Lập hạ hai mươi tám năm trước, sủng phi Tiêu thị của tiên hoàng đã sinh hạ hoàng tử thứ chín, tên Quân Hi, chữ Hi này có nghĩa là mặt trời sắp tới.
Mười một năm trước cùng một thời điểm, Cửu hoàng tử vì mang danh mãnh thú hạ phàm bị biếm vi thứ dân đã nhân cơ hội tiên hoàng băng hà, triều đình rung chuyển mà cử binh nổi dậy, với khí thế rào rạt dũng mãnh xông vào đế cung, trải qua một cuộc chinh phạt và giết chóc đẫm máu, chém chết Tiền thái tử, phế truất Tiên hoàng hậu, cuối cùng đã đoạt được bảo tọa đế quân Lam Vũ, trở thành một trong những đế vương được ca tụng nhất trong lịch sử.
Mà hôm nay sau mười một năm, Ngự Lan đài đã tẩy sạch máu tanh năm đó từ lâu, trong triều cũng không có người dám nhắc tới chuyện đế quân bệ hạ thí huynh đoạt vị, có chỉ là chắp tay khen ngợi, ca mùa thái bình.
Mười một tháng tư, vừa qua lập hạ, khí trời bắt đầu ấm lại, gió êm sóng lặng, vật đổi sao dời.
Trong đế cung Lam Vũ, hơn một ngàn cung nhân và đại thần từ khi trời vừa tảng sáng liền bắt đầu vội vàng qua lại, mãi tới khi trăng qua ngọn sào, mới kết thúc một ngày bôn ba. Nhưng trong tẩm cung của đế vương, nội thị cung nga vẫn bưng vật phẩm bận rộn ra vào.
Nhìn Tô Kì giúp mình chỉnh lý những bước cuối cùng, Thiển Ly Du cau mày kéo kéo phần cổ áo của bộ hoa phục phiền phức nói: “Đã qua lập hạ, còn phải mặc phức tạp như vậy làm gì?”
Đã rửa mặt chải đầu thay y phục xong, Dạ Quân Hi đứng bên nghe vậy liền phất tay để Tô Kì lui ra, rồi tiến đến tự mình chỉnh lý vạt áo và đai lưng giúp y, hôn nhẹ lên ấn đường đang nhíu lại của y, nói: “Ban đêm trên Ngự Lan đài có lẽ sẽ hơi lạnh, mặc nhiều một chút mới tốt.”
Nhìn bộ dáng của thiếu niên càng thêm cao quý xinh đẹp nhờ được y phục tô điểm, Dạ Quân Hi hơi cong lên khóe môi, vươn tay ôm lấy thắt lưng y nói: “Đi thôi.”
Thiển Ly Du gật đầu, hai người sóng vai bước ra Thương Kình cung, đi về phía Ngự Lan đài.
“Hôm nay là sinh nhật của trẫm, Du Nhi có chuẩn bị lễ vật hay không?” Vừa đi, Dạ Quân Hi vừa cười khẽ hỏi, trong lời nói có chút chờ mong.
Nhưng dường như Thiển Ly Du không cho là đúng, y liếc nhìn nam nhân nói: “Nào có người chủ động đòi lễ vật? Da mặt của đế quân bệ hạ không phải dày bình thường a….”
“Nga? Nói vậy là không hề chuẩn bị sao?” Dạ Quân Hi nhíu mày, dường như có chút thất vọng, nhưng ánh mắt vừa chuyển, cũng liền xấu xa cong khóe môi lên: “Đã vậy, tối nay Du Nhi liền đem chính mình như lễ vật tặng cho trẫm, thế nào?”
Hơi thở ấm nóng bên tai và cánh tay đang xiết chặt bên hông khiến hai gò má Thiển Ly DU không khỏi nóng lên, trong lòng phỉ nhổ, thầm mắng nam nhân quá mức hống hách, rõ ràng mỗi đêm đều…
Nghĩ vậy, Thiển Ly Du hơi nghiêng đầu lườm qua, nhưng tâm tư xoay chuyển, y lại vươn tay đặt lên bàn tay đang ôm ở bên hông mình – biết rõ phần da giữa ngón tay của nam nhân rất mẫn cảm, y vẫn cố ý dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua nơi mềm mại đó.
Nhận thấy cánh tay của nam nhân lập tức cứng ngắc, Thiển Ly Du mới nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt lóe lên một tia đắc ý, dùng tiếng nói chỉ có hai người nghe được cảnh cáo: “Ngươi đừng được tiện nghi mà còn khoe mã.”
Lần này, Dạ Quân Hi quả thật ăn mệt, không nói tới chuyện bị khơi mào hứng trí, lại còn không thể khiêng thiếu niên trở về tiêu hỏa, dẫu sao trên Ngự Lan đài còn hơn trăm người đang chờ hắn xuất hiện. Vật nhỏ chết tiệt, chắc chắn là đã lợi dụng chuyện này đi.
