ai, khi quay người lại, quả nhiên thấy một thiếu niên mỹ lệ mặc cung trang màu xanh nhạt, Thượng quân của Tố Ân các, Thập tứ hoàng tử của Đồng quốc – Trà Duệ. Lại nói, đây là một trong số ít ỏi những người mà y đã từng nói truyện trong đế cung này.
Thiển ly Du bỗng nhiên nhớ lại trước kia, trong ngày thứ hai khi y nhập cung, vị Thượng quân Trà Duệ này đã dẫn người tới Uyển Anh điện “cảnh cáo” y, không khỏi cong lên khóe môi, bất đắc dĩ nở nụ cười, giả bộ không biết nói: “Không biết vị này là…”
“Đây là Thượng quân Trà Duệ của Tố Ân các.” Nội thị đứng bên Trà Duệ the thé nói, dường như vô cùng bất mãn vì Thiển Ly Du không nhận ra nhân vật lớn như chủ tử của hắn.
Trà Duệ mang theo thị vệ cung nga của mình, cao ngạo tới gần. Nhưng khi hắn thấy rõ bộ dáng của thiếu niên trước mặt, khí tức ngạo nghễ trên toàn thân lập tức biến mất phân nửa, trái tim loạn nhịp.
Trà Duệ vẫn tự cho là tướng mạo mình xuất chúng, là một trong những nam phi nổi danh trong Cẩm Lan cung, không người có thể so bì, Dạ Quân Hi cũng bởi vậy mà sủng ái hắn nhất, nhưng khi nhìn rõ dung mạo của Thiển Ly Du, hắn mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Nhìn dung mạo kinh diễm tuyệt sắc mà ngôn ngữ không cách nào hình dung kia, đủ loại cảm xúc phức tạp hâm mộ, đố kị, không cam lòng dần dần tràn ra. Trà Duệ cắn cắn môi dưới, thần sắc trên mặt dừng lại ở phẫn hận: “Sớm thế này Quốc sư đại nhân muốn đi nơi nào?”
“Thì ra là Thượng quân, tại hạ thất lễ rồi.” Thiển Ly Du mỉm cười, nhưng trong đôi mắt như hắc diệu thạch lại xẹt qua một tia u ám: “Tại hạ muốn tới Ngự thư phòng, cáo lui trước.”
Thiển Ly Du nói xong, liền xoay người muốn rời đi. Cảm xúc trong mắt thiếu niên quá mức rõ ràng, điều này khiến y có chút không vui. Nghĩ tới vì sao Trà Duệ lại có những tình tự này và hắn đã từng cùng Dạ Quân Hi ân ái đến mức nào, trong lòng Thiển Ly Du càng mất kiên nhẫn.
Thiển Ly Du đột nhiên phát giác, y còn ích kỷ và bá đạo hơn những gì y nghĩ rất nhiều.
Vốn nghĩ rằng cung phi trong hậu cung đều là quá khứ, không liên quan tới y, Dạ Quân Hi có phân phát hậu cung hay không cũng không đáng ngại. Dẫu sao, sau này cung phi cũng chỉ để bày biện mà thôi, vô luận số lượng có khổng lồ thế nào, bày biện vẫn chỉ là bày biện. Cũng vì thế, chuyện tuyển phi phong Tôn Kì Nhi làm mỹ nhân, y cũng chỉ tĩnh quan kỳ biến.
Nhưng giờ khắc này, khi thiếu niên ôm thân phận Thượng quân đứng ở trước mặt y, dùng ánh mắt đố kị không cam lòng nhìn y, Thiển Ly Du chỉ cảm thấy đáy lòng như băng lửa giao nhau. Y đột nhiên cảm thấy, những “bày biện” này cũng là người có sinh mệnh, sẽ thường xuyên xuất hiện ở trước mặt y, chướng mắt vô cùng, mà y hoàn toàn không thể chịu đựng được sự tồn tại của những người đó.
Xem ra chuyện phân phát hậu cung là tất yếu, bằng không không chừng có một ngày y sẽ không thể chịu được mà đại khai sát giới a… Thiển Ly Du nghĩ vậy, hơi nắm chặt song quyền.
Thấy thiếu niên trước mặt cư nhiên qua loa chính mình, tâm tình vốn không cam lòng của Trà Duệ càng trở nên ác liệt. Khóe mắt đang lóe tia sáng ác ý thoáng nhìn qua nơi nào đó, Trà Duệ bỗng nhiên cười lạnh, nói: “Quốc sư đại nhân vội vã tới Ngự thư phòng là muốn diện kiến đế quân bệ hạ sao? Theo ta thấy, không cần đi thì hơn. Tôn mỹ nhân người duy nhất được chọn lựa trong lần tuyển phi này cũng đang đi tới Ngự thư phòng… Quốc sư đại nhân mới nhập cung không lâu, bệ hạ liền chọn tân hoan nhanh như vậy, có lẽ trong lòng Quốc sư đại nhân cũng không dễ chịu.”
Thiển Ly Du nghe vậy liền biến sắc, vừa quay đầu, quả thực thấy một nữ tử mặc tử y đang đi về phía này. Cho dù y chưa hề gặp qua nữ tử nọ, nhưng từ lời nói của Trà Duệ cũng có thể biết thân phận của nàng, có lẽ đây chính là Tôn Kì Nhi.
Bên này, Tôn Kì Nhi hiển nhiên cũng thấy hai người bên kia, nàng thoáng sửng sốt, ngay sau đó trên gương mặt liền toát ra một luồng ngạo khí, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía hai người.
