Ám Dạ Trầm Luân

Chương 112

Nằm ba ngày, không thể nói cơm nước không nghĩ, nhưng ít ra cũng là ăn ngủ khó an.

Nhắm mắt lại đều là máu, căng ra, căng ra, phát ra từng đợt tanh tưởi.

Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ nôn nóng như thế.

Một mặt là phía sau bị thương, ăn cơm bài tiết đều là vấn đề lớn, mặt khác, hắn không liên lạc được với Lăng Diệp.

Theo như lời Từ Duệ, một số lớn nhân mă hôm nay đã chết giữa trưa, buổi tối bảy giờ ở Võ đài hoàng gia bắt đầu đánh luân phiên. Vào sân đầu tiên chính là Hoàng Phong.

" Tiểu tử Hoàng Phong kia, trâu cao ngựa to, cởi y phục ra, cơ thịt một thân có thể hù chết ngươi." Từ Duệ so cánh tay Lãnh Tử Diễm. "Thô gấp đôi ngươi đấy!"

Thấy Lãnh Tử Diễm mở to mắt, gã đắc ý nói. "Thích nhất chính là tay không săn giết ngựa lớn báo hoa thảo nguyên các loại, kỷ lục cao nhất là trong hai phút xé nát năm con." Nói, vẻ mặt lại xem thường. "Hoàng Phong là một mãng phu, một chút cũng không biết quá trình hưởng dụng đồ ăn tuyệt vời đến thế nào, mỗi lần đều ăn như hổ đói, tim, đại tràng..."

" Câm... Câm miệng."

Từ Duệ vỗ vỗ Lãnh Tử Diễm sắc mặt trắng bệch, nhắc nhở hắn. "Đừng kích động, lần trước ta bất quá nói với ngươi Lăng Diệp phải tiếp nhận khiêu chiến, chỉ khâu phía sau ngươi liền đứt đoạn. Ngươi nguyện ý chịu khổ lần nữa, ta cũng không muốn phải khâu lại cho ngươi."

" Ngươi không gọi điện thoại đến võ đài sao?" Lãnh Tử Diễm mím chặt môi. "Hỏi tiến triển."

" Hảo, phu nhân." Từ Duệ mặt mày hớn hở. "Tiểu nhân cống hiến sức lực này cho ngươi."

" Báo cáo phu nhân, Thiếu chủ đại nhân đã cắn thắng đại hùng cùng thằn lằn."

" Báo cáo phu nhân, cự lang bị Thiếu chủ tức giận cắn tàn..."

" Báo cáo phu nhân...." Từ Duệ gãi gãi đầu. "Thiếu chủ bị chút tiểu thương, đừng nóng vội, đừng nóng vội...." Vội vàng ngăn cản Lãnh Tử Diễm bật dậy. "Tiểu thương, quả thật là tiểu thương, chân phải rách một mảnh, không thành vấn đề lắm."

Lãnh Tử Diễm ngây người nửa ngày, suy sụp nằm lại, tay xoa trán. "Đau.... Giúp... Giúp ta thượng dược."

" Ách.... Phu nhân, tay Thiếu chủ bị cắn, không tiếp tục chảy máu, nghe nói tình hình coi như tốt lành."

" Mẹ nó, ta liền biết nhà mãng xà hỗn đản kia không phải thứ tốt, lại hạ độc Thiếu chủ... Phu nhân yên tâm, Thiếu chủ thể tích khổng lồ, độc tố đi vào có thể loãng ra, nhiều nhất đầu choáng mấy cái, sẽ không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng."

" Phu nhân, tin tốt, hai vị thiếu gia sư tộc cùng hổ tộc cũng đã bại trận, còn lại có vẻ là một đám ô hợp, phu nhân liền chờ Thiếu chủ khải hoàn quay về đi!" Từ Duệ vui vẻ ra mặt, con mắt vốn đã nhỏ cười đến híp thành một cái khe. "Trận đấu có thông qua vệ tinh truyền hình trực tiếp cho thú tộc không ở tại chỗ. Thiếu chủ đại triển hùng phong, thư thú ái mộ hắn tăng gấp bội, phu nhân nên trông Thiếu chủ kỹ một chút, coi chừng, đừng để người khác đoạt."

Con báo kia, vừa bạo lực vừa ngu xuẩn, cũng sẽ có người ái mộ?

Lãnh Tử Diễm không tin.

" Mấy trận tiếp sau không bị thương?" Căng thẳng cả đêm, Lãnh Tử Diễm vốn đau nhức quấn thân lại tức khắc có loại cảm giác toàn thân đều thoải mái, tiếp nhận canh cá người hầu đưa, vừa uống vừa phân phó. "Cho người đến bên ngoài hoàng cung đợi, nhìn thấy Lăng Diệp liền đón về."

" Dạ, thiếu gia."

Lãnh Tử Diễm cau mày xuống, hỏi Từ Duệ. "Lãnh gia đi đón không thành vấn đề chứ?"

" Không thành vấn đề." Trên mặt Từ Duệ hiện lên một chút dị sắc, nhanh chóng che lấp đi, Lãnh Tử Diễm vùi đầu ăn canh, vẫn chưa phát hiện.

" Phía sau còn mấy nhà?"

" Chỉ có đại gia tộc trong thú tộc mới có tư cách tham dự đánh luân phiên." Từ Duệ lật đầu ngón tay tính tính. "Còn bốn năm nhà."

Đem hết toàn lực áp chế lo lắng lại dâng lên, Lãnh Tử Diễm bắt buộc bản thân đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ quan trọng nhất chính là dưỡng hảo khí sắc.

Nếu mình thoạt nhìn còn muốn yếu ớt hơn kẻ đại chiến mấy trăm hiệp kia, tuyệt đối sẽ bị y cười chết.

" Thiếu gia." Có người hầu bên ngoài cung kính lên tiếng. "Quân gia Quân Tây tới thăm."
Bình Luận (0)
Comment