Ảm Dạ Ly Du

Chương 119

Cách đế quốc Lam Vũ hơn ngàn dặm về phía Bắc, tại biên cảnh phía Nam của Diệu quốc nơi tiếp giáp với đế quốc Vân Quỳnh. Nơi đây được núi non trùng điệp vây quanh, ít giao lưu với ngoại giới, khung cảnh vốn tựa như một bộ lạc nguyên thủy, lạc hậu cổ hủ, dân trí không cao. Nhưng trăm năm trước đây, nguồn khoáng sản phong phú của Diệu quốc bị các nước láng giềng mơ ước, cho nên trong lúc loạn thế đã bị tập kích, cướp sạch. May mà nơi này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, dưới sự dẫn dắt của tổ tiên hoàng thất Diệu quốc hiện nay, bách tính mạnh mẽ phản kháng, cuối cùng cũng chống lại sự xâm lấn của kẻ thù bên ngoài, khi thiên hạ sơ định liền trở thành nước phụ thuộc của đế quốc Lam Vũ, thủ lĩnh dẫn dắt cuộc kháng chiến đã thành lập chính quyền Diệu quốc.

Hàng trăm năm sau, chiến tướng lúc xưa đã chìm sâu vào rượu ngon và nữ sắc, đánh mất khí khái hào hùng của tổ tiên. Nếu không nhờ vào ưu thế của Diệu quốc và sự hiệp trợ của Lam Vũ, chỉ sợ đã sớm bị hai nước Triều Hoàn từng bước xâm chiếm đến khi mất nước.

Song, tuy rằng khói lửa chiến tranh tràn ngập biên quan, một mảnh rừng rậm phía Nam của Diệu quốc vẫn ít cho vết chân lui tới, phi thường yên tĩnh, hầu như giữ nguyên được trạng thái từ trăm năm trước kia.

Trong mảnh rừng rậm đó, có một ngọn núi tên Tê Phượng, ngọn núi này địa thế hiểm trở, cao vút trong mây, hàng nghìn mét phía dưới được rừng rậm bao phủ, mà nghìn mét phía trên lại là một mảnh tuyết trắng, đừng nói người bình thường, mà ngay cả những người hái thuốc, lấy quặng cũng rất ít khi tới tận đây. Cánh đồng tuyết trên núi Tê Phượng chính là đầu nguồn của con sông Thanh Đô bắt ngang qua đại lục.

Trên thế gian này ít có người biết, cách đầu nguồn sông Thanh Đô không tới mười dặm, một tòa cung điện lẳng lặng đứng, trong đó cũng có thiên điện, đại điện và hậu cung, tuy rằng quy mô không thể sánh với hoàng cung nhưng tựa như câu chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đều toàn, nó giống như một tòa hoàng cung thu gọn, trên cánh đồng tuyết mênh mông, khiến người ta thanh thản thư thái, tán thưởng không thôi.

Chỉ tiếc, cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy không phải ai cũng có tư cách nhìn thấy. Không nói tới chính núi Tê Phượng đã là lá chắn tốt nhất, một người bình thường tuyệt đối không thể tìm được bóng dáng của tòa cung điện này, mà cho dù có người có thể tới trước tòa cung điện, cũng phải ước lượng bản lĩnh của chính mình, có thể lẩn tránh khỏi sự truy sát của thiên hạ đệ nhất ma giáo – Quy Vô giáo hay không…

“Còn bao lâu mới đến?” Trên cánh đồng tuyết mênh mang, bỗng nhiên vang lên giọng nói ngọng nghịu của một hài đồng, trong giọng nói xen lẫn chút không kiên nhẫn, rồi lại có vẻ tràn đầy hăng hái.

“Còn nửa khắc nữa là tới, mèo con chớ vội.” Trả lời hài đồng chính là một giọng nói nam tính êm tai, ôn nhu nhưng xen lẫn chút tà khí mà kẻ khác sợ hãi.

