Ảm Dạ Ly Du

Chương 74

Giọng nói trầm thấp êm tai vang lên trong tẩm cung, bàn tay đang ấn bóp cho Dạ Quân Hi của “Bạch Khải Nhiên” lập tức dừng lại, tẩm cung chìm vào yên lặng, so với vừa rồi bầu không khí còn có thêm chút căng thẳng. Ngay lúc này con mèo con không biết chơi ở nơi nào đột nhiên chạy về, nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu gối của “Bạch Khải Nhiên”, đem bụi đất trên móng vuốt cọ hết vào quan bào của y. Trừng mắt nhìn con mèo hồi lâu, “Bạch Khải Nhiên” mới khẽ thở dài, mở miệng nói lên thanh âm êm dịu, vô cùng dễ nghe và không hề già nua như trước đó: “Nguyên lai là tiểu gia hỏa này làm bại lộ thân phận của ta… Trở về ta phải bỏ đói ngươi mấy bữa mới được.”

Mèo con gầm nhẹ một tiếng, tựa như biết chắc chủ nhân sẽ không đối xử như vậy với nó, nó cuộn tròn nằm trong lòng y thỏa mãn nhắm mắt lại. Tiếng cười trầm thấp vang lên, nam nhân trên nhuyễn tháp xoay người ngồi dậy, nhíu mày nhìn Thiển Ly Du vẫn mang lớp mặt nạ của Bạch Khải Nhiên: “Nhiều kẽ hở như vậy, cho dù không có tiểu gia khỏa này, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm trẫm bao lâu?”

Dạ Quân Hi nói xong liền vươn tay kéo người nọ lại gần một chút, khẽ vuốt lên đôi mắt tuyệt sắc kia, “Ngươi che được dung mạo nhưng không che được đôi mắt này, cho dù giấu hết những ánh sáng trong đó cũng vô dụng mà thôi.”

Thanh âm trầm thấp mang theo thâm ý, trong đôi mắt phượng xẹt qua một chút hồi ức. Nhớ khi mới gặp nhau, ánh mắt này đã lưu lại ấn ký trong lòng hắn và rồi ấn ký đó càng càng ngày đậm, cho tới bây giờ đã khắc sâu vào lòng không thể nào quên.

Mới vừa rồi tại trên điện, khi gặp được “Bạch Khải Nhiên” quả thực hắn đã thất vọng cực độ, nhưng sau đó người này nói được hai câu hắn liền nhận thấy khác thường, cộng thêm sự quấy rối của mèo con, càng khiến hắn vững tin rồi mừng thầm. Thân tử bị hậu cung phi tần đầu độc mà chết, hắn thân là phụ, là quân nhưng lại chỉ nghĩ tới ái nhân của mình có tiến cung hay không. Kẻ giết thân tử của hắn, hắn tất nhiên sẽ điều tra đến cùng, nhưng đối với hắn, người trước mắt này còn trọng yếu hơn rất nhiều. Danh tiếng lãnh huyết bạc tình hoàn toàn xứng với Dạ Quân Hi, hắn căn bản là không quan tâm mà thôi.

Thiển Ly Du nhìn ánh mắt nóng rực của nam nhân trên tháp thượng, y có chút mất tự nhiên buông xuống mí mắt, nhẹ vỗ về bộ lông mềm mại của mèo con, y thấp giọng nói: “Ta cũng không hy vọng có thể giấu diếm được đế quân bệ hạ. Trái lại vẫn phải cảm tạ ngài đã không vạch trần thân phận của ta ở trên đại điện.”

Từ ngày ấy tới nay, trong lòng y luôn tồn tại một chút bất an và sợ hãi đối với Dạ Quân Hi. Nếu không phải vì giúp Thiển Như Nguyệt thì hôm nay y sẽ không tự mình tiến cung. Hoa mặc lăng vẫn chưa nở, bất quá vài ngày trước y dùng chim sơn ca truyền thư cho Chung Ly, muốn xin một chút hoa khô, mặc dù không hiệu quả không bằng hoa tươi, nhưng hôm nay cũng có tác dụng không nhỏ.

Dạ Quân Hi nhìn Thiển Ly Du cúi đầu xuống, trong lòng hắn có chút không vui, rồi lại thêm một tia đắng chát. Nếu ngày ấy không làm tổn thương người này, y có lẽ đã không hề e dè, đối chọi gay gắt với hắn như trước kia, thế còn tốt hơn sự co quắp và bất an như bây giờ rất nhiều. Nhưng Dạ Quân Hi biết, việc này tuyệt đối không thể cưỡng cầu. Nếu Ngụy Thanh Hoằng nói không sai, như vậy trong lòng Du Nhi của hắn còn cất chứa một bí mật mà ngay cả y cũng không nguyện ý nhắc tới, hắn nhất định sẽ đợi được tới ngày người này nguyện ý chính miệng nói cho hắn. Nghĩ như vậy, Dạ Quân Hi không khỏi khẽ thở dài trong lòng. Không muốn thấy thần sắc e ngại của Thiển Ly Du, hắn thản nhiên thay đổi đề tài, “Mà thôi. Trẫm nghe nói, trước kia tại Diệu quốc Thiển Như Nguyệt không hề thân cận với ngươi, sợ rằng ngay cả mặt mũi cũng không gặp được vài lần, chẳng qua là một vị hoàng tỷ chưa bao giờ quan tâm đến ngươi, vì sao còn muốn bảo hộ nàng như vậy?”

