Dưới thân là chấn động kịch liệt, bên tai là giọng trầm hoa lệ mê người,
Lãnh Tử Diễm không thể nói trong lòng là cảm giác gì, hắn chỉ có thể để
Lăng Diệp vặn mặt hắn, chọc nhẹ hai phiến môi người nọ. "Ta thích
ngươi."
Thanh âm rất nhẹ.
Nhưng rõ ràng đến dị thường!
Dù tiếng lách sách thân thể va nhau có kịch liệt dâm loạn cỡ nào, cũng vô pháp dìm ngộp ba chữ này.
Lăng Diệp cười ngốc nghếch.
Ngốc đến độ Lãnh Tử Diễm hết sức hối hận.
Sau đó hắn không có thời gian hối hận, người phía sau gầm một tiếng, kéo tay hắn lên, hùng khí bừng bừng... Đâm hắn.
Đâm mông!
Đáng.... Đáng chết.
" Ngươi dám tiến vào ta thiến ngươi!" Hai mắt Lãnh Tử Diễm cũng nổi ra
màu đỏ quỷ dị vì tình dục, nhưng vi quang khiếp người trong đó tuyệt đối không mơ hồ.
Lăng Diệp đáng thương dời ngoạn ý hùng tráng ra bên cạnh một chút, tiện tay bôi d*m thủy vừa mới ứ ra lên mông vểnh đối
phương. "Ta cảm thấy đồng thời tiếp nhận hai người đối với Lãnh thiếu
gia mà nói không thành vấn đề."
" Không.... Không được!" Lãnh Tử
Diễm đứt quãng nói. "Trước kia có thử qua, rất đau... Sau đó.... Ngô...
Không xuống giường được."
" Nga?" Lăng Diệp cùng Quân Ngân đồng thời nhếch mày.
Chiến tích dâm loạn của hắn, Lăng Diệp cơ bản biết, Quân Ngân lại không nghĩ rằng người này... Trước kia phóng đãng đến mức đó.
" Không xuống giường được?" Con ngươi hẹp dài nguy hiểm mười phần.
" A... Quân Ngân...." Rốt cuộc ý thức được mình nói hớ cái gì, Lãnh Tử
Diễm cũng có ý muốn tát mình mấy cái. Tự biết Quân Ngân thần tình tức
giận sẽ không tha cho hắn, thức thời mở chân ra, mặc đối phương xâm phạm hắn triệt để.
Trận tính sự này kết thúc khi nào, Lãnh Tử Diễm
hoàn toàn không có ấn tượng, Quân Ngân thật sự là hết lực mới buông tha
hắn, sau đó Lăng Diệp lập tức tiếp nhận, lúc ấy Lãnh Tử Diễm cơ bản ở
vào trạng thái hỗn độn, Lăng Diệp bảo hắn bày tư thế gì, hắn liền bày
ra, quỳ sấp, không có gì Lãnh Tử Diễm không làm được, chỉ có thứ Lăng
Diệp không thể nghĩ ra.
" Lật qua, kéo chân ra.... Ân, ngoan...." Lăng Diệp cười híp mắt vỗ vỗ dương v*t dựng thẳng của hắn. "Nâng chân
lên, ép lên ngực."
Lãnh Tử Diễm nhìn y mấy cái... Môi giật giật.... Theo lệnh.
Hậu đình dâm loạn tràn ngập đủ loại chất lỏng, có tinh dịch ba người, còn
thêm dịch ruột non chảy ra trong tràng đạo, có thể nói rối tinh rối mù,
Lăng Diệp cũng không ghét, duỗi ngón tay liền đâm vào, sau khi phát hiện bên trong vừa nóng vừa mềm, lập tức xách súng ra trận.
Lăng Diệp nhắm mắt lại, lại câu con ngươi lên, tư thái dục tiên bồng bềnh, y dung mạo tuấn mỹ, đủ để kẻ khác ý loạn thần mê, huống hồ còn thêm Quân Ngân
châm dầu vào lửa ở trên người, Lãnh Tử Diễm nhanh chóng không biết
phýõng hýớng, âm thanh lách sách lách sách dâm ðãng vang suốt một đêm.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng sớm lười biếng rắc vào, Lãnh Tử Diễm cau mày trở thân, lại lập tức bị một đôi tay lật trở lại, hắn mở mắt ra, cảm thấy khắp nơi đều không
thoải mái, dính dính.
" Lăng Diệp...." Dùng sức đẩy đẩy người ôm hắn. "Ta muốn đi tắm rửa."
" Không cần." Lăng Diệp nheo mắt giương đầu, hạ thân thúc về trước một
cái, vật chôn trong nhục huyệt một đêm lập tức sinh long hoạt hổ, lúc
lôi ra gân xanh tím phủ kín trọc dịch. Ba một tiếng đâm vào, d*m thủy
văng khắp nơi.
Không để ý tới hai người lại định đến một trận
kia, Quân Ngân bình tĩnh mặc quần áo, chỉnh hảo bản thân mới bình lặng
mà cung kính mở miệng. "Bá phụ..."
Hai người làm loạn nháy mắt mở to mắt, đồng thời nhìn về phía cửa.
Lãnh Tử Diễm một cước đá Lăng Diệp xuống giường, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại - hình như đau đến thắt lưng - tay bận chân bịu tìm y phục khắp nơi. Vẫn
là Quân Ngân phúc hậu, xuống giường lấy ra một kiện áo ngủ từ tủ quần áo ném cho hắn.
Tuỳ tiện khoác lên, vừa nói. "Phụ thân.... Ngươi... Đến đây lúc nào?"
Quay đầu lại thô bạo trừng mắt nhìn Lăng Diệp bò dậy, đều là do con báo chết tiệt này không biết thu tay, nếu không ba người họ sao lại mệt đến mức
không biết trong phòng có người vào?
Đại sảnh sau khi được sửa chữa lại bày ra vẻ tráng lệ, người hầu tháp tùng chia làm hai bên, tập trung nín thở, cẩn thận.
" Còn chưa xuống?"
" Tiên sinh!" Người hầu tùy mặt gửi lời, cung kính nói. "Thiếu gia vẫn còn đang rửa mặt, lập tức sẽ xuống."
Lãnh Thừa Phong lạnh lùng hừ một tiếng, trên khuôn mặt nghiêm túc không nhìn ra được cảm xúc, nhưng người Lãnh phủ đều biết, thiếu gia lại chọc tiên sinh tức giận.
Mười phút sau, ba người tuần tự xuống lầu.
Lãnh Thừa Phong nhìn Lãnh Tử Diễm, phát hiện trên mặt mày thằng bất hiếu này toàn là xuân ý phóng đãng, trong lòng giận dữ. Nâng cổ tay lên. "Tám
giờ mười lăm." Hắn thản nhiên nói. “Nếu ta mỗi ngày đều dậy trễ như
ngươi, Lãnh thị sớm đã sụp đổ."
" Phụ thân, hôm nay cuối tuần."
" Kẻ địch âm mưu tấn công ngươi..." Hắn chậm rãi nói. "Không nhất định sẽ chọn ngày làm việc."
Lãnh Tử Diễm ngồi xuống đối diện Lãnh Thừa Phong. Ánh mắt Lãnh Thừa Phong
tuần tra một phen trên người Quân Ngân cùng Lăng Diệp. "Hai ngươi...
Định ở bao lâu?" Phương thức đuổi khách không chút khách khí.
"
Bá phụ." Lăng Diệp cười gượng. "Phần ghi âm kia Tần Hiên trước khi chết
gửi cho các đại lão Quân bộ, phụ thân sinh tử chưa rõ, Lãnh gia bị tình
nghi lớn nhất. Mấy hôm trước, nhóm đặc biệt phụ trách tìm kiếm phụ thân
của Quân bộ lần thứ năm xin lệnh lục soát Lãnh gia, tuy ta cản được,
nhưng khó lòng phòng bị, huống hồ bây giờ ngay cả bệ hạ cũng dao động,
muốn nhúng tay vào việc này, ta ở lại đây tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ
khi cần thiết."
Chó má.
" Vậy còn ngươi?" Lãnh Thừa Phong
uống xong một ngụm canh, ánh mắt sắc bén bắn về phía Quân Ngân. "Ta cho
rằng ngươi hẳn là bề bộn nhiều việc."
Quân Ngân gật đầu, bàn tay
thanh tú cầm khăn đặt trên bàn lên, khẽ lau miệng, động tác này làm đến
tao nhã cực điểm, êm tai đẹp mắt.
" Quân gia bây giờ chia năm xẻ bảy...."
Lăng Diệp dưới bàn lén đá Lãnh Tử Diễm một cước, nhếch mày, không cho nhìn Quân Ngân!
Lãnh Tử Diễm có chút cảm giác hờn giận. Con báo chết tiệt này rõ ràng là
được nước làm tới. Mắt mọc trên mặt hắn, hắn muốn nhìn ai thì nhìn, liên quan gì đến y. Thẳng thắn lấy tay chống cằm, vừa ngậm nĩa trong miệng,
vừa nghe Quân Ngân cùng phụ thân tán gẫu, mắt chớp cũng không chớp, bộ
dạng nhìn đến say sưa.
" Nói đến Quân gia các ngươi, ta không thể không nhớ tới Tần Hiên." Nghe Quân Ngân nói xong, Lăng Diệp làm bộ làm
tịch lắc đầu. "Người nọ là một nhân tài, đáng tiếc ma xui quỷ khiến, sắp chết còn muốn kéo Lãnh gia xuống nước, cũng trách ai đó quản không
nghiêm. Phải không...." Y cười hỏi "Quân thiếu gia?"
Trên mặt Quân Ngân nháy mắt hiện lên đau khổ.
Tần Hiên từ nhỏ bồi bên cạnh y, hai người sớm chiều ở chung mười mấy năm,
Tần Hiên vẫn luôn trung thành, y đối với hắn cũng tình cảm sâu sắc, chưa từng đối đãi hắn như thuộc hạ.
Về sau phát hiện tình ái của hắn
cùng Quân Hi, vì Quân Hi thân phận đặc biệt, y vẫn khuyên bọn họ suy
nghĩ cẩn thận, thấy hai người không thể thiếu nhau, y thậm chí giúp đỡ
thuyết phục cha mẹ chấp nhận họ.
Chỉ là việc đời khó liệu, cha mẹ đồng thời ly thế, y tiếp nhận trách nhiệm gia tộc, Quân bộ coi y là mâm cá trên bàn, tham vọng về sau càng ngày càng lớn.
Trước hôn lễ,
bệ hạ bệnh tình nguy kịch, ám sát Quân bộ phát ðộng về phía y ùn ùn kéo
đến, dưới tình hình này, y cùng Quân Hi cũng minh bạch, không giết chết
được y, Quân bộ sẽ không chịu để yên.
Quân Hi cùng y vốn là anh
em song sinh, lúc được sinh ra, phụ thân xuất phát từ đủ loại suy tính,
nhịn đau bồi dưỡng Quân Hi làm ám ảnh cho y, cái gọi là ám ảnh... Chính
là khi cần thiết... Thay y chịu chết.
Lăng Diệp nói y bỏ xe giữ tướng, chính xác.
Quân Hi giả Quân Ngân vừa chết, Quân gia lập tức sụp đổ, các đại phân gia
lần lượt tranh quyền đoạt lợi, náo loạn hết sức khó coi. Quân bộ tự nhận hoàn thành nhiệm vụ tấn công Quân gia, tháo hết theo dõi nghiêm mật đối với Quân gia, đem lực chú ý dời đến chuyện khác, vả lại, Tướng quân mất tích, cũng có lợi để y ẩn trong bóng tối, âm thầm thu thập thế lực Quân gia.
Nói trên lý trí, y không thừa nhận mình làm sai.
Nếu người chết là y, Quân gia sẽ thật sự tan đàn xẻ nghé.
Nhưng trên tình cảm....
Một là anh em ruột thịt cùng sinh, một là bằng hữu mười mấy năm nay...
Ăn cơm của ngươi đi! Lãnh Tử Diễm mấy lần hung hăng trừng mắt với Lăng Diệp.
Lăng Diệp rất ủy khuất, chân dưới bàn tiếp tục trêu đùa Lãnh Tử Diễm, giọng
điệu hung hăng. "Kỳ thực ngươi chết hay hắn chết, kết quả cũng không
khác lắm, ngươi chết, hắn có thể giả làm ngươi, cho nên Quân thiếu
gia..." Chậm rãi nheo mắt. "Sao bản thân không cống hiến cho gia tộc?"
" Uy!" Giấu Tần Hiên để Quân Hi chịu chết, Quân Ngân đã áy náy tột cùng,
bây giờ Tần Hiên vì Quân Hi tự tử, tuy vì ghen ghét hại Lãnh gia một
trận... Nhưng... Lănh Tử Diễm chính là vô pháp trách được Quân Ngân.
" Ta thấy theo thực tế..." Là ngươi bất công.... Lăng Diệp xoay mặt qua.
"Đúng rồi, Mộc Phi Phi làm sao đây? Đám cưới này tính hay không tính?"
Quân Ngân hạ đồng tử, không lên tiếng.
" Đương nhiên tính." Lãnh Tử Diễm nhếch mày. "Không thấy báo chí tập san đều gọi nàng là tân phu nhân Quân gia?"
Lăng Diệp "Nga" một tiếng. "Xem ra về sau ai đó khôi phục thân phận rồi, còn có thể tiện tay nhặt lấy một người vợ, quá lời." Y cười đến khiến người ta như thấy gió xuân. "Chúc mừng!" Ngữ khí chân thành.
Ân.... Sắc mặt Lăng Diệp thay đổi.
Chết tiệt! Người nọ giẫm lên chân y.
Nếu nơi này không có người ngoài, y chắc chắn lôi đầu gia hỏa kia qua, thô
bạo hôn hắn, tay cũng phải luồn vào, chà đạp ngực hắn.
Nhưng, nơi này không chỉ có người, bên cạnh còn ngồi Lãnh gia gia chủ không nộ tự có uy.
Lăng Diệp đành phải ngoài cười trong không cười, rút chân về, xiên khối điểm tâm ném vào miệng, dùng sức nhai, coi như... Cái đang cắn chính là Lãnh thiếu gia.
Giẫm y thật đau!
Lãnh Thừa Phong ban đầu mày
cứng mắt lạnh, về sau cùng Quân Ngân dần nói chuyện, phân tích tình thế
thiên hạ, trong lời nói có ý tán thưởng đối với nhận xét giải thích của
Quân Ngân.
Hai người Lãnh Lăng kỳ thực cũng không kém, chỉ là
trước mặt Quân Ngân đĩnh đạc mà nói, một người không nỡ xen mồm, một
người trăm phương ngàn kế nghĩ làm sao hãm hại Quân Ngân trước mặt bá
phụ, làm cho hai người thường xuyên nghe Quân Ngân phát biểu hiểu biết
chính xác một phen, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi trừng ta một cái, ta trừng lại gấp chục lần.
‘Đồ con heo!’ Lãnh Tử Diễm dùng môi
nói ‘Ngươi chắc chắn không nghĩ sâu bằng hắn.’ ---- ở trong lòng Lãnh
thiếu gia, Tướng quân công tử có ngực không có não, tứ chi phát triển,
đầu óc giản đơn.
‘Phi, ta là đồ con heo, ngươi chính là bò đần.’
Lăng Diệp không chịu yếu thế, ‘Tám lạng nửa cân, bớt lươn chê lịch nhớt
đi!’ Trong lòng Tướng quân công tử, về sau Lãnh thiếu gia chấp chưởng
Lãnh gia, nếu không có y giúp đỡ, sớm muộn gì cũng quản Lãnh gia tới lụi bại.
" Lãnh Tử Diễm...."
Nghe phụ thân gọi mình, Lãnh Tử Diễm vội vàng ngồi nghiêm chỉnh. "Phụ thân."
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Nói, Lãnh Thừa Phong nhăn mày lại.
" Hả?"
" Bá phụ." Lăng Diệp ưỡn mặt nói. "Tử Diễm hai mươi, ta trước đó không lâu.... Vừa tròn hai mươi mốt."
" Hoá ra ngươi còn lớn hơn một chút!"
" A.... Phải..... Phải." Biết rõ Lãnh Thừa Phong đang châm chọc mình ấu
trĩ, Lăng Diệp cũng chỉ đành chịu đựng. Sau khi dùng thú thân làm Lãnh
Tử Diễm, hảo cảm y xây dựng trước mặt Lãnh Thừa Phong hoàn toàn rơi
xuống ngàn dặm, Lãnh gia gia chủ vẫn tán thưởng Quân Ngân, rõ ràng có ý
tương phản.
" Vị trong nhà ngươi kia..." Lãnh Thừa Phong cười nhạo. "Ngươi giở trò quỷ?"
Quân Ngân cùng Lãnh Tử Diễm ngẩn ra, đồng thời nhìn chăm chăm về phía y, như muốn tìm dấu vết để lại trên khuôn mặt kia.
Tướng quân mất tích một tháng, lại thêm băng video giám thị đêm đó, người
bình thường đều cho rằng Tướng quân là một trong những thi thể nổ cháy
kia, căn bản sẽ không nghĩ là Lăng Diệp bí mật nhốt Tướng quân.
Nhưng Lãnh Thừa Phong thì không, hắn tâm tư kín đáo, đối với tính cách nhi tử cùng Lăng Diệp cũng coi là rõ như lòng bàn tay. Lãnh Tử Diễm ôm bụng
vào Lăng gia, không thể không có tính toán, mà Lăng Diệp đã hoài nghi
tất nhiên sẽ triển khai điều tra, điều tra đi điều tra lại...
"
Lãnh bá phụ... Lời này đùa không được." Lăng Diệp thế nào để cho bọn họ
toại nguyện, mặt nghiêm túc như y lập tức phải vào TV nói chuyện, ngay
cả lưng cũng thẳng tắp, ánh mắt bức người.
" Hừ.... Ngươi, tự giải quyết cho tốt."
