Ám Dạ Trầm Luân

Chương 134

Quân Ngân bừng tỉnh từ trong ác mộng.

Thấy y mở mắt ra, người hầu đứng bên cạnh khuyên nhủ. "Thiếu gia, ngài chỉ ngủ có mười phút, muốn nghỉ ngơi nữa không?"

" Công tước đại nhân đồng ý nói chuyện chưa?"

"Vẫn chưa, thiếu gia."

Xoay người rời giường khoác áo. "Giúp ta gọi cho Lãnh gia gia chủ."

" Bá phụ." Quân Ngân mệt mỏi xoa xoa mi tâm. "Công tước đại nhân từ chối nói chuyện với chúng ta."

Bên kia điện thoại trầm lặng một lát. "Một khi đã như vậy, ta đề nghị ngươi về nước."

" Bá phụ...."

" Động tĩnh của không quân Hoàng gia, cũng cũng giám sát được sao? Nếu giống như chúng ta dự liệu, bệ hạ thật sự muốn động thủ với thú tộc.... Binh lực quốc nội trống rỗng, ngươi trở về... Thử xem! Nắm được chính quyền Thần Vũ, công tước Gia Sa nho nhỏ sao còn dám làm càn?"

Quân Ngân cười gượng. " Lỡ như xảy ra rủi ro gì?"

" Nếu là Lăng Dã bắt nó, như vậy không cần quá mức lo lắng. Lăng Dã... Sẽ không làm gì nó."

Lãnh Thừa Phong nói cũng không chắc chắn, dù sao Lăng Dã liên tiếp hai lần thú hóa, tính cách đại biến, ai cũng nghĩ không ra y nhốt Lãnh Tử Diễm rốt cuộc là muốn gì.

Quân Ngân sao dám đánh cược với thái độ của Lăng Dã. "Bá phụ, những người phía dưới ta, ngài giúp ta tiếp quản."

" Ngươi hiểu ngươi đang nói cái gì không? Ngươi khẳng định ngươi không phải thiếu ngủ nghiêm trọng, mê sảng nói ra?"

" Ta rất thanh tỉnh." Quân Ngân dừng một chút, thấp giọng nói. "Lăng Diệp đi mấy tháng nay, hắn ngày nhớ đêm mong, nghĩ đến đó, ta rất ghen tị! Hắn còn sinh hài tử cho Lăng Diệp, ngươi xem, hắn cũng chịu sinh hài tử. Rõ ràng... Hắn trước kia chỉ thích một mình ta."

" Quân Ngân..."

" Đại khái vì hắn cảm thấy Lăng Diệp có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì, trong thế giới Lăng Diệp chỉ có hắn, hắn chính là toàn bộ của Lăng Diệp, cho nên..."

" Ngươi cùng Lăng Diệp bất đồng, ngươi có trách nhiệm của ngươi, ngươi không cần phải...."

Trách nhiệm?

Bí mật bồi dưỡng năm nghìn tư binh, ngấm ngầm mua vũ khí tiên tiến, để mình sống mà Quân Hi tự nguyện hy sinh...

Còn Tần Hiên.

Nếu Tần Hiên vẫn còn đây, chắc chắn sẽ lại mắng y.

Thiếu gia lãnh tĩnh của hắn sao có thể hành động theo cảm tính, sao có thể ở thời điểm mấu chốt này tự mình ở Gia Sa bố trí kế hoạch cứu người!

Y nên về nước! Về nước tùy thời hành động, về nước... Nắm đại cục trong tay.

Nhưng --

" Bá phụ... Lãnh Tử Diễm.... Mới là trách nhiệm lớn nhất của ta."

Lãnh Thừa Phong trong nháy mắt á khẩu không nói được.

Nửa ngày. "Quân Ngân, mang con ta về! Ta giúp ngươi đánh hạ, cả một vương quốc."

