Ám Dạ Trầm Luân

Chương 118

Vương quốc Thần Vũ cùng Ngọc Hoàn đế quốc không đội trời chung, biên giới liên tiếp phát sinh xung đột.

Tân đế Thần Vũ lên ngôi, căn cơ bất ổn, lại thêm Tướng quân mất tích, lời đồn nổi lên bốn phía, Quân bộ im chứ không phát, khủng hoảng tiến thêm một bước lan tràn.

Hai mươi tháng ba, máy bay chiến đấu của Ngọc Hoàn đế quốc vào nhầm Thần Vũ, sau đó nghênh ngang mà đi, cả Thần Vũ xôn xao, đều trách mắng Quân bộ rắn mất đầu tầm thường ì ạch.

Quân bộ, lại không phải rắn mất đầu.

Mà là một núi không được phép có ba hổ.

Bệ hạ, Lăng Diệp, Lăng Dã, ba phương thế lực tranh đấu gay gắt, giành giật thu nạp thủ hạ cũ của Tướng quân.

Mấy nhân vật có số của Quân bộ đều là thú nhân, hơn nữa một lòng thần phục Tướng quân. Lăng Diệp là nhi tử danh chính ngôn thuận của Tướng quân, nói tương đối, cũng có ưu thế được mấy người kia ưu ái.

Nhưng Tướng quân trước khi mất tích coi trọng Lăng Dã, lại làm thế cục trở nên khó bề phân biệt.

Năm người tâm phúc, hai trở súng về phía Lăng Diệp, hai trở súng về phía Lăng Dã. Một người còn lại, bảo trì trung lập.

Quốc vương bệ hạ vốn cùng Lăng Diệp huynh hữu đệ cung cũng tham gia tranh đấu, biểu thị rơ ràng ư muốn thu binh quyền về Hoàng thất.

Quân bộ đương nhiên không nguyện.

Lúc xảy ra vụ nổ, từ video ghi hình theo dõi, nam tử lờ mờ giống Tướng quân quả thực tiến vào Cao ốc Quân bộ, sau đó, lính cứu hỏa cũng tìm được mười thi thể nam tính diện mạo biến dạng.

Có người bị nổ mất tay mất chân, cách trung tâm vụ nổ khá xa cũng cháy thành tro bụi, hoàn toàn không thể phân rõ có phải là Tướng quân hay không.

Tướng quân sống hay chết?

Nếu còn sống, tại sao lúc tình thế càng ngày càng ác liệt này lại không lập tức lộ mặt?

Ngày hai mươi tháng ba, sự kiện máy bay chiến đấu vào nhầm lại cho quốc vương bệ hạ cái cớ để trừng phạt Quân bộ, không nóng không giận lên TV vào thứ hai, phát biểu trách cứ Lăng Diệp Lăng Dã vô năng, cũng nửa thật nửa đùa nói muốn cắt nửa năm tiền thưởng của hai biểu đệ này.

Một chiêu không ảnh hưởng toàn cục này, lại làm hai người kia mất hết thể diện trước mặt dân chúng cả nước.

Buồn bực nhất chính là, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị coi là trò cười.

" Lại bị phạt tiền?"

Lãnh Tử Diễm đang ăn khuya, điểm tâm thơm ngào ngạt phát ra hương khí mê người. Lăng Diệp ôm hắn, cương ngạnh đem bánh ngọt trên nĩa ăn vào miệng, chép chép mấy cái, nhếch mày nói. "Dù sao vẫn còn Lãnh thiếu gia nuôi ta."

" Phi!"

" Quân Ngân đâu?"

" Ngươi tìm hắn?" Lãnh Tử Diễm rất kinh ngạc.

Quân gia có mấy người dòm ngó chức gia chủ, lần lượt phát động công kích đối với Quân Tây được hai nhà Lãnh Lăng xem trọng, Lãnh gia biết thời biết thế, đón Quân Tây vào Lãnh phủ, công khai tuyên bố hỗ trợ Quân Tây nắm Quân gia trong tay.

Chỉ là, cùng ở dưới một mái hiên, Lăng Diệp cùng Quân Ngân cũng không nói chuyện, đụng phải ngay cả chào hỏi cũng không thèm, người hầu Lãnh gia cũng hoài nghi hai người này có thù có oán.

