Không lâu sau khi Dạ Tuấn Thần rời đi, Thanh Nguyệt liền tới tiền thính. Tuy rằng giờ đây nàng đã là Tam tiểu thư của Khanh phủ, nhưng là một thị nữ trung thành tận tâm nàng vẫn lôi kéo chủ tử trước kia nay là biểu đệ cẩn thận quan sát thật lâu mới thoáng yên lòng, nàng sợ Thiển Ly Du chịu ủy khuất trong đế cung tràn đầy yêu ma quỷ quái kia.
Không lâu sau, Ngụy Thanh Sương cũng trở về cùng với người được sai đi tìm hắn. Vừa bước chân vào cửa phòng hắn liền vội vàng hỏi: “Thần thân vương đã đi sao?”
Thiển Ly Du vừa nghe không khỏi cảm thấy buồn cười, có lẽ Thần thân vương rất “chịu khó” tới đây. Còn Ngụy Thanh Hoằng nghe vậy, trên mặt lập tức hiện vẻ bất đắc dĩ, tức giận đáp: “Sớm đi.”
Lúc này, Ngụy Thanh Sương mới cười xấu xa bước vào, thần sắc ái muội liếc nhìn đệ đệ mình, cho tới khi thấy Ngụy Thanh Hoằng bốc hỏa mấy lần định phát tác hắn mới thu liễm một ít, sau đó quay sang nhìn Thiển Ly Du cười nói: “Ly Du, nghe nói hôm nay ngươi muốn dùng bữa trong phủ? Thế nào, chẳng lẽ giận dỗi gì với đế quân bệ hạ của ngươi sao?”
Thiển Ly Du vừa nghe lời ấy thì không hề trả lời, chỉ thong thả bưng lên chén trà nhấp một ngụm nhỏ lành lạnh nói: “Xem ra sau khi đem toàn bộ sản nghiệp ở Diệu quốc rút về, ngươi liền quá mức nhàn nhã, sắp biến thành mấy bà cô trên đường. Quả nhiên chỉ một Loan Cầm các đối với Ngụy đại thiếu gia mà nói chính là đại tài tiểu dụng. Bất quá không sao, hôm nay ta tới để giao cho ngươi chút việc cần làm.” Thiển Ly Du nói xong liền cong khóe môi, lộ ra nụ cười khiến kẻ khác bồn chồn.
Nhìn nụ cười và dung nhan tuyệt sắc của biểu đệ mình, Ngụy Thanh Sương dần dần thu lại vẻ mặt vui đùa, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, ngay cả nụ cười bên môi cũng trở nên gượng gạo, khóe miệng co quắp nói: “Sản nghiệp của Du Nguyệt lâu lớn như vậy, chỉ riêng Ảnh bộ cũng có những chuyện chưa làm xong, Ly Du a, ngươi xem này…” Ngụy Thanh Sương lắp bắp nói, trong lòng rất muốn tát cho mình hai cái, thầm hận chính mình vì sao biết rõ thiếu niên này không thể trêu chọc còn cứ nhiều lần thấy thân thử nghiệm.
Ngụy Thanh Sương nghĩ vậy, rồi đem ánh mắt chuyển hướng Ngụy Thanh Hoằng và Thanh Nguyệt cầu cứu, nhưng hai người kia lại coi như không phát hiện, vẫn tự uống trà, hiển nhiên định bo bo giữ mình, thấy chết không cứu.
Thiển Ly Du thấy thế, tiếu ý bên môi càng đậm: “Thanh Sương, ở trước mặt ta ngươi còn khiêm tốn làm gì. Huống chi, chuyện lần này ta muốn ngươi làm không phải chuyện nhỏ, mà là một vụ mua bán lớn, chẳng lẽ ngươi không muốn biết là cái gì sao?”
Mua bán lớn? Ngụy Thanh Sương nghe vậy nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ này chính là bản tính đáng buồn của thương nhân a! Rõ ràng thấy được cái đuôi hồ ly đang liên tục lay động phía sau thiếu niên, nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản sự tò mò về vụ “mua bán lớn” kia, Ngụy Thanh Sương đành kiên trì hói: “Ngươi nói trước nghe thử xem…”
Sau đó Thiển Ly Du chỉ cười không nói, y lấy từ trong lòng ra một cuộn tơ lụa đưa qua. Ngụy Thanh Sương chần chờ liếc nhìn y, rồi mới vươn tay nhận lấy mở ra, Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt đứng bên cũng vây lại.
Tơ lụa màu vàng tươi vừa nhìn liền biết là vật dụng của Hoàng thất, khi ánh mắt ba người chạm vào ấn giám ở góc trái của mảnh lụa thì đều âm thầm hút một ngụm khí lạnh – cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy họ cũng có thể nhận ra, ấn giám này chính là tư ấn của đương kim đế quân Dạ Quân Hi. Lẽ nào, lần này người muốn mua bán với bọn họ chính là Dạ Quân Hi sao?
Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng vẻ mặt đều khiếp sợ nhìn về phía Thiển Ly Du, nhưng thiếu niên chỉ nhấp một ngụm trà, khẽ thở dài nói: “Hai nước Triều Hoàn đã đánh vào Diệu quốc, Diệu quốc chống đỡ không được bao lâu nữa.” Thiển Ly Du chưa hề nói rõ, nhưng hai huynh đệ Ngụy gia không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ trong nháy mắt liền hiểu được ngụ ý của y.
“Nói vậy, đế quân Lam Vũ sắp khai chiến?” Suy tư một lát, Ngụy Thanh Hoằng nhíu chặt mày hỏi.
Thiển Ly Du gật đầu sau đó lại lắc đầu nói: “Hai nước Triều Hoàn và Diệu quốc đều là nước phụ thuộc của Lam Vũ. Nước phụ thuộc tranh chấp, mẫu quốc ở giữa điều đình không có gì đáng trách. Dạ Quân Hi sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh, nhưng nếu Thụy Hoa nhân cơ hội gây trở ngại, Lam Vũ sẽ không ngồi chờ chết.” Thiển Ly Du nói xong liền khoát tay ý bảo ba người đừng khẩn trương, y cười nhẹ nói tiếp: “Ta đã sớm nói qua, chuyện của Lam Vũ không liên quan tới Du Nguyệt lâu, lần này cũng vậy, chỉ bất quá là làm chút mua bán với Dạ Quân Hi mà thôi. Nếu Diệu quốc thật sự bị công phá, Lam Vũ nhất định sẽ xuất binh, đến lúc đó ngoại trừ quặng sắt và đá tiêu, những khoáng sản còn lại Du Nguyệt lâu chiếm năm phần.”
“Một nửa?!” Ngụy Thanh Sương không khỏi líu lưỡi, vẻ mặt kinh ngạc. Khoáng sản trong lãnh thổ Diệu quốc có tất cả bao nhiêu hắn không biết, nhưng cũng có thể ước chừng, nếu có được một nửa, vậy chỉ sợ là phủ khả địch quốc, “Này… Tuy rằng đây không phải lần đầu Du Nguyệt lâu buôn bán với triều đình, nhưng lại là lần đầu tiên chia đều lợi ích, e rằng sẽ xảy ra chuyện a:” Huống hồ ái nhân của ngươi không phải kẻ tầm thường, hắn thực sự có thể bỏ được khối thịt béo lớn như vậy sao? Nửa câu sau Ngụy Thanh Sương không dám nói ra, chỉ dám oán thầm trong lòng.
Song Thiển Ly Du lại lắc đầu, ngón tay vuốt lên miệng chén, thần bí nói: “Lần này hợp tác với Du Nguyệt lâu không phải triều đình Lam Vũ, mà là Dạ Quân Hi. Năm phần cho Du Nguyệt lâu, năm phần còn lại không phải thu về quốc khố, mà thu về tư khố của Dạ Quân Hi.”
Ngụy Thanh Sương và Ngụy Thanh Hoằng vẫn cau mày, trong lòng có chút bối rối. Tuy rằng quốc khố và tư khố của đế quân là hai thứ khác nhau, nhưng đối với Du Nguyệt lâu mà nói không có gì khác biệt, vẫn là giao tiếp với triều đình Lam Vũ, vẫn tồn tại nguy hiểm. Tuy rằng giờ đây đế quân Lam Vũ nhìn như rất yêu Thiển Ly Du, nhưng với những hiểu biết của hai huynh đệ bọn họ về Thiển Ly Du, chẳng lẽ thiếu niên khôn khéo này bị ái tình mê muội tâm trí mà mất đi khả năng phán đoán sao?
Thấy sắc mặt của Ngụy Thanh Sương và Ngụy Thanh Hoằng vẫn âm tình bất định, Thiển Ly Du tất nhiên hiểu được bọn họ suy nghĩ cái gì, trong lòng cũng không buồn bực. Đối với sự lo lắng của bọn họ, Thiển Ly Du chỉ cười nhẹ, đưa ra viên thuốc an thần cuối cùng: “Thanh Sương, Thanh Hoằng, từ khi ta mới vào cung không lâu, Dạ Quân Hi đã đem tư khố giao cho ta rồi…”
…
Trong Ngự thư phòng, đương kim Lam Vũ đế quân bệ hạ đang phê duyệt tấu chương. Nhưng, đối với đống tấu chương liên quan tới giang sơn xã tắc quốc gia đại sự, nam nhân được xưng là vị quân chủ thánh minh nhất từ khi khai quốc tới nay này lại không quá hăng hái.