Mắt phượng xẹt qua một tia u ám, Dạ Quân Hi hừ lạnh một tiếng, không hề trêu chọc thêm. Dẫu sau nếu phải “nghiêm phạt” vật nhỏ to gan lớn mật này, chờ lát nữa về tới tẩm cung, còn nhiều biện pháp khiến y không ngừng cầu xin tha thứ.
…
Trên Ngự Lan đài đã bắt đầu ca múa, nhưng nhân vật chính vẫn chưa hề xuất hiện.
Bên trái đế tọa lấy Thiển Như Nguyệt dẫn đầu cung phi trong Hậu cung cùng một nhóm hoàng tử công chúa, mà bên phải đế tọa lại lấy Thần thân vương dẫn đầu văn võ bá quan.
Tất cả mọi người vừa bồn chồn ngồi xem ca múa trong điện, vừa lén liếc nhìn đế tọa không người cùng với… chiếc ghế dựa hoa lệ bên cạnh đế tọa.
Tại trong đế cung khuyết thiếu hoàng hậu này, chiếc ghế dựa bên cạnh đế tọa kia là dành cho ai, mỗi người ngồi đây đều hiểu rõ.
Thiển Như Nguyệt ngồi ở vị trí của mình. Mang thai năm tháng khiến nàng có chút uể oải, nếu không có Tô Thụy ở bên nâng, sợ rằng ngay cả ngồi thẳng cũng khó đối với nàng.
Trong lúc chờ đợi, nàng dùng một tay xoa xoa phần bụng đã nổi lên của mình, một tay vỗ nhẹ đầu Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình, ý bảo hắn không nên ăn quá nhiều trước khi Phụ hoàng hắn xuất hiện. Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn về phía đế tọa và chiếc ghế dựa trống không bên cạnh, bên trong hiện lên một tia phức tạp, bất quá chỉ là thoáng qua.
Song, những cung phi an phận thủ thường không mang tâm tư gì như Thiển Như Nguyệt, thực sự không nhiều lắm.
Giờ đây đế quân bệ hạ độc sủng thiếu niên tuyệt sắc kia, khiến trên dưới hậu cung khủng hoảng không ngớt, người người đều nghĩ phải làm thế nào để nhận được long sủng của đế quân. Các cung phi đã sinh hạ tử tự đều ký thác hy vọng trên hài tử của mình, còn những người tuổi trẻ mạo mĩ, lại đều chuẩn bị lễ vật, hoặc là vật quý hiếm, hoặc là oanh ca yến hát, nói chung là thể hiện toàn bộ khả năng.
Mọi người đợi tận tới khi tia nắng đỏ cuối cùng tiêu tán phía chân trời, bên ngoài Ngự Lan đài mới truyền đến tiếng thông báo của nội thị: “Đế quân bệ hạ giá lâm! Quốc sư đại nhân tới!”
Tiếng ca múa tán gẫu trên đài lập tức im bặt, mọi người qùy gối ngay trên vị trí của mình, vũ nương nhạc sĩ lui sang một bên thấp thỏm chờ đợi thánh giá.
Thiển Ly Du mặc cho Dạ Quân Hi ôm vai cùng bước lên Ngự Lan đài trước mặt bao người đang quỳ lạy. Tính đi tính lại thì đây là lần thứ ba y đi vào nơi chuyên dùng để cử hành cung yến trong đế cung Lam Vũ.
Lần trước là đại lễ nhập tịch cho Lục hoàng tử Dạ Hành Thạc, y vì cứu Thiển Như Nguyệt mà dịch dung thành bộ dáng của Bạch Khải Nhiên đi tới nơi đây, lần đó tạm thời không nhắc tới. Giờ khắc này xuất hiện trong đầu Thiển Ly Du chính là lần đầu tiên y bước đến Ngự Lan đài.
Thực ra, đó coi như là lần đầu giao phong giữa y và Dạ Quân Hi. Khi đó y còn không biết rõ sự đáng sợ của nam nhân này, tự cho là có thể dễ dàng tìm được Trào phượng trong đế cung và hoàn thành sứ mệnh, mà không biết ngay trong cuộc đọ sức đầu tiên y đã lộ chân tướng, giờ nghĩ lại, thực khiến y toát mồ hôi.
“Du Nhi nhớ tới chuyện gì, mà cười hoặc nhân đến vậy?” Thiển Ly Du đang hồi tưởng, lại nghe nam nhân bên cạnh dùng truyền âm nhập mật cười khẽ hỏi.
Thiển Ly Du nghe vậy liền thở dài, nhưng một khắc sau cũng hơi cong lên khóe môi: “Nhớ tới nửa năm trước, lần đầu tiên bước vào nơi đây. Cảm giác cảnh còn người mất, thật đúng là khiến người ta không khỏi cảm thán, không phải sao?” Nửa năm trước sợ rằng vô luận thế nào y cũng sẽ không nghĩ tới, một ngày kia chính mình sẽ cùng nam nhân đi tới bước này.