" Ân, có chút việc nhỏ." Lăng Diệp cười tủm tỉm hôn miệng hắn mấy cái. "Tẩy phía sau đi, trở về muốn dùng."

Lãnh Tử Diễm nhìn chén đĩa trước mặt --- cần quăng qua không?

Quên đi, chén đĩa Lãnh phủ cũng rất đáng giá, đập một cái liền không có tiền thưởng cho kẻ nghèo hàn, thật sự đáng tiếc!

Quân Ngân liếc Lăng Diệp, một lần nữa đem lực chú ý thả lại trên màn hình máy tính, gõ mấy chữ, mới như nhớ ra trong phòng còn người. "Có chuyện?"

Lăng Diệp hất cằm. "Ta từng cho Lãnh gia mượn hai thú nhân, trợ giúp họ chế tạo đạn có thể bắn thủng da lông thú nhân..." Y đi đến trước bàn, chống tay lên, lực áp bách đáng sợ không chút khách khí phóng ra. "Ngươi.... Gia nhập kế hoạch nghiên cứu?"

" Phải."

Phanh! Lăng Diệp nổi giận hung hăng đập bàn ra một lỗ.

Quân Ngân không mặn không nhạt. "Lãnh Tử Diễm sẽ bắt ngươi đền."

Lăng Diệp nắm mạnh tóc Quân Ngân lên, buộc Quân Ngân ngước nhìn mình. "Thú nhân bị vây đánh hôm nay là ngươi động tay?"

" Hai nhà bọn ta liên hợp khai phá viên đạn kiểu mới, dù sao cũng phải có vật thí nghiệm." Quân Ngân thản nhiên nói. "Tiếc là hiệu quả không sao hảo... Hơn mười viên đạn chỉ trúng có hai phát. A, may mà ta phái nhiều người, nếu không, không chắc có thể thu phục."

Lăng Diệp sắc mặt xanh mét, hận không thể cầm đầu người này thô bạo đánh vào bàn.

Y đồng ý cho Lãnh gia mượn thú nhân, đều là vì để người nọ trước mặt thú nhân không đến mức không chút lực đánh trả, tuyệt đối không phải có ý giúp hắn thương tổn thú nhân.

Nhưng người nọ... Lại đem cái nghiên cứu cơ mật này làm chung với Quân gia.

Lăng Diệp cảm thấy bị phản bội.

" Đừng để ta phát hiện có lần sau." Lăng Diệp âm trầm nói. "Lần sau, tuyệt đối không cho ngươi lách qua!"

Quân Ngân hất đầu thoát khỏi tay Lăng Diệp, không chịu yếu thế, châm biếm. "Chắc hẳn ngươi không có bồi dưỡng thám tử."

" Bớt xem thường kẻ khác đi, ruột ta không cong nhiều như ngươi."

Quân Ngân mở một video ra cơ mật ra, đem màn hình laptop chuyển tới trước mặt Lăng Diệp, nhấc môi lên cười lạnh. "Tự xem!"

Sau trận đánh luân phiên, một nửa thú nhân trở về thú tộc, nửa còn lại theo tộc trưởng ở lại Kinh đô, ở chỗ Lăng Diệp cùng Lăng Dã đã chuẩn bị.

Quân Ngân sau khi biết được việc này, lập tức xếp vào ba mật thám trong một trăm người hầu được tuyển dụng.

Tuy bị tộc trưởng nghiêm lệnh cẩn thận, không được lộ ra dấu vết trước mặt người hầu, nhưng thú nhân trời sinh tính phóng đãng, đại bộ phận thời gian không hề bố trí phòng vệ.

Chẳng hạn như, video này bị mật thám kiểm ra.

Video rất mờ, hẳn là được quay từ điện thoại di động, mới đầu tiêu cự cũng không rõ ràng, nhưng có thể thấy được là cảnh tượng trong đấu trường lúc đánh luân phiên.

" Nhảy đến 11 phút 23 giây."

Lăng Diệp có chút khó hiểu, nhưng nhanh chóng liền hiểu ra dụng ý của Quân Ngân.

Lãnh Tử Diễm đẩy cửa đi đến.

Ánh mắt toàn trường tập trung trên người hắn.

Áo ngủ.... Hắn lại mặc áo ngủ tới gặp đám hùng thú này.

Nhịp tim Lăng Diệp chợt gia tốc.

Bất an nhìn Quân Ngân, đối phương đang cúi đầu châm thuốc lá, trên mặt như bị khói mù che phủ.