Ấn đường nhíu chặt, hai tròng mắt sắc bén tỏa ra lãnh ý, giờ này khắc này ngay cả bút son trong tay, Dạ Quân Hi cũng cảm thấy không vừa mắt. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ thấy mặt trời đã ngả về Tây, một canh giờ nữa là tới chạng vạng.
Trên án thư có đặt một chén canh gà, là do Hàn quý nhân mẫu phi của Tam hoàng tử tự mình đưa tới. Giờ đây trong đế cung, khi người người đều biết trái tim đế quân bệ hạ thuộc về Quốc sư đại nhân, thì chỉ có vị Hàn quý nhân này dường như vẫn chưa bỏ cuộc, luôn thừa dịp Thiển Ly Du không ở bên cạnh Dạ Quân Hi, ăn mặc trang điểm lộng lẫy tới đây xum xoe.
Thường ngày Dạ Quân Hi cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt mặc nàng, Hàn quý nhân bị cự tuyệt liền ngoan ngoãn rời đi, nhưng hôm nay nàng tới không đúng lúc, gặp ngay khi tâm tình Dạ Quân Hi vô cùng ác liệt, cho nên liền bị đuổi ra Ngự thư phòng, còn cưỡng chế cấm túc ba tháng, phạt bổng nửa năm.
Thảm trạng của Hàn quý nhân khiến tất cả nội thị cung nga hầu hạ trong Ngự thư phòng toát mồ hôi lạnh, đều không biết hôm nay đế quân bệ hạ rốt cuộc bị làm sao vậy. Chỉ có Lâm Hứa minh bạch, bệ hạ khác thường như thế, e rằng là vì thiếu niên kia xuất cung đến giờ vẫn chưa về…
Ném bút son, Dạ Quân Hi ngồi nghiêng trên ghế vẻ mặt không kiên nhẫn, thường thường đem ánh mắt chuyển hướng cửa sổ.
“Du Nhi còn đang ở Khanh phủ?” Sau một lúc lâu, Dạ Quân Hi rốt cuộc không nhẫn nại được, quay đầu hỏi ảnh vệ ở chỗ tối.
“Hồi bẩm bệ hạ, nửa nén hương trước có tin tức truyền đến, công tử đang trên đường hồi cung. Lúc này hẳn đã tới cửa cung.” Ảnh vệ cung kính đáp.
Dạ Quân Hi nghe vậy trong mắt hiện lên tia sáng, hắn lập tức đứng dậy đi tới cửa phòng. Nhưng cửa phòng vừa mở, trước mắt liền hiện lên thân ảnh màu tím trong, hai tròng mắt như hắc diệu thạch mà hắn nhớ thương đang có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Hi?”
Tại Khanh phủ, Thiển Ly Du cùng Ngụy Thanh SƯơng và Ngụy Thanh Hoằng thương nghị tường tận kế hoạch xong liền vội vội vàng vàng hồi cung, còn chưa đợi y phản ứng lại, thân thể đã bị kéo vào ***g ngực tràn đầy khí tức Thanh Mộc đàn hương.
Thiển Ly Du chỉ thoáng sửng sốt liền phản ứng lại, y thầm nghĩ chắc không phải nam nhân này chờ không được muốn tự mình xuất cung đón y đi? Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Dạ Quân Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vật nhỏ, nếu ngươi không trở về ta liền muốn đích thân tới đem ngươi trói về.”
Dạ Quân Hi vốn không hài lòng việc Thiển Ly Du xuất cung cả ngày hôm nay, nhưng dựa vào sự tôn trọng đối với ái nhân, cho dù hắn không nguyện ý, nhưng cũng chỉ có thể tự mình tiễn người xuất cung. Song hắn không ngờ, không có Thiển Ly Du ở bên, sự vắng vẻ trong Ngự thư phòng mà hắn đã quen thuộc mười năm đột nhiên khiến hắn cảm thấy cô tịch, xem ra hắn đã trúng độc của vật nhỏ, không phải nặng bình thường mà là thấm vào cốt nhục…
Cửa Ngự thư phòng mở, cảnh đế quân bệ hạ và Quốc sư đại nhân ôm nhau rơi vào trong mắt mọi người, nhưng không có ai dám bất mãn. Song, da mặt Thiển Ly Du vẫn rất mỏng, Lâm Hứa đến đây bẩm báo thấy cảnh này ho nhẹ một tiếng, Thiển Ly Du liền lập tức buông tay.
Thân hình mềm mại rời đi, Dạ Quân Hi giương mắt thản nhiên lườm Lâm Hứa, sau đó đành ôm người trong lòng quay vào Ngự thư phòng. Còn Lâm Hứa thì nhịn không được mỉm cười, đi theo tiến vào.