Cuộc ám sát chấn động lòng người xảy ra tại buổi yến tiệc khoản đãi các sứ thần đến tiến cống vào cuối năm trước vẫn chưa phai nhạt trong tâm trí của văn võ bá quan và hậu cung phi tần, việc Thương Kình cung lần thứ hai bị tập kích không đến mấy canh giờ liền được truyền khắp trong ngoài hoàng cung, trên dưới triều đình.
Một viên đá khơi dậy những đợt sóng, khi Dạ Quân Hi thay long bào đi ra Thương Kình cung chuẩn bị lâm triều, ngoài cửa cung đã có không ít tần phi đang trông mong chờ đợi, những người có con nhỏ đều kéo hài tử đứng sát bên mình, hoặc thật hoặc giả vừa sụt sùi vừa lau nước mắt, thấy Dạ Quân Hi xuất hiện liền cuống quýt quỳ xuống vấn an, tranh nhau biểu đạt sự lo lắng và lòng trung trinh của mình đối với đế quân. Liên quý phi đứng đầu các phi tần, trong tay còn kéo Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, bộ dáng trấn định khom người nói: “Bệ hạ chưa bị kẻ gian gây thương tích quả thật chính là may mắn cho nô tì và hoàng nhi.”
Dạ Quân Hi không có hứng thú ứng phó những nữ nhân không thể phân rõ thật giả này, hắn lạnh lùng liếc nhìn Liên quý phi, đang định mở miệng ra lệnh các nàng lui ra, nhưng mắt phượng lóe lên liền thấy được thân ảnh nhỏ gầy mặc y bào hoàng tử đứng phía sau đám cung phi, đó không phải Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình mới vừa mất đi mẫu phi thì còn có thể là ai?
Hài tử kia dường như cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn chính mình, lập tức co rúm người lại quay đầu muốn chạy, Lâm Hứa nhận lệnh từ Dạ Quân Hi tiến tới chặn lối đi của Dạ Hành Đình: “Đại hoàng tử muốn đi đâu? Nếu tới, vì sao không đi gặp mặt phụ hoàng của ngài?”
Hài tử hình như bị dọa tới không nhẹ, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ sợ hãi, một bên má còn dính bùn đất, nhìn qua có chút thảm thương.
Này cũng khó trách, Thiển Nhã Phù mới bị biếm lãnh cung hai ngày, các cung nhân vốn hầu hạ hắn liền cướp sạch những vật đáng giá trong tẩm cung, chỉ để lại Dạ Hành Đình mới vừa chín tuổi trong cung điện bỏ hoang không người chăm sóc. Hôm qua đi học đường, vị thái phó trước kia luôn nịch nọt hắn, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cùng học với hắn đều gây khó dễ cho hắn. Ngắn ngủi hai ngày, hài tử bé nhỏ liền nếm trải sự chua xót và đau khổ khi rơi từ trên trời xuống dưới mặt đất, sáng sớm nay chạy tới Thương Kình cung, vốn muốn gặp Dạ Quân Hi, thử cầu tình cho mẫu phi hắn, không ngờ đúng lúc gặp được đám cung tần đến đây thăm hỏi. Hắn vừa định chạy trốn liền bị Dạ Quân Hi phát hiện, sau đó được Lâm Hứa nửa ôm nửa khiên mang tới trước mặt Dạ Quân Hi.
“Thấy bệ hạ cũng không hành lễ, xem ra Thiển thục viện nương nương chỉ suy nghĩ tới chuyện hại người, mà không chú tâm giáo dục Hoàng trưởng tử rồi a.”
Lời nói có chút cay nghiệt thoát ra từ trong miệng của một cung phi, Dạ Quân Hi thoáng nhìn, liền nhận ra đó là Tề quý nhân mẫu phi của Nhị hoàng tử. Nếu là trước kia, một Quý nhân tuyệt đối không dám nói lời phạm thượng như thế đối với Thục viện nương nương đứng đầu cửu tần. Dạ Hành Đình nghe vậy, toàn thân run lên, đôi mắt thừa hưởng từ mẫu thân lập tức lộ ra một tia phẫn hận và chán ghét khó có thể phân biệt, hắn quỳ xuống, hướng về phía Dạ Quân Hi run rẩy hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Tiếng nói non nớt có chút già dặn, ẩn dấu sự sợ hãi ở bên trong. Một hài tử thú vị, xem ra Thiển Nhã Phù đã giáo dục hài tử này khá tốt… Trong mắt phượng hiện lên một tia vui vẻ. Dạ Quân Hi nhớ tới lời nói của Thiển Ly Du, rồi nhìn hài tử đang cúi đầu trước mặt, thầm nghĩ, quả thật là một hài tử có linh khí, bị hủy thì thực đáng tiếc, nếu giáo dục tốt, sau này có thể trở thành trụ cột của hoàng thất. Nghĩ thế, Dạ Quân Hi chậm rãi mở miệng nói: “Thiển thục viện không dạy dỗ tốt hài tử là sai lầm của Thiển thục viện. Song Tề quý nhân, sao ngươi có thể quên tôn ti cách biệt? Tuy rằng giờ đây Thiển Nhã Phù đang ở trong lãnh cung, nhưng trẫm chưa hạ chỉ phế nàng ta, thì nàng ta vẫn là người đứng đầu cửu tần được trẫm thân phong. Ngươi hành sự như vậy, bảo trẫm sao có thể yên tâm để Nhị hoàng tử của trẫm đi theo ngươi?”
Dạ Quân Hi vừa nói ra lời này, đám cung phi đều sửng sốt. Không ai nghĩ chuyện tới nước này, đế quân bệ hạ lại vì Thiển Nhã Phù đã bị biếm lãnh cung kia mà chỉ trích Tề quý nhân, thân mẫu của Nhị hoàng tử! Nhất thời, trong mắt mọi người đều lộ ra thần sắc khác thường, những ánh mắt đầy phức tạp liên tiếp rơi vào trên người Dạ Hành Đình đang quỳ trên mặt đất. Còn Tề quý nhân đã sợ tới mức quỳ xuống thỉnh tội.
“Mà thôi.” Dạ Quân Hi mở miệng nói, ngăn lại lời cầu xin tha thứ của nữ nhân kia, hắn vươn tay kéo Dạ Hành Đình giao cho Lâm Hứa, phân phó: “Đem Đình Nhi mang tới Cầm Y cung giao cho Như Nguyệt, nàng và hài tử này coi như có quan hệ huyết thống, nói nàng chăm sóc Đình Nhi cho tốt.”
“Bệ hạ… Thiển thục viện đang mang thai, đem Đại hoàng tử giao cho nàng, liệu có khiến nàng quá mệt nhọc hay không?” Dưới bầu không khí này người dám mở miệng tất nhiên chỉ có Liên quý phi, nàng kéo hai nhi tử của mình, vẻ mặt từ ái nhìn Dạ Hành Đình: “Không bằng giao Đại hoàng tử cho nô tỳ nuôi nấng, vừa lúc làm bạn với Duệ nhi và Ngọc nhi.”
Việc Liên quý phi mở miệng đòi người sớm nằm trong dự liệu của Dạ Quân Hi, bất quá đã hạ quyết tâm từ lâu, Dạ Quân Hi sao có thể cho phép nàng phản đối quyết định của mình, hắn lạnh lùng bãi bỏ: “Ngươi đã có Duệ nhi và Ngọc nhi, thêm nữa trẫm sợ ngươi không chăm sóc được. Như Nguyệt sắp sinh sản, đem Đình Nhi giao cho nàng, coi như để nàng biết trước nên giáo dưỡng hài tử thế nào. Việc này quyết định như vậy, không cần nhiều lời nữa.” Nói xong liền vung tay lên, “Đều lui ra đi, đã qua giờ Mão, nếu làm trễ buổi lâm triều, các ngươi định ăn nói thế nào?”
Đế quân đã nói như vậy, các cung phi tất nhiên không dám ngăn lại lối đi của hắn, mọi người hành lễ nhìn Dạ Quân Hi rời đi sau đó cũng trở về. Chỉ có Tề quý nhân mới vừa bị Dạ Quân Hi chỉ trích và Liên quý phi vừa bị bác bỏ thỉnh cầu còn đứng ở chỗ cũ, nhìn Dạ Hành Đình được Lâm Hứa dắt tới Cầm Y cung, trong mắt lộ ra thâm ý.
“Nhiều ngày không gặp, Nhị hoàng tử trưởng thành không ít. Tề quý nhân có rảnh không, tới Tịch Liên cung cùng bản cung trò chuyện một chút?”
“Qúy phi nương nương thương yêu, nô tỳ há có thể không rảnh?”
Trên triều, Dạ Quân Hi vẫn ngồi nghiêng trên đế tọa quan sát văn võ bá quan phía dưới. Quả thực không ngoài những gì hắn dự liệu, sau vụ ám sát vừa xảy ra hôm qua, Chương Tri Hiếu càng có lý do mượn chuyện này thuyết phục một nhóm triều thần đứng ra tán thành việc yêu cầu hắn sớm lập Thái tử.
Việc lập Thái tử xưa nay vốn rất cẩn trọng, vài năm gần đây Liên phi đứng đầu trong cung, cho dù Chương Tri Hiếu không đề cập tới chuyện này thì phần lớn triều thần cũng đã sớm lặng lẽ đứng bên, ngoại trừ Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ và Ngũ hoàng tử Dạ Hành Ngọc chiếm được lợi thế “nhân hòa”, thì chỉ có tiếng hô ủng hộ Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình là không thấp. Nhưng chuyện Thiển Nhã Phù đầu độc Lục hoàng tử Dạ Hành Thạc vừa xảy ra, không ai còn dám ủng hộ Dạ Hành Đình. Tấu chương đưa tới ngự thư phòng hay những đề nghị vào lúc lâm triều, đa số đều muốn lập Dạ Hành Duệ và Dạ Hành Ngọc làm Thái tử. Thế nhưng Dạ Hành Duệ và Dạ Hành Ngọc, vô luận là ai làm Thái tử, người được lợi đều là Chương Tri Hiếu và Liên quý phi. Lại nói tiếp, hai người này thật không hổ là phụ tử. Ở trong cung, Liên phi xúi giục Thiển Nhã Phù mua chuộc bà vú, không chỉ đầu độc Lục hoàng tử, hãm hại Thiển Như Nguyệt đang mang thai, cuối cùng còn để Thiển Nhã Phù làm kẻ chết thay nhằm trừ bỏ Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình, chiêu một hòn đá hạ ba con chim này, không thể không nói là rất cao minh. Mà Chương Tri Hiếu ở bên ngoài, đầu tiên là yêu cầu Hình bộ thượng thư Nghiêm Cẩm Hiên điều tra sự thực về cái chết của Chương Quân Nghị, vọng tưởng liên lạc với thủ hạ cũ của Chương Quân Nghị tại Mậu thành, lại thuê người trong giang hồ tiến hành ám sát, tất cả đều là để ép Dạ Quân Hi lập Thái tử, hơn nữa còn muốn Dạ Quân Hi chỉ còn thể lựa chọn giữa Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Thủ đoạn xem như cao minh, nhưng so với nữ nhi của hắn thì còn kém một chút.
Thờ ơ nhìn Chương Tri Hiếu chính ngôn chính nghĩa bẩm tấu, Dạ Quân Hi thầm nghĩ, nếu không phải hắn sớm nhìn thấu việc này, hôm nay lại có Du Nguyệt lâu của Du Nhi ở ngoài cung tương trợ, lão thất phu Chương Tri Hiếu này thực sự sẽ khiến hắn đau đầu một hồi đây…
Chương Tri Hiếu đứng phía dưới vừa nói tới nước miếng tung bay, vừa lặng lẽ giương mắt quan sát phản ứng của nam nhân trên đế tọa, ngay khi hắn muốn tăng thêm cường độ tiếp tục gián ngôn, thì lại thấy Lâm Hứa đột nhiên xuất hiện bên đế tọa, nói nhỏ vài câu ở bên tai Dạ Quân Hi, sau đó gương mặt vốn băng lãnh tới mức không có chút cảm xúc của Dạ Quân Hi đột nhiên xuất hiện một tia cười tà. Chương Tri Hiếu lập tức giật thót trong lòng, không biết vị đế vương bí hiểm lại vừa nghĩ ra chủ ý gì.
Dạ Quân Hi miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, giương giọng nói: “Thần thân vương đã hồi triều.”
Thanh âm của Dạ Quân Hi không lớn, nhưng nghe vào trong tai quần thần lại tựa như sấm giữa trời quang… Thần thân vương hồi triều? Chúng thần còn chưa phản ứng lại, vị Thần thân vương kia đã bước vào trong điện, dưới sự chú mục của chúng thần, hắn quỳ xuống một gối cao giọng nói: “Thần tham kiến đế quân bệ hạ!”
“Miễn lễ.”
Dạ Quân Hi ra lệnh một tiếng, người quỳ trên mặt đất lập tức đứng dậy. Bây giờ chúng thần mới thấy rõ dáng dấp của vị Thần thân vương này… Bộ y bào thân vương màu đen bên trên có thêu kỳ lân bằng kim tuyến tỏ rõ địa vị tôn quý dưới một người trên vạn người của hắn, khuôn mặt anh tuấn có chút giống với Dạ Quân Hi lại không hề tà mị hoặc nhân như Dạ Quân Hi mà thuần túy là khí khái nam tính, góc cạnh rõ ràng. Những triều thần mới vào triều có thể chưa từng gặp qua Thần thân vương, nhưng cũng đã được nghe sự tích về hắn, còn những cựu thần của tiền triều thì trên gương mặt đều mang vẻ kích động nhìn nam nhân đứng sừng sững giữa đại điện…
Dạ Tuấn Thần là hoàng tử duy nhất còn sống sót của tiên đế sau khi Dạ Quân Hi huyết tẩy đế cung, là vị Thân vương duy nhất trong triều đại đương thời, cũng chính là huynh trưởng đồng mẫu của đế quân bệ hạ Dạ Quân Hi. Năm đó Dạ Quân Hi ngồi lên đế vị, huynh trưởng đồng mẫu Dạ Quân Thần liền theo lễ đổi tên thành Dạ Tuấn Thần, thụ phong Thân Vương, trong vòng một năm cố gắng bang trợ Dạ Quân Hi củng cố đế vị, sau đó hắn cởi bỏ chức trách trên người chỉ lưu lại cái danh Thân vương liền xuất cung du lịch thiên hạ. Cách bây giờ đã tròn chín năm. Mà chín năm sau, người này đột nhiên xuất hiện quả thật đã khiến chúng thần cảm thấy ngoài ý muốn, không người nào biết hắn trở về rốt cuộc có mục đích gì.
Không quan tâm tới thần sắc biến đổi của những người phía dưới, Dạ Quân Hi chỉ nhìn nam tử đang đứng ngạo nghễ giữa đại điện, nhẹ giọng cười nói: “Hoàng huynh, đã lâu không gặp.”