Nhìn theo phía thanh âm, chỉ thấy trên cánh đồng tuyết, một nhóm sáu người đang từng bước từng bước đi về phía tổng đàn của Quy Vô giáo trên đỉnh núi Tê Phượng – Tử Lan cung.

Nam tử dẫn đầu mặc bộ y phục nguyệt sắc, trong lòng ôm một hài tử khoảng ba bốn tuổi. Hài tử này mặc bộ y phục màu xanh nhạt, hai tay ôm chặt lấy bả vai của nam tử, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, trong hai tròng mắt tròn xoe như mắt mèo của hài tử, chính là con ngươi màu xanh lục nhiếp nhân tâm phách!



Lam Vũ, đế cung.

Mấy ngày trước, trong buổi thọ yến của đế quân Dạ Quân Hi, cung phi mới được tuyển vào cung – thiên kim Tôn Kì Nhi của Lại bộ thi lang đã to gan lớn mật muốn hành thích Quốc sư đang ngồi cùng đế quân, sau khi bị chế ngự còn buông lời đe dọa chư vị Hoàng tử cùng mẫu phi của các hoàng tử, đế quân đại nộ, sau khi hạ chỉ trừng phạt Tôn thị, liền để lại một câu kinh người, muốn vì chuyện này mà bãi miễn hậu cung!

Văn võ bá quan và cung phi hậu cung kinh hãi, quỳ suốt đêm tại cửa Thương Kình cung, khẩn cầu đế quân Dạ Quân Hi thu hồi mệnh lệnh. Nhưng mọi người đợi tới tận khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau, cánh cửa của Thương Kình cung mới mở, bọn họ nghênh đón không phải lời thu hồi mệnh lệnh của đế quân, mà là một đạo thánh chỉ hoàn chỉnh có đủ quốc tỉ và ấn tỉ Đế vương – lập tức bãi miễn hậu cung, dựa theo phẩm cấp, thân phận khác nhau để an trí.

Thánh chỉ vừa hạ, toàn quốc chấn kinh. Nhưng đối mặt với những lời phản đối hoặc duy trì, đế quân Dạ Quân Hi và vị Quốc sư thiếu niên người được cho là thủ phạm gây nên chuyện này đều không có phản ứng gì, trái lại còn ngày ngày thân mật, ân ái gia tăng, quả thực là không thể rời nhau nửa khắc.

Mấy ngày sau, tiếng phản đối nhỏ đi không ít. Người thông minh đều có thể nhìn ra, lần này vị đế quân vốn nổi danh phong lưu bạc tình đã khăng khăng một mực với Quốc sư, muốn hắn thu lại mệnh lệnh, chỉ sợ là tuyệt đối không có khả năng. Và tin tức về vị Quốc sư có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dáng người điên đảo chúng sinh cũng được truyền lưu rộng rãi trong đế đô, tình cảm của hai nam nhân có thân phận cao quý nhất khiến trong đế đô nổi lên phong trào đọan tụ.

Nhưng, vô luận ngoài cung náo loạn thế nào, hai nhân vật chính vẫn tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày vẫn qua lại giữa Thương Kình cung và Ngự thư phòng, vội vàng xử lý tấu chương từ các nơi, chiến báo từ biên cương cùng với tin tức về mèo con mà Ám bộ truyền đến.

“Ám bộ đã tìm được tổng đàn của Quy Vô giáo?” Buông mật tấu trong tay, Dạ Quân Hi nheo mắt nhìn Lâm Hứa đang đứng trước án thư, “Nhiều năm như vậy vẫn không nắm được tin tức hữu dụng về Quy Vô giáo, sao giờ lại tìm được tổng đàn của bọn chúng? Ngươi đã phân rõ thật giả hay chưa?”

Vốn đang ngồi một bên nhưng khi vừa nghe thấy chuyện này Thiển Ly Du cũng đứng dậy đi tới gần Dạ Quân Hi, nghi hoặc nhìn Lâm Hứa. Mèo con bị mang đi đã nhiều ngày, mặc dù Ám bộ vẫn truyền tới tin tức, nhưng chỉ là đôi câu vài lời kể ra nơi dừng chân của Quy Vô giáo, hôm nay đột nhiên nói tìm được tổng đàn, trách không được Dạ Quân Hi lại hoài nghi, ngay cả y cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.