Thiển Ly Du tất nhiên sẽ nhận thấy Dạ Quân Hi đã thay đổi đề tài, nhưng y cũng không muốn tiếp tục chìm đắm trong bầu không khí ái muội, tối tăm vừa rồi. Huống chi chuyện của Thiển Như Nguyệt chính là nguyên nhân khiến y mạo hiểm tiến cung. Vì vậy y liền trả lời câu hỏi của đối phương: “Nữ nhân làm mẫu thân sẽ trở nên khác với trước kia. Như Nguyệt khiến ta nhớ lại mẫu phi của ta, nếu hài tử trong bụng bình an, sau này nàng sẽ là mẫu thân tốt. Cho dù trước đây không thân cận, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm. Nếu nàng đã vội vã sai người cầu cứu ta, ta há có thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trong cung.”

“Thì ra là vậy.”

Dạ Quân Hi nheo mắt, nhớ lại những gì Thiển Như Nguyệt đã làm sau khi mang thai, quả thật không giống nữ oa nhi kiêu ngạo ngang ngược trước kia. Bất quá…. Khiến y nhớ tới mẫu thân sao? Dạ Quân Hi không khỏi cong lên khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt. Hắn chưa từng nhận thức được cái gì là tình thương của mẹ, nữ nhân sinh ra hắn có gia thế hiển hách, tướng mạo diễm lệ, lòng đố kị mạnh mẽ, trong đầu tràn ngập khát vọng đối với quyền lực, riêng thứ “tình thương của mẹ” kia thì nàng lại không hề có. Bất quá, Dạ Quân Hi cũng không quan tâm tới thứ này. Hắn chỉ lưu ý tới ý nguyện của Thiển Ly Du. Nếu Du Nhi của hắn muốn bảo hộ Thiển Như Nguyệt, vậy hắn sẽ không thờ ơ với hậu cung như trước, sẽ không trơ mắt nhìn Thiển Như Nguyệt mất mạng trong hậu cung. Còn những chuyện khác đều không quan trọng. Hơn nữa, nếu Thiển Như Nguyệt có thể bình yên sinh sản, sau này sẽ mang lại không ít tác dụng.

Mắt thấy Dạ Quân Hi khẽ gật đầu, Thiển Ly Du mở miệng hỏi: “Đế quân bệ hạ có manh mối gì liên quan tới việc này chưa?”

“Thiển Như Nguyệt có Tô Thụy ở bên, xung quanh lại không ai có thể thay nàng đi làm việc này, nàng tất nhiên sẽ không phải hung thủ ám sát Thạc Nhi. Dựa theo những việc liên tiếp xảy ra gần đây, trẫm quả thực có nghi ngờ một người.”

“Nga? Người nào?”

Thiển Ly Du mở miệng hỏi, trong lòng cũng có đối tượng khả nghi, nhưng không biết có giống với suy nghĩ của Dạ Quân Hi hay không. Dạ Quân Hi vẫn đang quan sát tỉ mỉ thần sắc của người trước mặt, nghe vậy hắn liền cong khóe môi mỉm cười nói: “Nếu trong lòng ngươi đã có suy đoán, sao không cùng nói ra?”

Hai người im lặng trong chốc lát sau đó đồng thanh nói: “Liên phi.”

Còn chưa dứt lời, trong đôi mắt tuyệt sắc liền hiện lên thần thái “quả thực là như vậy”, Dạ Quân Hi nhìn về phía Thiển Ly Du, ánh mắt chứa đầy tán thưởng.

“Nếu việc này thực sự do Liên phi gây nên, nàng này một chiêu nhất tiễn hạ song điêu thực sự quá cao minh, rất khó tìm ra kẽ hở. Quả thực không hổ là nữ nhân có thể ngồi trên vị trí quý phi.”