Vừa mới ngắt điện thoại, di động lại đô đô đô vang lên, avatar "Lăng Diệp" gắng sức nhảy nhoi nhoi, Quân Ngân một tay cắt máy, nghĩ nghĩ, cuối cùng nhắn cho một tin: 8 giờ, nếu công tước không thỏa hiệp, ta liền tấn công vào sơn trang.

Tốc độ nhắn lại của Lăng Diệp cấp tốc mau lẹ: Vậy mọi thứ nhờ ngươi.

‘Không cần. Ta không phải làm vì ngươi.’

‘ Ta biết. Nhưng ta vẫn cám ơn...’

Quân Ngân nhăn mày lại, y nghĩ, y nên nhắc nhở Lăng Diệp, tối nay cần cẩn thận, nhưng y chỉ trầm lặng đóng di động, xoay người, phía sau lưng, một mạt tà dương cuối cùng ở chân trời vừa vặn bị màn đêm như màu mực thay thế.

" Tiếp tục liên hệ công tước đại nhân." Gió núi phất góc áo lên, ánh mắt luôn đạm mạc nháy mắt trở nên sắc bén. "Ngoài ra, nhân viên đột kích chuẩn bị, sẵn sàng đợi lệnh."

" Dạ, thiếu gia."

" A...." Miệng gắt gao cắn cành cây, tiếng kêu đau không thể khắc chế vẫn không khách khí xông ra, Lãnh Tử Diễm nằm trên một mô đất, quần sớm đã bị hắn ném ở một bên, hai cái đùi trần trụi mở ra thật to, một mảnh hỗn độn.

Tay dùng sức đè bụng, hạ thân cũng đang dùng sức, nhưng Ti Nhiễm không nghe lời. "A...."

Không, không thể, sẽ dẫn người tới.

Thừa lúc mình còn khí lực, Lãnh Tử Diễm nhặt nhánh cây đã chuẩn bị trước, một hơi cắn ba cái, lại xé tay áo bịt miệng, thắt lại phía sau.

Tránh được nguy cơ la hoảng, lúc này mới vươn bàn tay tới hạ thân.

Từ Duệ từng nói, vị trí thai của hắn rất đúng, sinh sản sẽ rất thuận lợi, bây giờ Ti Nhiễm ra không được, nhất định là thông đạo quá hẹp.

Tuy hậu đình liều mạng mấp máy, khuếch trýõng tới kích thýớc kinh khủng chưa từng có để ép hài tử xuống, nhưng vẫn quá hẹp, căn bản không thể dung nạp một thai nhi tiến xuất.

Trong tay chỉ có một mảnh sứ, Lãnh Tử Diễm cắn răng cắt xuống, đau đến tê liệt không biết đau là gì, thử cắt một miệng nhỏ, cũng không dám cắt quá sâu, chân lại mở ra, dựa vào địa thế trên cao dưới thấp, liều mình dùng sức.

Mới đầu vẫn có thể mắng đầu sỏ hại hắn mang hài tử kia, đến lúc sau, khí lực mắng trong lòng cũng không có, tất cả lực chú ý toàn bộ tập trung ở phần bụng cao cao gồ lên cùng hạ thân càng mở càng lớn.

Miệng bị bịt, chỉ có thể dùng mũi xuất khí, hô hấp thô nặng, càng không suôn sẻ, ánh mắt mơ hồ, khí lực cũng mơ hồ, màn đêm nặng nề buông xuống.

Thời gian như khiêu vũ trên mũi đao, thong thả, một phút một giây, đều là lăng trì.

Lăng Dã buông ống nhòm xuống, sắc mặt đã âm trầm đến có thể tích nước, đáng sợ như ác ma khát máu.

" Đại nhân, tìm được rồi, tìm được rồi--"

Người báo tin đưa điện thoại cho Lăng Dã, Lăng Dã run tay tiếp nhận, trong lúc nhẹ nhàng thở ra mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. "Đừng tổn thương hắn, bắt về là được."