Ánh mắt trắng trợn không che giấu của hơn một trăm hùng thú làm Lãnh Tử Diễm cảnh giác, hắn kéo chặt cổ áo ngủ, men theo nơi ít người, đi cực kỳ cẩn thận.

Mặt Lăng Diệp vốn âm trầm, lúc này lại như ác ma khát máu, lãnh khí phát ra trên người cơ hồ có thể đông cứng căn phòng. "Họ đã làm gì hắn?"

Quân Ngân hút thuốc, nheo mắt, không lên tiếng.

12 phút 10 giây.

Nam nhân cởi áo, ép Lãnh Tử Diễm lên tường, vươn tay vào đùa bỡn ngực hắn.

Sắc mặt Lăng Diệp trắng bệch.

Nửa ngày, môi mỏng từng chút nhếch lên. "Ngươi nên chém rụng tay hắn trước."

" Ta cũng muốn..." Quân Ngân buông tiếng thở dài, tựa đầu vào ghế dựa sau lưng. "Hắn còn sờ soạng mông Tử Diễm."

" Chỉ bắn trúng hai viên đạn trên cánh tay thật sự quá lời cho hắn." Lăng Diệp không âm không dương nói. "Sao không để cho ta?"

Quân Ngân búng tàn thuốc. "Còn một Phượng Lê, lưu lại cho ngươi?"

" Tiểu tử nhà sư tử?"

" Nghe nói đã quay về thú tộc, đối với hắn, ta ngoài tầm với." Quân Ngân đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Lăng Diệp. " Nhờ ngươi."

Nói xong, cũng không quay đầu lại, rời khỏi thư phòng.

Đoạn video kia, Quân Ngân xem hơn mười lần như tự ngược, mỗi lần đều đau như tim bị khoan.

Vừa đau lòng vì vũ nhục hắn chịu, lại vì sự cố chấp bất chấp tất cả của hắn lúc ấy mà... Phẫn nộ, thậm chí nghẹn khuất.

Hoá ra, hắn có thể vì Lăng Diệp làm đến bước này.

Hắn lại có thể, vì Lăng Diệp làm đến bước này!

" Ngô.... Quân Ngân... Đồ.... Ta còn đang ăn."

" Một hồi nữa ăn." Quân Ngân đẩy chén đĩa qua một bên, nhanh chóng quét văn kiện trên bàn ra, sau đó kéo Lãnh Tử Diễm lên, làm hắn ghé sấp trên bàn.

Đánh thật mạnh một cái lên mông, dấu tay đến trước, tiếng lách cách dây lưng bật ra theo sau.

" Đừng động đậy." Trong giọng nói có chứa thành phần mệnh lệnh, nụ hôn ẩm nóng dọc theo xương tai, một đường xuống phía dưới. "Đừng động đậy, đừng ép ta..."

" Ngươi làm sao vậy?" Quân Ngân thế này phảng phất như có chứa lệ khí vô tận. Nếu là người khác, y kiêu ngạo, Lãnh Tử Diễm chỉ càng kiêu ngạo hơn y. Nhưng người này là Quân Ngân, dù động tác y thô lỗ đến làm hắn đau đớn, hắn vẫn hết sức phối hợp.

Hai chân mở ra, quần bị đẩy đến chân đang cong. Áo choàng bị ném xuống, sơ mi bị lột ra phía sau trói chặt tay hắn.

Nụ hôn bạo ngược rơi vào lưng.

Như đang gặm cắn. Da thịt màu mật ong nhanh chóng phủ kín dấu răng màu đỏ, Lãnh Tử Diễm run run, đầu gối cong lại đập trên bàn gỗ băng lãnh, ma sát, hai hạt trước ngực cũng bị chà đạp không chút lưu tình.

“Quân..... Quân Ngân...."

Kêu hoán có chứa sắc thái tình dục diễm lệ, làm người sau lưng càng thêm cấp bách. Gạt quần lót hắn ra, làm cái mông vểnh kia đối diện mình.

Ánh đèn đạm sắc chiếu lên mông.

Quân Ngân có choáng váng trong nháy mắt.

" Lãnh Tử Diễm..." Y hỏi. "Còn muốn cùng ta làm không?"

Lãnh Tử Diễm hết sức khó chịu quay ðầu lại, nhìn thấy mặt Quân Ngân phảng phất như mất hồn lạc phách, trong lòng đau xót, thấp thỏm hôn lên môi y. "Tại sao không muốn.... Ngô..."

