Ảm Dạ Ly Du

Chương 51

Trận tuyết thứ hai rơi xuống đế đô đúng vào ngày mùng tám tháng chạp. Vầng trăng khuyết treo ở phía chân trời, ánh trăng vốn mông lung nhưng khi chiếu xuống đô thành đầy tuyết trắng lại trở nên vô cùng sáng sủa. Khắp nơi đều được trang trí bằng những màu sắc rực rỡ. Nhà nhà đều dán song hoa (giấy cắt hoa văn) và chữ phúc lên trước cửa, trong đế đô bắt đầu có chút không khí ngày tết. Hôm nay bên bờ sông Thanh Đô vẫn náo nhiệt phi phàm, cuộc ám sát khủng khiếp trên du thuyền của hoàng gia và trận đại hỏa xảy ra nửa tháng trước đã sớm bị chìm xuống trong bầu không khí vui mừng của ngày tết.

“Thanh Hoằng, ngươi thực sự muốn đi cùng chúng ta sao? Thân thể của ngươi….” Nhìn Ngụy Thanh Hoằng đang muốn choàng thêm áo khoác, sắc mặt vốn có chút bệnh trạng của hắn khi khoác lên người chiếc áo choàng đen lại càng thêm tái nhợt, Ngụy Thanh Sương có chút không tán thành. Nhưng còn chưa nói xong đã bị nụ cười ôn nhuận của Ngụy Thanh Hoằng cắt ngang:

“Thân thể của ta không có gì đáng ngại. Mặc dù gầy yếu hơn trước kia một chút, nhưng cũng không tới mức gió thổi là ngã. Huống hồ ta nằm trên giường lâu như thế, nếu không đi ra bên ngoài thì cũng sắp buồn chán muốn chết.”

Ngụy Thanh Sương nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó xử, nhìn về phía Thiển Ly Du, đã thấy thiếu niên tuyệt mỹ kia chỉ nhẹ nhàng cười: “Không sao. Có hai người chúng ta, còn sợ Thanh Hoằng bị thương tổn gì hay sao. Đi đi, Loan Cầm các khoai trương lại, sao có thể không có hai vị lão bản các ngươi được?”

Hai ngày trước, Ngụy Thanh Sương cùng Thiển Ly Du hợp lực rốt cuộc đã đem toàn bộ sản nghiệp của Du Nguyệt lâu ở Diệu quốc rút về. Sau đó mua lại thuyền hoa lớn nhất trên sông Thanh Đô của Loan Cầm các với giá cao, hôm nay chính là ngày Loan Cầm các khai trương.

Tuy nói, bạc mà Du Nguyệt lâu kiếm được cũng đủ để mấy người bọn họ sống nhàn nhã tự tại suốt cuộc đời này, nhưng sống trong đế đô Lam Vũ ngay dưới hoàng thành, Thiển Ly Du phải để tâm chú ý nam nhân nguy hiểm kia. Mà thanh lâu chính là nơi hỗn tạp đủ loại tin tức, dùng làm tai mắt là thích hợp nhất.

Nghĩ như vậy, Thiển Ly Du liền nhớ tới chuyện mấy ngày nay bên trong đế đô canh phòng càng thêm nghiêm ngặt. Hình như từ ngày đem Trào Phượng trả lại, quân số thủ vệ ở cửa thành đã tăng thêm năm phần. Đối với chuyện này, Thiển Ly Du chỉ có thể cười khổ trong lòng, có vẻ như, Trào phượng vẫn không thể bỏ đi ý định muốn bắt lại y của nam nhân kia.

Tìm được y, có thể làm được gì đây? Giết y, hay là muốn y tiếp tục làm một vị “Thượng quân” trong hậu cung của hắn? Thiển Ly Du im lặng tự hỏi, hai tròng mắt xinh đẹp hiện lên chút thất thần.

Mỗi ánh mắt sắc bén của nam nhân kia, mỗi nụ cười lạnh lùng, sự ấm áp khi hắn ôm y hay nụ hôn cường thế ấn xuống bên môi kia đều bị khắc trong trí óc, không thể nào xóa nhòa, thậm chí còn có cả bộ dáng khi hắn nhắm mắt dưỡng thần trong dục trì đầy hơi nước và xúc cảm co dãn tràn đầy lực lượng của làn da dưới bàn tay……

Thiển Ly Du nhíu máy trong vô thức, vươn tay xoa lên đôi môi của chính mình. Y còn nhớ kỹ sự khó chịu khi bị ôm lấy và hôn môi, nhưng cảm giác ướt át lành lạnh và khí tức nam tính thuần khiết của nam nhân kia lại vẫn thường xuất hiện trong đầu.

Thật đúng là mâu thuẫn a…………..

Thiển Ly Du cười khổ lắc đầu, không muốn để khuôn mặt tà mị khuynh thành đó lại xuất hiện trong đầu mình. Nhưng, tâm đã loạn, chỉ là người trong cuộc còn không hề biết mà thôi.