Đôi mắt như hắc diệu thạch nheo lại đầy nguy hiểm, Thiển Ly Du bỗng cảm thấy tình cảnh trước mắt dường như quen thuộc đến mức nực cười. Nhưng tình cảnh tuy rằng tương tự, bất quá tâm tình lúc này của y lại hoàn toàn khác với kiếp trước, bởi vì y không phải phi tần của đế quân đương triều, mà là người có được toàn hộ thân tâm của nam nhân cao cao tại thượng kia.
Dạ Quân Hi, sau cái danh “nghiệt thần” hại nước hại dân, ngươi lại nợ ta một lần.
…
Trên đại điện, Dạ Quân Hi đang chán đến chết ngồi nghe quần thần thượng tấu, trong lòng nghĩ phải trở về nhanh một chút để dùng bữa cùng vật nhỏ của hắn, không biết Du Nhi đã dậy hay chưa.
“Bệ hạ.” Lâm Hứa đứng bên đột nhiên ghé sát lại gần, vẻ mặt quỷ dị nói, “Công tử gặp phải Thượng quân Trà Duệ và Tôn mỹ nhân trong Ngự hoa viên.”
Dạ Quân Hi nghe vậy liền cau mày lại.
Tên triều thần đang thượng tấu thấy đế quân bệ hạ đột nhiên thay đổi thần sắc liền vô cùng hoảng sợ, lập tức ngậm miệng, toàn bộ đại điện chìm vào sự yên tĩnh quái dị.
Du Nhi gặp phải người trong hậu cung, trùng hợp là hai người đó một người là quân cờ mà hắn chọn để đối phó với lời đề nghị tuyển phi của triều thần, một người là Thượng quân kiêu căng nhất trong hậu cung. Tuy rằng trong lòng Dạ Quân Hi hiểu được vật nhỏ của hắn sẽ không chịu thiệt trước hai người kia, nhưng hắn vẫn lo lắng Du Nhi sẽ vì hai người đó mà cảm thấy khó chịu. Xem ra chuyện phân phát hậu cung phải sắp xếp nhanh hơn mới được…
Mắt phượng thâm thúy xẹt qua một tia hàn ý, Dạ Quân Hi đột nhiên đứng lên khỏi đế tọa, không nói bãi triều, cũng không quan tâm tới ánh mắt hoảng hốt của triều thần, hắn rảo bước rời đi đại điện, đem toàn bộ mọi việc lưu cho Lâm Hứa xử lý.
Dạ Quân Hi vội vàng bước đi, ở những nơi đi qua, cung nhân thị vệ đều quỳ xuống đất run rẩy, khi hắn đi xa mới dám lau mồ hôi lạnh đứng dậy. Nhưng khi Dạ Quân Hi đi tới Ngự hoa viên, lại không thấy được Thiển Ly Du như nguyện.
“Du Nhi ở nơi nào?” Nhíu chặt mày, Dạ Quân Hi hỏi. Chỉ chốc lát sau bên tai liền truyền đến tiếng trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, công tử đã tới Ngự thư phòng.” Dạ Quân Hi nghe vậy lập tức quay đầu, đi hướng Ngự thư phòng.
“Du Nhi!” Đẩy cửa bước vào, trên mặt Dạ Quân Hi tràn đầy vẻ ngưng trọng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn liền ngẩn ngơ.
Chỉ thấy thiếu niên tuyệt sắc đang thản nhiên ngồi trên nhuyễn tháp, nhấp một ngụm trà nhỏ trong chiếc chén đang tỏa hương khí bốn phía, trên mặt không có chút thần sắc nào liên quan tới tức giận.
“Du Nhi…” Dạ Quân Hi sải bước tiến vào, khoảng cách ba bước nhưng chỉ dùng hai bước đi tới trước nhuyễn tháp, hắn không dám ôm thiếu niên vào lòng như thường lệ.
Trái lại, Thiển Ly Du chỉ nhíu mày, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, y đứng dậy đem một ly trà đặt vào tay nam nhân, nói: “Bãi triều rồi sao? Vì sao lại vội vã như vậy?”
“…” Dạ Quân Hi nhất thời không biết nói sao, cẩn thận quan sát người đứng trước mặt một lát, xác định y thực sự không tức giận vì việc mới xảy ra, hắn mới dám vươn tay đem thiếu niên ôm vào lòng, thở phào nhẹ nhõm nói, “Ta còn cho rằng Du Nhi sẽ tức giận…” Không cần nói rõ, Dạ Quân Hi biết Thiển Ly Du sẽ hiểu hắn đang nói tới chuyện gì. Quả nhiên Thiển Ly Du nghe vậy liền cười nhẹ, trong đôi mắt như hắc diệu thạch xẹt qua một tia lãnh ý: “Chỉ là hai tên cung phi, còn chưa đến mức khiến ta tức giận.” Nói xong liền ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ của nam nhân, y lại nói: “Chỉ có chút không vui mà thôi. Xem ra trước kia ta đánh giá quá cao khả năng khoan dung của chính mình.”
Dạ Quân Hi nghe vậy khóe môi liền cong lên ý cười, mang theo chút yêu thương và áy náy, ôm người trong lòng ngồi xuống nhuyễn tháp, nói: “Du Nhi có ý muốn độc chiếm, trẫm tất nhiên là vui vẻ, Du Nhi cần gì phải khoan dung? Là sơ suất của trẫm, đã không đem chuyện này tốc chiến tốc thắng.” Nói xong liền nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên khóe môi người ngồi trong lòng ngực.
Thiển Ly Du đáp lại, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng liếm lên đôi môi ái nhân, trên dung nhan tuyệt sắc nở rộ nụ cười đẹp đến tận cùng – tốc chiến tốc thắng sao…. Sắp rồi, không vội.