" Đại nhân, Lãnh thiếu gia đang sinh hài tử, chúng ta không dám tới gần."

" Sinh hài tử?" Mày vừa nhíu. "Bắt về."

" Hắn một ḿnh sinh, ánh mắt rất khủng khiếp, trong tay cũng cầm mảnh sứ, chúng ta không thể bảo đảm không tổn thương đến hắn..."

Lăng Dã hít vào một hơi thật sâu. "Coi chừng hắn, ta lập tức tới cùng bác sĩ Tô."

" Đại nhân." Lại có người vội vàng đi vào, nói. "Người bên ngoài đã đột phá phòng tuyến thứ nhất."

Lăng Dã hạ tay. "Nói với người chỉ huy, Lãnh Tử Diễm đang sinh hài tử, muốn hắn bị ảnh hưởng, cứ việc tấn công." Cầm áo khoác trên ghế dựa lên, xoay người liền đi.

" Thiếu gia, người trong sơn trang truyền lời, Lãnh thiếu gia... Đang sinh hài tử."

Ba!

Ống nhòm rơi trên mặt đất, Quân Ngân sắc mặt trắng mấy phần. "Tình hình thế nào?"

" Không biết."

Cánh môi sắc bén chậm rãi nhấp, tay gắt gao nắm lấy ống nhòm, Quân Ngân trầm giọng nói. "Ngừng bắn hai tiếng, đội đột kích rút lui năm trăm thước."

" Dạ!"

Cho đến lúc mười tuổi, Lãnh Ti Nhiễm mới hiểu được, tại sao trong ba nhi tử, phụ thân nghiêm khắc với nó nhất.

Mình hại một đại nam nhân như hắn sinh ở ngoài rừng, bị một đám người vây xem không nói, còn làm trò cười cho Lăng Dã thúc thúc nhìn. Nếu nó ra trễ mấy tiếng, không chừng phụ thân có thể may mắn chạy đi hội hợp cùng Quân papa, sau đó động một con dao nhỏ vô cùng đơn giản là có thể lấy mình ra, như vậy, không cần lão nhân gia hắn dùng sức đến nghẹn.

Mình sau khi sinh ra, một thân bẩn hề hề, phụ thân không ngại chút nào, ngược lại vẻ mặt "hiền lành" ôm mình vào trong ngực, nhưng mình không biết tốt xấu, kéo áo hắn, miệng nhỏ bẹp bẹp ngậm lấy tiểu đậu đỏ trước ngực.

Phụ thân có chút lúng túng, nhưng cong chân lên, mặc mình muốn làm gì thì làm.

Nhưng --

"Miao miao ----" Tiểu Ti Nhiễm gào khóc. " Miao miao---- oa oa------" Không có miao miao. (không có sữa = =///)

Lãnh Tử Diễm lúc này đâu biết tâm tư nhi tử, chỉ đề phòng chằm chằm nhìn Lăng Dã đến gần, gắt gao ôm Ti Nhiễm, như bò đực bảo vệ bê con, trên mặt đều là bùn đất cùng mồ hôi, con ngươi màu đen lại lạnh như băng.

Nước dưới hồ băng không thấy được ánh sáng, chính là màu sắc như vậy sao.

Nói cho tới cùng, mình cũng không phải chùm ánh sáng kia của người đó.

" Thà một mình sinh hài tử cũng phải chạy?"

Người là dao thớt ta là thịt bò, Lãnh Tử Diễm quay mặt, không nói lời nào.

Áo khoác đắp lên hai chân trần trụi, Lăng Dã trầm lặng nhìn hắn, ánh mắt nặng nề, bình lặng, lại ngầm có sóng to, cuối cùng, y che nửa mặt trầm trầm cười mấy tiếng.

Chậm rãi đứng lên. "Bác sĩ Tô... Làm phiền ngươi."
Bình Luận (0)
Comment