Hai người cùng nhau đi tới đế tọa song song ngồi xuống, Dạ Quân Hi liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, sau đó mới ngồi thẳng giơ tay cao giọng nói: “Các khanh miễn lễ.”
Mọi người phía dưới nghe vậy đồng thanh hô to “tạ ơn bệ hạ”, sau đó mới đứng dậy quay về vị trí.
Cho dù đã biết chiếc ghế dựa bên cạnh đế tọa là dành cho ai, nhưng chính mắt thấy người nọ thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đó, cùng đế quân bệ hạ nhận bách quan hành lễ, vẫn có khá nhiều người âm thầm không phục.
Đứng hàng cuối cùng trong các cung phi, Tôn Kì Nhi ngẩng đầu xa xa nhìn Thiển Ly Du, không nói tới chiếc khăn lụa trong tay đã bị xé rách, nàng còn mấy lần muốn nghiến răng, thầm nghĩ: bất quá là một nam sủng thấp hèn mà thôi, cư nhiên dám làm càn như vậy! Dám vô liêm sỉ để quần thần cung phi hướng y quỳ lạy hành lễ, nếu đến chuyện này còn dễ dàng tha thứ, vậy thì chuyện gì mới khó tha thứ đây?!
Trong khi vô số người có tâm tư giống Tôn Kì Nhi, đều đang oán thầm, thì buổi thọ yến mừng Dạ Quân Hi hai mươi tám tuổi đã mở màn. Dựa theo thứ tự lớn nhỏ trên dưới, người thứ nhất biểu diễn chính là Hoàng trưởng tử – Dạ Hành Đình.
Không thể không nói, Thiển Ly Du đem Dạ Hành Đình giao cho Thiển Như Nguyệt nuôi nấng là một quyết định vạn phần anh minh.
Tuy rằng Thiển Như Nguyệt chỉ lớn hơn Dạ Hành Đình bảy tuổi, vô luận là tuổi tác hay quan hệ giữa Thiển Như Nguyệt và Thiển Nhã Phù thì Thiển Như Nguyệt và Dạ Hành Đình càng giống tỷ đệ. Nhưng dưới sự chỉ bảo của Thiển Ly Du, Thiển Như Nguyệt đã thoát thai hoán cốt, không chỉ có thể giáo dưỡng tốt Dạ Hành Đình mà còn ở chung hòa hợp với một người bị tách khỏi mẫu phi như hắn.
Khi bức tranh sơn thủy hiện ra dưới tay một hài tử mới vừa mười tuổi, ngay cả Dạ Quân Hi cũng không khỏi tán thưởng trưởng tử của hắn: “Quả là sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán (*), phần lễ vật này của Đình Nhi đúng là ngoài dự liệu của trẫm, thưởng!” (* ý là không gặp vài ngày đã khác hẳn trước kia)
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng ban cho!” Dạ Hành Đình dường như cũng có chút thụ sủng nhược kinh, dẫu sao đã lâu hắn chưa thấy phụ hoàng, càng đừng nói tới chuyện phụ hoàng tán dương và ban thưởng.
Cầm chiếc nghiên mực trị giá thiên kim mà phụ hoàng ban cho, Dạ Hành Đình mãn nguyện trở lại bên người Thiển Như Nguyệt, tựa như hiến vật quý đưa chiếc nghiên mực nổi danh tới trước mặt “mẫu phi”, mà Thiển Như Nguyệt chỉ mỉm cười, xoa xoa đầu hắn.
Thu hết hình ảnh này vào đáy mắt, Thiển Ly Du không khỏi thở dài nói: “Trước kia cũng chỉ cảm thấy hợp, không ngờ giờ đây hai người đó lại sống nương tựa nhau…”
Dạ Quân Hi nghe vậy cũng liếc nhìn qua, sau đó vươn tay đem bàn tay đang tùy ý đặt trên thành ghế của Thiển Ly Du nắm lấy, xiết chặt: “Sinh ở hoàng gia, vốn đã chú định phải cô độc cả đời. Đình Nhi may mắn có Thiển Như Nguyệt trở thành mẫu phi, Thiển Như Nguyệt cũng may mắn, có thể gặp một đệ đệ như ngươi. Mà trẫm…”
Thiển Ly Du nghe vậy liền giương mắt nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên đế tọa, thản nhiên cười nói: “Mà đế quân bệ hạ thì sao?”
Dạ Quân Hi hơi cong lên khóe môi, kéo lấy bàn tay hắn đang nắm, để sát vào bên môi cúi người hôn, sau đó mới trầm giọng nói: “Mà trẫm cũng may mắn, kiếp này có Du Nhi làm bạn…..”
Trên đế tọa hai người nhìn nhau cười, bộ dáng gắn bó kéo sơn không thể chia lìa nửa khắc đẹp đến làm cho người ta run sợ.
Nhưng hình ảnh này rơi vào trong mắt vài người lại khiến các nàng muốn thổ huyết, phần móng sơn đỏ trên ngón tay thon dài bởi nắm quá chặt mà đứt gãy.