Thần sắc Lâm Hứa có chút ngưng trọng, hắn hơi lắc đầu nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần vẫn chưa tra rõ thật giả. Nhưng là sự việc lần này có điều khác thường, có người để lại ký hiệu bí ẩn trên con đường ảnh vệ đang truy tra, dường như muốn dẫn chúng ta đuổi theo. Nhưng Ám bộ chưa có người xông vào nội bộ Quy Vô giáo, người lưu lại ký hiệu là ai, còn không thể biết được.”

“Ký hiệu?” Dạ Quân Hi càng cảm thấy hoài nghi – chẳng lẽ Quy Vô giáo phát hiện hành tung của ảnh vệ cố ý làm vậy sao? Nghĩ thế, hắn liền vươn tay ôm lấy Thiển Ly Du để y ngồi lên chân mình.

Thiển Ly Du vốn cũng không quen việc Dạ Quân Hi không để ý trường hợp làm những hành động thân thiết như vậy, nhưng lâu ngày, cũng thành quen. Huống chi Lâm Hứa chính là tâm phúc nhiều năm của Dạ Quân Hi, biết rõ chuyện của bọn họ, cho nên y không còn mất tự nhiên, Thiển Ly Du mặc cho Dạ Quân Hi ôm mình, chỉ ngẩng đầu hỏi: “Có ghi lại là ký hiệu thế nào không?”

“Có, công tử.” Lâm Hứa cung kính đáp, lập tức lấy ra một viên thuốc sáp chứa mật tín, đưa tới trong tay Thiển Ly Du, “Đây là mật tấu Ám bộ mới đưa tới, thỉnh bệ hạ và công tử xem qua.”

Thiển Ly Du nhận lấy thuốc sáp, liếc nhìn Dạ Quân Hi, sau đó bóp nát thuốc sáp lấy ra một đoạn gấm trắng, mở ra nhìn, chỉ thấy trên mảnh gấm trắng như tuyết có một phần đen sẫm, nhìn không rõ hình dạng gì.

Thiển Ly Du cau mày nhìn mảnh gấm trong tay một lát, đôi mắt như hắc diệu thạch bỗng hiện lên tia sáng, y nhịn không được khẽ hô một tiếng.

“Sao vậy, Du nhi?” Dạ Quân Hi vội hỏi.

Thiển Ly Du cầm mảnh gấm trong tay thay đổi góc độ đưa tới trước mặt Dạ Quân Hi nói: “Ngươi nhìn kỹ xem, phần màu đen này giống thứ gì.”

Dạ Quân Hi không hiểu ra sao, nhìn vệt màu đen trên mảnh gấm vẫn chỉ là một vệt màu đen mà thôi, nhưng trong đầu bỗng hiện lên thân ảnh màu xanh nhạt quen thuộc, đôi mắt phượng thâm thúy lập tức trừng lớn, ánh mắt nhìn người trong lòng xen lẫn chút khó tin: “Du Nhi cho rằng, đây là….”

Thiển Ly Du cũng vừa mới phục hồi tinh thần lại, y hơi cong lên khóe môi gật đầu nói: “Chắc hẳn là như những gì chúng ta dự đoán, đây là vết chân mà mèo con lưu lại…”

Đứng trước án thư, Lâm Hứa không biết trong viên thuốc sáp rốt cuộc có thứ gì, nhưng vừa nghe Thiển Ly Du nói, ký hiệu cư nhiên là vết chân do con mèo con màu xanh nhạt kì quái kia lưu lại, trong lòng liền hiện ra ý niệm khiến hắn vạn phần ngạc nhiên –  lẽ nào…. Lẽ nào người lưu lại tin tức cho bọn hắn, là con mèo suốt ngày ngủ gà ngủ gật trong lòng Thiển Ly Du sao?!