Lăng Diệp khiêm tốn gật đầu. "Tạ ơn bá phụ dạy." Y đương nhiên phải cẩn
thận, bác cả thủy chung không tin phụ thân lại chết, mỗi ngày ra lệnh
thú nhân thủ hạ trải thảm thăm dò khắp Kinh đô, bệ hạ trong cung ngửi
được mùi, cũng sẽ rục rịch...
Bất cẩn một cái, bị họ bắt được nhược điểm, chính là vạn kiếp bất phục.
" Nhẹ chút, nhẹ chút!"
Lăng Diệp che hạ thân kêu rên, người nọ sợ bóp chỗ khác y không đau, dùng
sức tóm ngoạn ý kia, khí lực lớn như hận không thể vặn rớt.
Lãnh Tử Diễm nhếch mày, chậm rãi hỏi. "Phụ thân ngươi đâu?"
" Không biết." Chết quỵt nợ. Kết thúc thôi...
Một tiếng thét chói tai cao vang tận nóc nhà, hại một người hầu Lãnh phủ sợ tới mức làm vỡ chén dĩa trong tay.
Ăn xong bữa sáng, Lãnh Tử Diễm liền xách Lăng Diệp vào toilet, nghiêm hình bức cung. Cái vật hưng phấn cả đêm của Tướng quân công tử đáng thương
còn chưa kịp nguội xuống liền bị người nào đó kéo trái kéo phải, bóp như muốn nhào thành cục bột.
" Thật sự không biết?" Lãnh Tử Diễm hơi cúi đầu, vừa vặn đối diện con ngươi Lăng Diệp nâng lên.
Hai người ai cũng không nhường ai, tranh phong tương đối.
Cuối cùng, hình như ánh mắt Lãnh Tử Diễm quá mức sắc bén, Lăng Diệp bại
trận, bộ dạng thoạt nhìn thành thật tới cỡ nào, hơi nghiêng đầu. "Có
phải không thấy ta thương tâm liền cho rằng ta không lo cho phụ thân?"
Lực đạo trên tay buông lỏng.
Lăng Diệp thừa cơ thoát ra, để hắn chơi nữa, mình không hư mới là lạ.
Y quay lưng qua, tay trái đặt trên bồn rửa tay, thanh âm rất thấp, khàn
khàn lại mang độ cong run rẩy. "Ngươi vẫn luôn thích Quân Ngân, ta biết
muốn chen vào giữa hai người các ngươi rất khó, ta cũng không quá nghiêm khắc đòi ngang vai ngang vế với Quân Ngân... Nhýng...." Lông mày nhẹ
hất. "Lãnh thiếu gia có cần phải quá đáng như vậy không?"
"
Đó..." Động động tay đặt bên hông, thiếu chút nữa xúc động muốn ôm y,
cuối cùng lại mạnh mẽ tự kiềm chế. "Là ngươi nhắc tới Tần Hiên trước,
muốn châm ngòi ly gián."
" Nhưng ta nói cũng là sự thật."
" Nhưng...."
" Nhưng Quân Ngân sẽ áy náy, sẽ khó chịu?" Lăng Diệp cười lạnh. "Lãnh thiếu gia rõ là hiền lành."
" Biến.... Biến mẹ ngươi đi...." Hiền lành.... Lãnh Tử Diễm từ phía sau
siết đầu Lăng Diệp, dọc theo tai xoắn mạnh về phía trước, ghé sấp trên
người y, thô bạo cắn một cái trả thù vào cổ tựa như cẩu.
Lăng Diệp nhấp môi dưới.
" Không cắn hư..." Nghe lên rất thất vọng. Hắn đẩy dây chuyền vàng ra,
hình như đang tìm khối da nào mỏng hơn, tìm nửa ngày không ra, ngược lại làm cho bản thân tâm phiền ý loạn. "Này, ngươi sao phải là thú nhân?"
Lăng Diệp tin chắc Lãnh thiếu gia là đang ghen tị với thân thể tố chất cao,
đao kiếm không đâm thủng mà lại cường tráng thanh tú của y, không muốn
so đo nhiều với với hắn. "Nơi này có thể cắn hư." Mặt dày chỉ chỉ môi.
Lãnh Tử Diễm buông y ra. Phanh một tiếng đóng cửa ra ngoài.
Hắn mới không cần hôn, hôn một cái, đuôi người nọ lại vểnh lên trời.
Đuôi báo vừa thô vừa dài, khó coi chết đi được.
Đương nhiên, Lãnh thiếu gia bây giờ còn chưa ngờ tới, sau này của sau này,
hắn sẽ không chỉ một lần hưởng thụ được, tư vị cái đuôi quét ở trên
người.. ve vãn...