Ám Dạ Trầm Luân

Chương 47

Phất tay cự tuyệt người hầu dìu đỡ, Lãnh Tử Diễm xuống lầu, đi đứng cực kỳ gian nan.

Đêm đã khuya, phụ thân không ra lệnh chữa trị cho mình, đó chính là muốn mặc hắn đau đớn cả đêm.

Nhét hộp xuống tầng dưới chót tủ quần áo, bảo đảm tuyệt đối không sai sót, Lãnh Tử Diễm mới cắn răng lấy thuốc mỡ và băng vải ra.

Vết roi sau lưng, xuất sức của chín trâu hai hổ cũng không cách nào bôi thuốc, ném thuốc mỡ xuống, cam chịu nằm sấp trên giường.

Tích --

Màn hình di động sáng.

Lăng Diệp: còn sống?

Lãnh Tử Diễm lạnh mặt, đáp hai chữ: chưa chết.

Tức khắc, tin nhắn lại tới nữa: ân, vậy là tốt rồi.

Tốt cái rắm!

Lãnh Tử Diễm nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh lại xông ra trên trán, hắn há miệng thở, trở điện thoại, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Quân Ngân.

Mọi người trên yến hội làm bộ như không thấy cái hộp, sau đó nhất định mang ra làm trò cười, chỉ là Lãnh Tử Diễm không ngờ việc này liền truyền tới tai Lăng Diệp cùng Quân Ngân nhanh như vậy.

Hắn thanh âm hữu khí vô lực, căn bản không dám gọi điện thoại cho Quân Ngân, chỉ run tay phát một tin nhắn: vừa tắm rửa xong, đang muốn ngủ.

Quân Ngân: ngươi không có việc gì?

Lãnh Tử Diễm: phụ thân có chút tức giận, bất quá cũng được, tùy tiện đánh mấy roi.

Quân Ngân:... ... Ta muốn đến xem ngươi.

Lãnh Tử Diễm từ từ nhỏm dậy, lập tức cắn răng đau đớn ngã lại, vươn tay lau mồ hôi trên trán: ngươi mà đến rồi, phụ thân sẽ đánh chết ta luôn.

Tuy hắn rất muốn Quân Ngân đến, ít ra cũng giúp hắn bôi thuốc.

Quân Ngân: Lãnh bá phụ biết là ta?

Lãnh Tử Diễm: ta đổ cho Lăng Diệp.

Di động thật lâu cũng chưa phản ứng, lâu đến mức Lãnh Tử Diễm cho rằng Quân Ngân đã ngủ.

Rốt cuộc, tin nhắn của Quân Ngân rề rà chậm chạp đến: vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.

Màn hình di động màu lam âm u chiếu sáng gương mặt Lãnh Tử Diễm một mảnh trầm tĩnh, hắn lướt phím, chậm rãi trả lời: ân, ngủ ngon.

Lãnh Tử Diễm đau đến sau nửa đêm mới ngủ được, nhưng cái hắn không biết chính là, có người còn thảm hại hơn hắn.

Người này chính là Lăng Diệp.

Mắt thấy sắp khai giảng, Lăng Diệp vừa nghĩ đến Lãnh Tử Diễm từ Trường quân đội chuyển tới Học viện Hoàng gia liền một trận bực bội.

Nam nhân dâm đãng kia nếu không có y bên cạnh quản giáo, còn không nháo ngất trời?

Huống chi trước kia không giống bây giờ, trước kia không có Quân Ngân, Lăng Diệp y trong lòng Lãnh Tử Diễm tốt xấu gì cũng tính là người quen, bây giờ có Quân Ngân rồi, Lãnh Tử Diễm sợ là liếc y cũng không thèm.

Lăng Diệp quyết đoán gõ cửa thư phòng Tướng quân.

" Phụ thân, ta muốn chuyển trường."

Tướng quân ngẩn người, chậm chạp châm thuốc.

" Lý do?"

Hơn một ngàn năm trước, vương quốc Thần Vũ tách khỏi Ngọc Hoàn đế quốc, tự thành lập một quốc gia, Trường quân đội quý tộc Đế quốc là công trình trước phân tách, vẫn tiếp tục sử dụng tên đế quốc.

Tính theo niên đại, Trường quân đội còn muốn lâu đời hơn lịch sử vương quốc Thần Vũ.

Bất kể là quý tộc thượng đẳng hay quý tộc hạ đẳng, đều lấy việc vào học Trường quân đội là quang vinh, hơn nữa, hai nước chiến tranh liên tục, quốc gia trọng võ khinh văn, Học viện Hoàng gia lấy bồi dưỡng chính khách cùng thương nhân làm trọng tâm, vốn không được ngưỡng mộ như Trường quân đội.

Làm con trai Tướng quân, không học Trường quân đội đi học Học viện Hoàng gia, vô luận thế nào cũng không sao nói nổi.

Lăng Diệp gục đầu xuống. " Ta không thích đánh giặc."

Tướng quân cười lạnh. " Trên chiến trường ngươi không phải giết người rất hăng hái?"

Lăng Diệp thấp giọng nói. " Buổi tối sẽ gặp ác mộng."

Tướng quân bắn đốm lửa tàn thuốc xuống. " Ta cần lý do thật sự."

" Lãnh Tử Diễm ở bên đó."

Ánh mắt Tướng quân từng chút chuyển qua, gã nheo mắt, con ngươi hẹp dài lóe ra hào quang lãnh liệt.

" Ngươi.... Vẫn còn thích hắn?"

Lăng Diệp kiên định gật đầu.

Tướng quân hỏi thật sự bình lặng. " Hắn hảo ở chỗ nào?"

Người kia... Một chút cũng không hảo.

Mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì.

Tính tình thối đến vô pháp vô thiên, ỷ vào chuyện mình thích hắn, cả ngày cứ lên mặt, từ ngữ keo kiệt như giữ vàng, giống như nhiều hơn hai chữ sẽ làm chết người.

Những thứ đó cũng vẫn hảo, y là hùng thú, nhường nhịn thư thú của mình hẳn là chuyện nên làm.

Nhưng---

Thư thú này không chỉ không nghe lời, còn dâm loạn phóng đãng, chưa từng nghĩ tới chuyện nên vì y thủ thân như ngọc.

Nhưng dù thế... Y vẫn thích hắn.

Y mỗi ngày đều muốn thấy người kia, muốn cùng hắn trò chuyện, càng muốn hôn môi.

" Thật sự không phải hắn thì không được?"

Hùng thú chung tình như Lăng Diệp, trong thú tộc trăm năm cũng khó kiếm ra một người, Lăng tướng quân vô luận thế nào cũng nghĩ không ra tại sao nhi tử của mình sẽ lại như vậy.

Lăng Diệp lại gật đầu.

Tướng quân nhẹ kéo khóe miệng, lộ ra một biểu tình tuyệt đối không thể gọi là cười.

" Ba trăm roi, đánh xong nói sau."

Lãnh Thừa Phong làm việc bạo ngược, mỗi lần đánh Lãnh Tử Diễm, ra mệnh lệnh đến thẳng thắn, trong lòng lại vẫn phải do dự mấy phần.

Lăng tướng quân thì bất đồng, nói đánh là đánh, nửa phần cũng sẽ không mập mờ.

Lăng Diệp phản kháng gã, thứ phản kháng chính là uy nghiêm cha mẹ mình!

Lăng gia đánh công tử, roi dùng là roi sắt, quăng chát chát, đương trường bão máu.

Lăng Diệp cũng kiên cường, đánh xong ba trăm roi, cổ họng không có một tiếng, chỉ là cả môi rách mướp, thảm trạng so với Lãnh thiếu gia, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém.

Lăng tướng quân diện vô biểu tình đá đá Lăng Diệp như bãi máu nhuyễn trên đất.

" Còn muốn chuyển không?"

" Chuyển...."

Tiếng nói vỡ vụn, âm tiết lại hết sức rõ ràng, biểu hiện quyết tâm không thể dao động.

Cũng không thèm nhìn tới nhi tử, Tướng quân đại nhân xoay người liền đi.

" Nhốt lại!"

" Dạ, Tướng quân."

Lãnh thiếu gia bị đánh, tốt xấu gì cũng có giường ngủ, Lăng Diệp là trực tiếp bị nhốt trong lồng sắt.

Đau hôn mê mấy phút, tỉnh lại, từ túi quần khẩy khẩy di động, vừa nhìn đã sắp hai giờ.

Sự kiện "cái hộp" tại yến hội Lãnh gia vô thanh vô tức truyền ra, Lăng Diệp chú ý chặt chẽ Lãnh Tử Diễm đương nhiên biết tin sớm nhất.

Mật báo là nói thế này: Lăng thiếu gia, Lãnh Tử Diễm muốn làm đệ đệ hắn.

Mày Lăng Diệp hung tợn nhăn lại, không để ý nóng rát trên lưng, lập tức quay số gọi qua .

Sau khi làm rõ ràng sự tình, mày nhăn càng chặt.

Người khác có lẽ thật sự nghĩ rằng cái hộp là Lãnh Tử Diễm đưa cho Dã Kê, Lăng Diệp lại không cho là như vậy.

Cái hộp kia nhất định là Quân Ngân đưa!

Hơn nữa, Lãnh Tử Diễm chống đối Lãnh phụ, cái gọi là "xử lý sau", ý là nói cái hộp ngươi đừng chạm vào, sau đó muốn phạt ta thế nào tùy ý ngươi.

Chết tiệt, nam nhân không biết tốt xấu kia, da ngứa hay sao?

Còn tùy ý phụ thân hắn xử phạt.

Đánh cho tàn phế thì làm sao hả?

Ngay sau đó, Lăng Diệp liền ghé sấp trong lồng sắt, vừa đau đến cắn răng cắn lợi, vừa ân cần thăm hỏi Lãnh thiếu gia có khoẻ hay không.

Kỳ thực, y càng muốn nói với hắn ---- Lãnh Tử Diễm, ta vì chuyển trường bị ba ta đánh.

Bất quá cũng biết, Lãnh thiếu gia phản ứng đầu tiên là cười nhạo, phản ứng thứ hai là mắng một chặp, phản ứng thứ ba là bảo y cút xa một chút.

Hừ, thư thú không đem y để vào mắt này, sớm hay muộn cũng có một ngày phải cho hắn ghé sấp trên mặt đất đem mông nhếch lên.

Đánh xong một chữ cuối cůng, xác nhận đã gửi, Lăng Diệp rốt cuộc chống chịu không được, mê man bất tỉnh.

Y làm một giấc mộng.

Mơ thấy y và Lãnh Tử Diễm cùng nhau cưỡi ngựa, cưỡi cưỡi liền lăn trên cỏ, y áp lên Lãnh Tử Diễm, tiếp cận, chọc lên môi hắn.

Thật khó thấy, người kia không né tránh, ngược lại ngẩng cổ lên nghênh hợp y.

Trong nháy mắt kia, y cảm thấy bầu trời rực rỡ đến không giới hạn.

" Lãnh Tử Diễm, cho ta...." Thanh âm trầm thấp hoa lệ nói ra dục vọng nồng đặc.

Người kia cong môi lên, cười nhẹ, mở chân ra, vuốt ve thắt lưng y, tư thái chậm rãi, cực kỳ trêu người.

Y gầm nhẹ một tiếng, vươn tay nắm quần hắn xé rách, tới gần nhục huyệt đỏ tươi, đang chuẩn bị tiến thẳng vào.

Người dưới thân bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai kinh hãi đến tận cùng.....

" Thú... Cút ngay!"

Lăng Diệp run cầm cập, tỉnh lại.

