Ám Dạ Thự Quang

Chương 37

Mặc cách ngồi trong vườn tay bưng chén trà khí nóng còn lượn lờ tầng tầng bay qua gương mặt y mông lung huyền ảo, ánh trăng chiếu xuống nhẹ nhàng  vờn quanh làm y càng thêm huyền ảo.

Ấn kí sau ban đầu cầm giữ vài ngày càng thêm đỏ rực, phát ra ánh sáng nhẹ làm cho người ta cảm thấy  lãnh lẽo mà thánh khiết.

Ha Tu Ngột đứng không xa nhìn Mặc Cách.

trong lúc nhất thời không khí ngưng trệ.

Ha Tu Ngột biết Mặc Cách thay đổi không chỉ bề ngoài mà còn cả linh hồn.

Mặc Cách khác lạ này đem cho hắn đoạn kí ức như vừa qua, còn có câu nói ” Ta thích ngươi ”đã khắc sâu trong tâm tró hắn, dù bề ngoài khống chế bình tĩnh nhưng thật ra hắn đã không kiềm chế từ lâu rồi.

Ha Tu Ngột cũng vì thế mà băn khoăn nhiều ngày.

Bây giờ mặc Cách tốt đẹp như vậy hắn lại lâm vào nghi hoặc.

Ha Tu Ngột lại gần y cảm giác tim mình gia tốc đây là chuyện nhiều năm qua chưa từng phát sinh, tư vị này ngàn năm trước hắn đã nếm qua giờ lặp lại, có chút hốt hoảng.

Cảm giác có người tới gần Mặc Cách ngẩng đầu 

— là hắn.

Mặc Cách tùy ý buông cái chén nhìn Ha Tu Ngột.

Tư thế này đau cổ ghê.

Ha Tu Ngột ngồi xuống cạnh Mặc Cách.

Trong lúc nhất thời, không nói gì.

Mi mắt Mặc Cách khẽ chớp y mở miệng ” Khó được một  ngày rảnh cha đến thăm ta!”

Nghe ngữ khí trào phúng của y Ha Tu Ngột ngước lên nhìn Mặc Cách lại thấy một đôi mắt mang ý cười.

Lòng chùng xuống  , ưu nhã như thường mà nói:”Con mấy ngày nay thế nào?”

Mặc Cách không nói.

Y nâng tay dạng ánh sáng màu trắng tụ lại, tiếp theo vui vẻ nói ” Không tệ lắm ”

Nhưng.

Ha Tu Ngột nhìn ánh sáng này thoáng cái bật dậy.

Mặc Cách ngẩng đầu trong mắt  Ha Tu Ngột là kinh dị cùng biểu cảm không thể tin.

Ha Tu Ngột thì thầm ” Sao có thể?”

Sau đó thạt sâu nhìn y mắt tối xuống.

Mặc Cách bị nhìn vậy mà hỏi ” Sao vậy. có việc gì?”

Hắn nhìn y sau đó hỏi ” Người khác có biết ngươi có ma pháp ánh sáng không?’

” Ánh sáng, cái này sao ” trên tay lại tụ tập ánh sáng.

Ha Tu Ngột nhẹ nhàng gật đầu.

“Không có ”

Ha Tu Ngột như thở dài ” Huyết tộc chưa bao giờ có năng lực này ”

Thanh âm trầm thấp như bão tố.

Năng lực sau ban đầu cầm giữ làm y vui còn Hắn thì lo lắng.

Hắn nghĩ may mắn duy nhất ngoài y mình là người duy nhất biết việc này.

Hoàn hảo, hoàn hảo.

” Con biết là có ý gì không ”

Mặc Cách lắc đầu y bị Ha Tu Ngột nghiêm túc hù dọa.

” Một khi chuyện này lộ ra ngươi sẽ bị Huyết tộc xem là kẻ địch bọn họ sẽ đoàn kết nổi dậy đem ngươi trừ bỏ ”

” Tai sao?”Mặc Cách khó hiểu.

” Khắc tinh của Huyết tộc là ánh sáng, chỉ cần một chút ánh sáng Huyêt tộc mới sinh hay cũ đều sẽ chết.”

Mặc Cách nhìn Ha Tu Ngột bỗng nhiên hiện lên một cỗ đau xót ” Còn ngươi có …?”

Nghe đến vậy ánh mắt Ha Tu Ngột hiện lên ý cười ” Bị thương mà thôi?”

” Sẽ rất nghiêm trọng sao ”

Nhìn ánh mắt lo lắng của y, Ha Tu Ngột nhớ lại vấn đề ban đầu.

Xem ra y thích hắn thật.

” Chỉ đau một chút ”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của y Ha Tu Ngột hiện lên tiếu ý cười khẽ tâm tình thật tốt.

Nhưng không đợi Mặc Cách hết nghi hoặc hắn đã đe dọa ” Ngoài ta ra không được lộ năng lực trước mặt ai ”

Ha Tu Ngột chăm chú như vậy khiến Mặc Cách nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt tỏa sáng của y khiến Ha Tu Ngột buông lỏng xuống.

Bởi lúc nà y như khẳng định nói được làm được.

Ha Tu Ngột nghĩ một chút ” Dù không nói ra nhưng vẫn phải luyện tập sẽ có lợi, khi nào muốn tập đến phòng ta, bên trong có mật thất không có ta dẫn không được tự tiện vào “‘

Mặc Cách vui vẻ gật đầu.

Khi rời đi Ha Tu Ngột nhẹ nhàng nói một câu làm y nghe được ” Đừng quên lời ngươi nói ngày đó ”

Cho nên y sững sờ.

Lời nào thì không nói cũng biết.

Như vậy ý Ha Tu Ngột là – Hắn đồng ý rồi.

Kinh hỉ này làm Mặc Cách bủn rủn như đang mơ.
Bình Luận (0)
Comment