Y lại như vậy, không chút báo trước xỏ xuyên hắn.

Tư thế hoàn toàn vặn vẹo.

Lãnh Tử Diễm mồ hôi lạnh cũng xông ra, giãy giụa lật thân, mặt hýớng về phía Quân Ngân, gian nan dùng chân kẹp lấy thắt lýng y, cắn rãng tiếp nhận lửa giận vô danh của y.

Cũng không phải vô danh. Lãnh Tử Diễm minh bạch. Quân Ngân chỉ là nghẹn lâu, cần phát tiết.

Nếu không phát tiết, người này sẽ bị mình bức điên.

" Ngô.... Ân...." Đầu ngón tay cào ra tiếng chói tai trên bàn gỗ, tiếng đánh blap blap như đao kiếm tấn công. Lãnh Tử Diễm bị ðâm cho thẳng hạ thân, lại vừa vặn ðýa ngực ðến trýớc mặt Quân Ngân.

Hắn vì Lăng Diệp, chịu đựng nam nhân kia sờ hắn -- trong đầu bốc ra một câu này. Quân Ngân hạ đồng tử, cúi người hôn. Hôn từ cái cằm khẽ nhếch đến lồng ngực rắn chắc, toàn bộ đều in lại hơi thở y.

Y không muốn mất đi hắn, thật sự không muốn.

Nhưng tại sao, hắn cuối cùng vẫn đang rời xa...

" Lãnh Tử Diễm... Đừng rời khỏi ta..."

Lời hàm hồ ngộp ngạt vừa nói ra vẫn bị Lãnh Tử Diễm đắm chìm trong kích tình nghe thấy, hắn ngây ngốc sửng sốt mấy giây, đến khi phản ứng được với lời Quân Ngân nói, đã mím môi không thể nói gì.

Quân Ngân cùng Lăng Diệp là không giống nhau, người sau ngốc nghếch, da mặt lại dày; người trước.... Tự chế mà kiêu ngạo.

Bắt Quân Ngân nói ra lời như vậy... Mình đúng thật không phải là người.

" Quân Ngân, ngươi thao ta đi!" Lãnh Tử Diễm nghiêm túc nói. "Muốn thao sao liền thao. Thao hỏng cũng không sao." Hắn rất nghiêm túc. "Thật sự.... A...."

Rất nhiều khi, Lãnh thiếu gia đều tự mình tìm chết.

Quân Ngân vốn ở vào mép vực không kiềm được cảm xúc, vốn giằng co trong nước sôi lửa bỏng người này có yêu mình như thế không, hắn còn thêm dầu vô lửa, một bức "Ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng ta cũng thích Lăng Diệp, cho nên thật sự không thể không có lỗi với ngươi, ngươi thao ta, để ta bồi thường ngươi đi!" Vô lại, Quân Ngân thật sự muốn bóp chết hắn.

Tại sao hắn luôn đắc tội hai bên rồi muốn bồi thường?

Tại sao... Ba người họ.... Phải biến thành như vậy!

Nếu đi qua phòng thiếu gia, chắc chắn có thể nghe tiếng rên rỉ cao vút truyền ra bên trong. Thật sự quá lớn, ngay cả tường tiêu âm cũng không ngăn được.

Các người hầu đỏ mặt, không dám lưu lại quá lâu ngoài phòng thiếu gia.

Kỳ thực, còn một nguyên nhân nữa.

Không biết tại sao, Lăng thiếu gia lạnh băng dời một cái ghế dựa, canh giữ ở ngoài cửa, khí tức lạnh lẽo không nộ tự có uy, cách ba thước đều có thể cảm nhận được, ai mà dám tới gần?

Lăng Diệp cầm trong tay một quyển sách, xem cực kỳ nghiêm túc. Nhưng có người chú ý phát hiện, trang sách vẫn không lật, vẫn dừng lại ở trang kia.

Phía trên trang đó có một câu thế này: Thượng đế yêu chúng ta, ngài rộng lượng với chúng ta, bao dung với chúng ta, nhưng cũng khắc nghiệt với chúng ta, khi chúng ta phạm sai lầm, thực thi trừng phạt.

Mẹ nó, Quân Ngân cho rằng y là thượng đế? Lăng Diệp tức giận nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment