Trên màn hình rộng lớn, hai nam nhân đang hào hứng vang dội.
Tính khí cực đại thâm nhập ra vào, tràng thịt màu đỏ cuồn cuộn trọc dịch, tố cáo hành vi ác đức.
Lãnh Thừa Phong nằm ngửa trên lưng ghế dựa, nhắm mắt thật chặt.
Y biết con trai mình tuyệt đối sẽ không nghe y nói, nhưng y làm sao cũng không ngờ hai người liền quần nhau nhanh như vậy.
Chết tiệt, con dã thú kia đem con y coi như cái gì?
Thư thú (thú cái) quỳ phục?!
Con trai Lãnh Thừa Phong y sao có thể đóng cái vai đó được!
Y lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ trầm ổn trước sau như một, tao nhã cầm
lấy điện thoại, chỉ là, đầu ngón tay run rẩy quay số vẫn để lộ nội tâm y xúc động phẫn nộ.
May mắn y vẫn có máy theo dõi trong phòng Lãnh Tử Diễm, nếu không thằng con ngày nào đó bị con quái vật này xâm phạm
bằng thú hình cũng không biết được.
" Xin chào, phòng khám tâm lý bác ái, tận tâm phục vụ cho ngài!"
" Xin chào! Ta, Lí Duyên." Lãnh Thừa Phong trấn định điềm nhiên nói dối.
" Xin lỗi lại làm phiền ngươi, ta nghĩ con ta lại xuất hiện chút vấn đề."
Bác sĩ tâm lí ưu tú cũng không biết đối thoại với mình chính là Lãnh gia gia chủ quyền thế ngập trời.
" Lý tiên sinh có thể nói cụ thể chút không?"
Lãnh Thừa Phong suy nghĩ thật lâu mới đạm đạm mở miệng.
" Nó bây giờ... Hình như có khuynh hướng bị ngược."
Ánh mắt đạm mạc lúc chuyển hướng màn hình lại bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, cái loại trừu sáp dã man này, là người ai cũng chịu không nổi, ngay cả y
nhìn cũng thấy đau, nhưng con của y thì, thần tình hưng phấn, nam căn
đối với nữ nhân làm thế nào cũng thẳng không được lại cao cao đứng dậy,
vật hình trụ giơ lên trời, d*m thủy trong suốt khẩn cấp ứ ra bên ngoài.
Chính xác, giáo dục nghiêm khắc đến gần như tàn khốc với nhi tử, y vẫn hy
vọng nhi tử có thể kiên nghị, dũng cảm, nhưng cũng không phải muốn nó
đem tính cách cứng cỏi vận dụng trong loại tình ái gần như bạo lực này.
" Ta từng nói với Lý tiên sinh, lệnh công tử trời sinh thân thể có chỗ
thiếu hụt, người yếu đuối, mẫn cảm như thế cực dễ bị kích thích..."
Lãnh Thừa Phong ném điện thoại, đám bác sĩ tâm lí chết tiệt này, người thừa kế y tỉ mỉ bồi dưỡng sao có thể có cái gì thiếu hụt.
Lãnh Thừa Phong ở chỗ cao đã lâu, sớm luyện được tính tự chủ hoàn mỹ, nhưng
với chuyện Lãnh Tử Diễm, lửa giận bành trướng nội tâm làm thế nào cũng
khó khống chế được.
Tại sao y lại dạy ra một nhi tử khó chịu như vậy?
Giận đến cực độ, Lãnh Thừa Phong ngược lại khôi phục bình tĩnh, nhiều năm
qua đã làm y hiểu, con của y chỉ muốn bị người sáp, không quan tâm cái
thứ sáp vào người nó là của ai.
Lăng Diệp y không thể động tới, Dã Kê là khó khăn lắm mới tìm ra, cũng động đến không được.
Thở một hơi thật dài, Lãnh Thừa Phong đẩy mạnh ghế dựa ra, tắt màn hình, chỉnh y phục lại, mở cửa.
" Gia chủ, người Bạch gia đến!"
Quản gia đang muốn gõ cửa lại đụng phải Lãnh Thừa Phong, không hiểu tại sao
gia chủ luôn luôn bình tĩnh lại mất khống chế cảm xúc đến như vậy.
" Để họ chờ."
" Nhưng gia chủ, người tới là đại thiếu gia..."
" Ta nói để họ chờ!"
Lãnh Thừa Phong rõ ràng đã mất kiên nhẫn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi
nói ra những lời này. Mới có mấy ngày, thằng con liên tiếp hai lần làm
loạn cùng nam nhân dưới mi mắt y, hơn nữa lại còn làm cùng cái loại quái vật không biết sẽ biến thân khi nào, y sao tiếp tục nhẫn nhịn được.
Từng bước một hướng lầu ba đi đến, hiệu quả cách âm của phòng kỳ thực rất
tốt, nhưng Lãnh Thừa Phong lại cảm thấy tiếng thét dâm mỹ chói tai đang
xuyên thấu cửa phòng đóng chặt, quanh quẩn trong khắp biệt thự.
Tay vịn kim loại lạnh lẽo không thể làm vơi bớt lửa giận mãnh liệt, gót
chân chạm sàn nhà cẩm thạch cốp cốp, sau đó tiếng gõ có nhịp điệu dừng
bên ngoài phòng ngủ Lãnh Tử Diễm.