Ngụy Thanh Sương và Ngụy Thanh Hoàng vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Thiển Ly Du.

Ngụy Thanh Sương thấy Ngụy Thanh Hoằng kiên quyết, Thiển Ly Du cũng không ngăn cản, cuối cùng đành im lặng không khuyên can gì, mà tiến lên đỡ lấy Ngụy Thanh Hoằng. Khi đầu ngón tay chạm tới bàn tay lạnh buốt của đệ đệ, trong lòng hắn liền lập tức cảm thấy đau đớn.

Bởi vì độc của Dẫn chậm đã xâm nhập cốt tủy, mắc dù giải được độc, nhưng lại hủy đi toàn bộ nội lực và thân thể tráng kiện của Ngụy Thanh Hoằng. Cho dù mấy ngày gần đây dốc lòng điều dưỡng tẩm bổ, sợ rằng cuối cùng nhiều lắm chỉ có thể khôi phục lại mức độ như một người bình thường, muốn luyện tập lại công lực như trước là chuyện không có khả năng.

Đối với một người tập võ mà nói, sự thống khổ khi mất đi nội lực chỉ sợ khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng điều khiến Ngụy Thanh Sương âm thầm lo lắng chính là, Ngụy Thanh Hoằng chưa hề biểu hiện ra một chút chán nản hoặc bi thương gì đối với chuyện này. Chính bởi thế cho nên hắn không thể thăm dò được Ngụy Thanh Hoằng là thật sự không hề để ý hay chỉ đang miễn cưỡng tươi cười mà thôi.

Nghĩ như vậy, trong mắt Ngụy Thanh Sương xẹt qua một tia hàn ý – kẻ dám cả gan tổn thương Thanh Hoằng như vậy, chắc chắn có một ngày hắn sẽ bắt được, rồi sau đó đem bầm thây vạn đoạn………….

Ngụy Thanh Hoằng nhận thấy sự khác thường của huynh trưởng, vừa nhìn sắc mặt liền biết ca ca đang lo lắng cho mình, trong lòng hiện lên một tia ấm áp, nhưng lại không biết nên nói cái gì để an ủi huynh trưởng, đành vươn tay vỗ vỗ bờ vai Ngụy Thanh Sương, cười lắc đầu.

Ngụy Thanh Hoằng không phải là hoàn toàn không quan tâm tới chuyện mất đi nội lực, nhưng có thể giữ lại tính mạng sau kiếp nạn này đối với hắn đã giống như sự ban ơn của ông trời. Huống chi mạng này là do Ly Du trải qua nhiều lần gian nguy mới có thể giữ lại cho hắn, nếu hắn suốt ngày ủ rũ về chuyện mất đi nội lực, chẳng phải là có lỗi với đại ca, có lỗi với Ly Du sao.

Tuy rằng ven sông Thanh Đô là gần trong gang tấc, nhưng để tránh tai mắt, huynh đệ ba người đều ngồi mã xa đi tới một nơi vẳng vẻ ven sông, sau đó bước lên một chiếc thuyền nhỏ có mui, lặng lẽ đi về phía Loan Cầm các.

Loan Cầm các đã sừng sững bên sông Thanh Đô hơn mười năm, từ một chiếc thuyền hoa nho nhỏ năm xưa biến thành một trong những nơi nổi danh nhất đế đô, nó đã chứng kiến những biến đổi lịch sử của Lam Vũ đế đô từ khi đế quân Dạ Quân Hi kế vị tới nay. Nhưng mấy năm gần đây, trong đế đô ngày càng phồn hoa, trên sông Thanh Đô cũng liên tục có những thuyền hoa thanh lâu khác cạnh tranh, tình hình gần đây của Loan Cầm các cũng không được như ý muốn. Bởi vậy khi Ngụy Thanh Sương muốn mua lại Loan Cầm các với giá cao, lão bản cũ mới không hề phản đối như thế.

Ngoại trừ những nữ linh (đào kép), nam quan (người làm thuê) đã làm việc trong Loan Cầm các từ trước, Ngụy Thanh Sương còn sai người mua thêm một vài nữ tử có tư sắc thượng đẳng, sắp xếp lại toàn bộ những người trong các, trước ngày khai trương mới thả ra tin tức sẽ tổ chức cuộc thi hoa khôi, còn mời rất nhiều thương nhân phú hào, vương hầu quý tộc tới dự tiệc. Tin tức vừa truyền ra, liền thu hút được sự hứng thú của bách tính trong đế đô. Cho nên khi trời vừa tối, liền có mấy trăm người chen chúc ở ven sông Thanh Đô, chờ đợi Loan Cầm các mở cửa đón khách.

Khác với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, bên trong Loan Cầm các tất cả mọi người đều bận tối mắt tối mũi. Tú bà trang điểm lộng lẫy đang phân phó quy công, tiểu tư (người làm thuê, gã sai vặt) nhanh chóng chuẩn bị tiệc rượu, còn những vũ cơ, ca nữ đều đang vội vã trang điểm, chỉ mong khi thuyền hoa mở cửa, chính mình có thể trở thành người nổi bật nhất trong mắt mọi người, được ngồi lên bảo tọa (ngai vàng) của hoa khôi, có được quyền lợi lựa chọn khách nhân.

Trong đại đường (phòng khách) huyên náo, lộn xộn, nhưng trên tầng thứ ba của thuyền hoa lại vô cùng an tĩnh. Hương khí pha trộn giữa bạch chỉ và tô hợp quanh quẩn ở hành lang gấp khúc, tiếng đàn phiêu đãng xa xăm liên miên không dứt. Khiến người khác nhịn không được nghĩ rằng nơi này không phải là một thanh lâu bẩn thỉu tối tăm, mà là nơi ẩn cư của một thế ngoại cao nhân.

Trong phòng, Thiển Ly Du che một tấm lụa mỏng trên mặt ngồi trên thượng tọa (chỗ cao nhất), Ngụy Thanh Hoằng cùng Ngụy Thanh Sương đang ngồi hai bên, một nữ tử dáng người yểu điệu đang ngồi chính giữa đánh đàn. Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, dáng người kiều diễm, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống, che đi dung nhan của nàng, ngón tay thon dài tùy ý lướt qua trên cầm huyền (dây đàn), thanh âm du dương liền phát ra.

Một lát sau, tiếng đàn ngừng lại, nàng kia ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Chủ thượng đã tận hứng hay chưa?” Nàng vừa ngẩng đầu, liền khiến người khác thấy rõ dung mạo. Chỉ thấy trên khuôn mặt vốn nên xưng là tuyệt sắc, lại xuất hiện một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt bên trái cho tới tận cằm, vừa nhìn liền biết là do độn khí (vật dụng hoặc vĩ khí cùn) xẹt qua gây nên thương tích, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng vẫn không thể mất đi, khiến kẻ khác nhịn không được mà than thở tiếc nuối. Nhưng ba người ngồi trên ghế kia, dường như đã quen với dáng dấp này của nàng, không hề lộ ra chút thần sắc khác thường nào.

“Diễm Cơ, cầm kĩ của ngươi lại tiến bộ không ít a.” Người mở miệng chính là Ngụy Thanh Sương, phe phẩy chiếc chiết phiến không hợp mùa trong tay theo thói quen, vẻ mặt lại như đăng đồ tử (kẻ phóng đãng).

Diễm Cơ che miệng cười, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự quyến rũ của một nữ tử thành thục, so với sự e thẹn của thiếu nữ càng thêm mê hoặc lòng người, giọng nói như ngân linh (chuông bạc) của nàng xen lẫn một ti tiếu ý: “Sương công tử quá khen.”

“Thanh Sương quả nhiên suy tính chu đáo, để Diễm cơ tới quản lý Loan Cầm các thực sự là quá thích hợp.” Thiển Ly Du thản nhiên mở miệng, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia tán thưởng đối với nữ tử mặc hồng y kia.

Ba năm trước, Ngụy Thanh Sương gặp được Diễm Cơ trong một thanh lâu, lúc ấy nàng đã bị hủy dung nhan, nhận hết mọi xỉ nhục hành hạ, hắn liền tiện tay cứu nàng. Nhìn ra sự bất phàm của nữ tử này, Ngụy Thanh Sương đem nàng mang về Lam Chỉ uyển, sau đó lại đem Lam Chỉ uyển cho Diễm Cơ quản lý. Giờ đây, sản nghiệp của Du Nguyệt lâu ở Diệu quốc đã được rút về, Ngụy Thanh Sương đã mệnh cho Diễm cơ mang vài tên quản sự trong Lam Chỉ uyển tới đế đô Lam Vũ, để quản lý Loan Cầm các mới được khai trương.

Diễm Cơ liếc nhìn thiếu niên ngồi trên chủ tọa, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ. Nàng chưa bao giờ gặp được chủ nhân chân chính của Lam Chỉ uyển, cũng chưa bao giờ nghe nói thiếu niên này lại thực sự bất phàm như vậy. Tuy rằng Thiển Ly Du đã che khuất nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt tuyệt thế vô song cùng với vết chu sa lệ như ẩn như hiện kia, đã có thể thấy được một chút tuyệt thế mỹ mạo của thiếu niên.

“Hôm nay, Loan Cầm các khai trương, ba vị không xuống phía dưới xem cuộc thi hoa khôi sao?” Sau khi hâm mộ, Diễm Cơ vẫn nhớ sứ mệnh của chính mình, nàng che miệng cười, rồi nói: “Diễm Cơ ta đã thay ba vị chuẩn bị một gian sương phòng bí ẩn a….”

—————————————————————

Song hoa: giấy cắt hoa văn, dưới đây là một vài mẫu song hoa

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​song-hoa-2.jpg​)

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​song-hoa-3.jpg​)
Bình Luận (0)
Comment