“Mèo con là linh thú, thông minh hơn mèo thường rất nhiều. Nếu thân phận của hai ta đúng như lời lão hòa thượng, thì mèo con cũng không đơn giản như những gì chúng ta nghĩ. Nếu nói tiểu gia hỏa kia để lại đầu mối, cũng không phải hoàn toàn không thể tin.” Thiển Ly Du thoáng suy tư một lát rồi mở miệng nói.

Dạ Quân Hi cũng đã bình tĩnh lại, nghe Thiển Ly Du nói vậy liền gật đầu: “Du Nhi nói không sai. Chuyện này quả thực không phải không thể xảy ra.” Thoáng suy tư, hắn ngẩng đầu hướng phía tâm phúc nói, “Truyền lệnh xuống phía dưới, theo sát những ký hiệu này, nhưng tuyệt đối không thể đả thảo kinh xà! Mệnh tướng thủ Canh thành rút về một phần binh lực, dựa theo động thái của Quy Vô giáo mà hành sự.”

“Vi thần tuân chỉ!” Lâm Hứa nghe vậy lập tức khom người, vội vàng rời khỏi Ngự thư phòng.

Thấy cánh cửa nặng nề khép lại, Dạ Quân Hi cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Thiển Ly Du cười khẽ nói: “Quả thực là chủ nào tớ nấy. Mèo con cũng giống chủ nhân nó, thông minh lanh lợi, không thể khinh thường a….”

Thiển Ly Du nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của nam nhân, y không khỏi liếc nhìn hắn, không tiếp lời, nhưng đột nhiên nhớ tới Dạ Quân Hi vừa nhắc đến tướng thủ Canh thành, y liền hỏi: “Nếu việc này là thật, ngươi muốn để tướng thủ Canh thành nhân cơ hội tiến vào lãnh thổ Diệu quốc, bình định Quy Vô giáo?”

Dạ Quân Hi nghe vậy gật đầu, đôi mắt sắc bén xẹt qua một tia lãnh lệ: “Không sai. Quy Vô giáo đến vô ảnh đi vô tung, tuy rằng đã mai danh ẩn tích trên giang hồ, nhưng thế lực vẫn không thể khinh thường. Nếu có thể nhân cơ hội này trừ tận gốc, là không còn gì tốt hơn.”

“Sợ rằng không chỉ Quy Vô giáo, chuyện lần này nếu còn tiếp tục mở rộng, ngươi cũng sẽ không buông tha cho hai nước Triều Hoàn… Ta nói có đúng không?” Thiển Ly Du nhíu mày hỏi. Từ khi hai nước Triều Hoàn bị Thụy Hoa xúi giục khai chiến với Diệu quốc tới nay, Dạ Quân Hi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tâm tư của hắn há có thể thoái được pháp nhãn của Thiển Ly Du? Nam nhân có dã tâm xưng bá thiên hạ này, chắc chắn sẽ không mặc kệ Thụy Hoa.

Quả nhiên, Dạ Quân Hi nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó liền xiết chặt cánh tay đem Thiển Ly Du ôm vào lòng nói: “Tâm tư của trẫm, quả nhiên không thể gạt được Du Nhi….”

Thiển Ly Du cong lên khóe môi lặng lẽ cười, tựa trong ***g ngực ấm áp dày rộng của nam nhân một lát, mới giơ tay khẽ đẩy: “Đã vậy, ta liền tặng ngươi một thứ. Có lẽ đế quân bệ hạ sẽ cảm thấy hứng thú.”

Dạ Quân Hi nghe thế không khỏi hào hứng: “Vậy sao? Là thứ gì? Bất quá chỉ cần là Du Nhi tặng, thứ gì trẫm cũng hứng thú.”

Thiển Ly Du cười nhẹ, đem tấu chương trên án thư đặt qua một bên, dưới ánh mắt của Dạ Quân Hi, y trải giấy, mài mực đặt bút….
Bình Luận (0)
Comment