Ám Dạ Trầm Luân

Chương 123

Nếu là người ngoài, được Lăng gia nhị công tử cao cao tại thượng oán hận quyến rũ ẩn tình như vậy, sớm đã nhuyễn đến nát bét, đáng tiếc tâm Lãnh thiếu gia còn cứng hơn đá mấy phần.

Hài tử kia là Dã Kê bất chấp ý nguyện của hắn, cưỡng bức dùng thú hình cường bạo mà ra, hắn sao có thể coi nhẹ?

Hắn vốn ân oán rõ ràng, còn có thù tất báo.

Dã Kê cường bạo hắn, đó là đại thù, lần trước buông tha Lăng Diệp, đó là đại ân.

Nhiều nhất, ân oán bù trừ, hai người không thiếu nợ nhau.

Mềm lòng? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nhěn thấy nam nhân cực giống měnh từ phía sau theo tới, vội vàng gọi người qua. "Dìu hắn trở về."

"Không cần! Ta không cần!" Lăng Dã lại giở thói. "Ta không cần hắn dìu ta, ta muốn đại ca dìu."

"Lăng Dã!" Lãnh Tử Diễm có chút tức giận. "Ta không phải đại ca ngươi."

"Ai nói không phải, ta ở Lãnh phủ mấy tháng, phụ thân nhận ta làm con nuôi trước mặt cả gia tộc." Y ha ha cười nói. "Bây giờ không phải cũng có hãng truyền thông nói ta có thể có được ngày hôm nay, toàn bộ dựa vào lúc trước được Lãnh gia thu nhận?"

"Đó là họ nói hưu nói vượn, ngày hôm nay của ngươi cùng Lãnh gia nửa phần quan hệ cũng không có." Lãnh gia chúng ta cũng không muốn leo lên cành cao. "Ta để hắn đưa ngươi?"

"Không." Lăng Dã dùng sức lắc đầu. "Hắn không giống ngươi, ngoại trừ đều rất khó nhịn thao ra, một chút cũng không giống." Y dừng một chút, nhắm mắt lại, thấp giọng nói. "Đại ca.... Là không thể thay thế..."

Khóe miệng Lãnh Tử Diễm giật giật, thật muốn một quyền đánh chết hỗn đản miệng đầy mê sảng này.

"Ngươi đi đi, rời khỏi nơi này thật xa...." Lăng Dã tựa hồ thật sự uống rất nhiều, mất sức nửa ngày mới từ trong túi quần lấy ra một tấm chi phiếu ký hảo, nghiêng ngả lảo đảo quăng cho nam nhân, nụ cười bên môi hết sức chân thành, cực kỳ giống lúc y vẫn còn ở trong Hắc Phố. "Nếu Bạch gia làm khó dễ, thì nói... Nói là Lăng Dã ta để ngươi đi..."

Trên mặt nam nhân hiện lên tia kinh ngạc. "Lăng công tử..."

"Ngô..." Lăng Dã vẫy tay. "Không được hầu hạ nam nhân nữa, nghe thấy không?"

Mặc dù không rõ ý này, nhưng có thể có được nhiều tiền như vậy, còn có thể thoát khỏi tay Bạch gia, nam nhân đương nhiên cao hứng, nói mấy câu tạ ơn, nhìn Lãnh Tử Diễm ý vị không rõ ràng, đương nhiên cũng vì thấy trên đời có người giống ḿnh như thế mà lấy làm ngạc nhiên.

"Đại ca, bây giờ thoả mãn chưa?" Lăng Dã cười híp mắt, nửa khoác lên người Lãnh Tử Diễm. "Ta sai rồi, đại ca... Ngươi xem, ta lỡ làm sai việc, lập tức liền sửa, ngươi đừng giận nữa được không?"

"Ta không tức giận." Đối với ngươi không tức giận được. "Ngươi tìm nam nhân nào, cũng không có gì liên quan đến ta." Chỉ cần đừng cố tình tìm người có bộ dạng giống ta chán ghét.

Lăng Dã thấp hơn Lãnh Tử Diễm một chút, hơi cúi đầu, vừa vặn tựa trên vai đối phương. "Ngươi muốn ta thế nào.... Thế nào mới có thể chấp nhận ta?"

"Ta cũng muốn hỏi, ngươi cần ta nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa?" Lãnh Tử Diễm nghiêm mặt. "Ta không thích ngươi, hơn nữa cũng không thừa nhận ngươi thích ta."

"Không! Ta thích ngươi, ta thích ngươi!" Lăng Dã mím môi. "Ngươi trước kia cũng không thích Lăng Diệp, nhưng bây giờ thì sao.... Bây giờ thì sao? Tại sao biến thành ta liền luôn luôn đoạn tuyệt như vậy?

"Ta cùng Lăng Diệp quen biết mười mấy năm..."

Lăng Dã cười lạnh. "Tình cảm cũng không phải thứ thời gian đắp ra được." Vươn tay sờ bên mặt góc cạnh rõ ràng của đối phương, con ngươi hẹp dài nhấp nhoáng ánh sáng. "Đại ca.... Cho ta một cơ hội.... Chỉ một lần.... Miễn là chỗ ngươi không thích, ta đều sửa toàn bộ. Ngươi chán ghét thú thân của ta, ta cả đời cũng không biến hình trước mặt ngươi, ngươi chê ta hoa tâm, liền không đi hái hoa ngắt cỏ nữa..."

" Ngươi không cần làm những thứ đó vì ta..."

" Không vì ngươi vì ai đây?" Trong mắt Lăng Dã hiện lên mờ mịt trong nháy mắt. "Dẫn ta vào chốn phồn hoa quý tộc các ngươi, lại buông tay bất kể, mặc cho ta té đến bể đầu chảy máu.... Nếu không phải muốn ngươi coi trọng ta, ta còn nằm gai nếm mật như thế làm gì?"

" Ngươi có dục vọng quyền lực." Lãnh Tử Diễm nói trúng tim đen. "Đừng đẩy hết mọi thứ lên người ta."

" Dục vọng? Dục vọng đáng để ta chịu đựng toàn bộ người Lăng gia xem thường, dục vọng đáng để ta chịu đựng mỗi lần phụ thân trừng phạt?"

Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại. "Ngươi đều cố gắng vượt qua không phải sao? Tướng quân chết, ngươi là nửa chủ nhân Lăng gia, bây giờ ai dám lấy con mắt xem thường nhìn ngươi nữa."

" Không, ngươi hướng về Lăng Diệp, ngay cả ngươi cũng hướng về Lăng Diệp...."

Con báo chết tiệt kia là của hắn, hắn không hướng về phía y thì hướng về phía ai?

Lãnh thiếu gia từng vô số lần quăng vô số nam nhân làm bộ làm tịch thở dài, sờ sờ đầu Lăng Dã. "Xin lỗi, tâm ta đã có chỗ, ngươi hãy đi tìm những người khác đi!"

Một câu tâm đã có chỗ, đủ đánh nát cuồng dại của bất cứ ai.

" Đồng thời hướng vào hai người?" Lăng Dã cười nhạo hắn.

" Phải." Lãnh Tử Diễm thản nhiên thừa nhận. "Tại sao không thể?" Hỏi lại. "Hai người họ với ta mà nói, thiếu một thì không thể..."

"Vậy thêm ta..."

" Không thể!" Như đinh đóng cột, giữa dung mạo lấy ra một nụ cười đạm mạc xa cách. "Thiếu một thì không thể, thêm một càng không được!"

Gió đêm thổi đến lòng người trống rỗng, Lãnh thiếu gia huýt sáo, bước chân vững vàng khó tránh khỏi mang một chút độ cong vặn vẹo, so với người mẫu T đi trên sân khấu còn uy phong tám phía hơn, tóc ngắn màu đen khẽ bay trong gió, thân hình cao lớn lộ rõ hào quang mà lại... Xuân tình nhộn nhạo!

Vừa mới thương tổn một người ái mộ mình, Lãnh thiếu gia tuyệt đối không thấy khổ sở áy náy, trái lại, hắn vui vẻ ý thức được chướng khí vẫn luôn làm hắn rối rắm thống khổ kỳ thực đã tan thành mây khói.

Tuy thật ích kỷ, nhưng hai nam nhân kia, hắn thật sự, một người cũng không muốn buông tay.

" Trở về?"

Lăng Diệp cùng Quân Ngân mỗi người ngồi một sô pha, ánh đèn chói lọi khắp đại sảnh tôn họ lên xa hoa như quý công tử, vẻ mặt lại nghiêm túc như hội thẩm giám định.

"Yêu, trên cổ có hồng ngân, của nam hay của nữ?" Lăng Diệp kỳ quái hỏi.

Đá giầy trên chân rớt ra, chân trần đi đến trước mặt Lăng Diệp, cong chân phải tựa lên sô pha, khoanh tay, cười cười đến kinh tâm động phách. "Của nữ."

Của nữ? Mày Lăng Diệp nhíu lại, cùng Quân Ngân liếc nhau, hai người vốn tùy ý dựa trên sô pha không nén được ngồi thẳng dậy, cảm giác nguy cơ đột nhiên sinh ra.

" Lãnh thiếu gia có thể cứng được với nữ nhân?" Lăng Diệp bán tín bán nghi.

Lănh Tử Diễm nhấp môi dưới. "Giọng điệu ngươi rất xem thường ta?"

Roẹt - -

Y phục người nào đó nháy mắt bị xé nát.

" Cút, cút ngay... Đi lên nói sau..... Mẹ nó Lăng Diệp, a...."

"Kêu nữ nhân ngươi đi tìm đó!" Lăng Diệp ác ôn vô cùng hung dữ, lông mày nhăn như bánh quai chèo. "Quân Ngân! Còn ngồi đó làm gì! Mau tới đây thao chết gia hỏa không biết tốt xấu này! Yêu a...." Nhướng mày lên. "Thành quả chiến đấu của Lãnh thiếu gia phong lưu?"

Trên da thịt màu mật ong có không ít hồng ngân do móng tay nữ nhân cào ra.

Làm thật?

Lăng Diệp không thể xác định, nếu Lãnh Tử Diễm có cảm giác với nữ nhân, còn có thể thủ y cùng Quân Ngân nữa hay không. Kết quả của việc bất an chính là hết sức thẳng thắn cởi quần thẳng tiến, Lãnh Tử Diễm tức giận đến kéo tóc y mấy cái.

Lãnh Tử Diễm có thể không tức sao?

Chủ ý là muốn làm hai nam nhân càng ngày càng vô pháp vô thiên này thu lại một chút, đừng có mỗi ngày lấy hắn làm chiến trường, cùng ở dưới một mái hiên, an an ổn ổn hoà thuận vui vẻ cùng tiến cùng lui không tốt sao, đừng tiếp tục làm Lãnh phủ gà bay chó sủa mới thoả mãn.

Thấy Quân Ngân đứng dậy cởi bỏ từng viên cúc áo -- Lãnh thiếu gia bị Lãng Diệp làm cho toàn thân như nhũn ra yên lặng không nói gì nghĩ -- như vậy, có tính là trăm sông đổ về một biển không?
Bình Luận (0)
Comment