Thiển Ly Du thoáng có chút khổ não, nhíu mày. Thực tế, khi chuyện ở đây truyền đến tai, y đã bắt đầu hoài nghi việc này chính là do Liên phi gây nên. Dù sao từ khi biết Thiển Như Nguyệt có thai, Liên phi vẫn luôn mưu tính hãm hại Thiển Như Nguyệt. Lần này lợi dụng mâu thuẫn giữa Thiển Như Nguyệt và Lâm chiêu nghi, không chỉ trừ bỏ được Lục hoàng tử mới vừa hai tuổi sắp được nhập tịch, giá họa cho Thiển Như Nguyệt, nhất thạch nhị ô (một viên đá trúng hai con quạ) đồng thời còn khiến người khác không hề hoài nghi. Tất nhiên việc này cũng có thể là do những cung phi khác chủ mưu, nhưng các cung phi kia không có hậu thuẫn và quyền lực trong hậu cung lớn như Liên phi. Nghĩ như vậy, Thiển Ly Du không khỏi nhìn về phía Dạ Quân Hi, chế giễu: “Nếu đã biết sau này nhất định phải diệt trừ Chương thị, vì sao trước kia còn phong nàng làm phi?”

“So với những nữ nhân chỉ biết gây sóng gió, thủ đoạn dọn dẹp hậu cung của Liên phi có thể thay trẫm giải quyết không ít phiền phức.” Hơn nữa trong hậu cung chỉ có Liên phi có thể coi là “thú vị”. Bất quá nửa câu sau Dạ Quân Hi không nói khỏi miệng, sợ thiếu niên nhạy cảm nhỏ bé này sẽ hiểu lầm điều gì, dù sao nguyên nhân khiến hắn nảy sinh hứng thú đối với y cũng bởi vì y bất phàm và “thú vị”.

Thiển Ly Du chưa hề phát hiện thần sắc có chút khác thường của Dạ Quân Hi, y vẫn tập trung tinh thần vào những suy luận của vụ án. Điểm mấu chốt để phá vụ án này nằm ở bà vú và gia đình nàng. Bây giờ mọi người chết sạch, nhưng sát thủ và lá thư kia cũng có thể coi như chứng cứ để điều tra mọi chuyện.

Trong tẩm cung, hai người trò chuyện khá lâu, bên ngoài Lâm Hứa thấy mặt trời đã ngả về Tây, canh giờ sắp tới, liền nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nên dùng bữa.”

Không bao lâu, bên trong truyền ra thanh âm của Dạ Quân Hi: “Truyền thiện.”

Nhìn sắc trời bên ngoài, Thiển Ly Du có chút mệt mỏi, xoa xoa ấn đường, đứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm, ta cũng nên hồi phủ.”

Nhưng còn chưa dứt lời, tay đã bị nắm lấy, kéo cả người y ngồi xuống tháp thượng.

“Dùng bữa xong quay về cũng không muộn.”

Dạ Quân Hi tựa như đang đề nghị, nhưng giọng nói lại mang theo chút cường thế không thể phản bác. Thật vất vả chờ đến khi người này hồi cung, sao có thể để y rời đi dễ dàng như vậy? Đừng nói là dùng bữa, cho dù là ngủ, hắn cũng muốn đem người này vây chặt ở nơi đây. Dạ Quân Hi nghĩ vậy, ngón tay thon dài hữu lực cầm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia. Thiển Ly Du thoáng sửng sốt, theo trực giác muốn quăng đi khối nhiệt độ nóng rực ở bàn tay, nhưng đại môn của tẩm cung đột nhiên bị đẩy ra đã ngăn lại hành động “đại nghịch bất đạo” của y.

Người tiến vào tất nhiên là Lâm Hứa, mắt thấy đế quân bệ hạ cùng “Bạch ngự y” đang cầm tay nhau vô cùng quỷ dị, thoáng suy thư trong lòng Lâm Hứa liền biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

“Vi thần tham kiến bệ hạ,… Công tử.”

Khi Lâm Hứa nói đến hai chữ “công tử” quả thật đã do dự một lúc, thuật dịch dung của Thiển Ly Du vô cùng tinh xảo, khuôn mặt giống Bạch ngự y như đúc, chỉ sợ ngay cả nếp nhăn trên trán cũng giống nhau. Song, tuy rằng người nọ là người mà đế quân bệ hạ tâm tâm niệm niệm, nhưng hôm nay y lại mang khuôn mặt như vậy mà nắm tay đế quân, hình ảnh này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị…

“Khuôn mặt này, cởi ra đi, dù sao trong Thương Kình cung sẽ không có ai nhìn thấy.”

Dạ Quân Hi hơi cong lên khóe môi, cười nói. Hắn đã sớm muốn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của người này, nhưng nghe Ngụy Thanh Hoằng nói, hình như người này không thích dung mạo của chính mình, cho nên hắn chưa hề mở miệng yêu cầu. Bất quá phản ứng của tâm phúc quả thật đã tạo cơ hội cho hắn. Thiển Ly Du nghe vậy hơi hơi cau mày, vừa định mở miệng cự tuyệt, lại nghe thấy nội thị chạy vào nhẹ giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Thiển thục viện cầu kiến!”
Bình Luận (0)
Comment