Tầng hầm tối tăm ngột ngạt, lồng sắt thanh sắc tàn khốc mà băng lãnh.

Không có thân thể ấm áp, càng không có mị hoặc câu môi nhợt nhạt.

Y chậm chạp phun ra một ngụm khí, muốn người kia chủ động vểnh mông đã đủ khó, muốn hắn tiếp nhận thú hình của mình... Ngô, thú hình của mình không chỉ tuấn mỹ mà còn uy mãnh, tại sao nhân loại họ phải kỳ thị?

Cửa sắt két một tiếng mở ra.

" Có chuyện, ta cần phải nói cho ngươi."

Lăng tướng quân giọng điệu bình lặng, uy nghiêm trong lời nói lại không người dám nghi ngờ.

" Thư thú của ngươi đã được chọn."

Lăng Diệp đột nhiên mở mắt ra, cắn môi dưới.

" Khi nào?"

" Vừa rồi..."

" Ai?" Y muốn đem nó xé nát.

" Hoàng Ảnh."

" Không quen..." Lăng Diệp không nhận.

" Hồi nhỏ không phải còn chơi rất hảo sao, trưởng thành liền không quen?"

Tướng quân đại nhân ngồi xổm xuống, vỗ đỉnh đầu Lăng Diệp, không chút để ý vuốt ve tóc y.

" Kỳ thực ngươi giả vờ không biết cũng không sao, dù sao hắn nhất định phải là đệ nhất phu nhân của ngươi."

" Nếu ta nhớ không lầm, hắn chỉ thức tỉnh sơ bộ."

Theo quy củ trong tộc, mỗi đời, người mạnh nhất sẽ là Thiếu chủ.

Đệ nhất phu nhân của Thiếu chủ có thể là nam, có thể là nữ, nhưng phải sau khi thú tính hoàn toàn thức tỉnh mới có thể thư phục, như vậy mới cam đoan gien đời kế tiếp tuyệt đối tốt đẹp.

" Không sao... Nhanh thôi... Chờ hắn hoàn thành thú hóa, ta liền an bài các ngươi giao phối."

" Ta cự tuyệt!" Lăng Diệp hất tay phụ thân ra." Ta không làm được."

Tướng quân đại nhân đứng lên, bóng dáng cao lớn bao phủ trên đỉnh đầu.

" Không làm được cũng phải làm."

" Ta muốn đối thoại với tộc trưởng."

" Tộc trưởng nói, nếu ngươi cố ý muốn chung tình với một nhân loại, vị trí Thiếu chủ... Đổi người khác đến ngồi cũng không có việc gì."

Lăng Diệp cười lạnh.

" Ta lại muốn xem, một thế hệ này của chúng ta, ai có bản lĩnh cắn thắng ta?"

Tiểu hài tử trong tộc lúc sinh ra đều tiến hành so gien, thế hệ này, không có bất cứ ai có gien trội hơn Lăng Diệp, mà sự thật cũng chứng minh, Lăng Diệp thú tính hoàn toàn thức tỉnh, không người nào có thể chống cự.

Bất quá ---- sự tình chung quy có ngoại lệ.

Chẳng hạn như, đứa trẻ từ nhỏ liền bị Lăng tướng quân ném vào Hắc Phố kia.

Số nam nữ Lăng tướng quân thượng qua nhiều không kể xiết, dùng thú thân thượng lại ít ỏi không có bao nhiêu, một khi dùng thú hình, tiêu biểu cho việc đánh dấu hiệu kẻ thư phục trên thư thú, hơn nữa, thư thú rất có thể vì vậy mà mang thai.

Dù vẫn cẩn thận, Lăng tướng quân vẫn trước ngựa lỡ chân, Dã Kê chính là Lăng tướng quân lưu lại cho mẫu thân Dã Kê sau khi cuồng loạn.

Tướng quân không phải tộc trưởng, không cần tuân thủ quy củ hài tử chỉ có thể từ đệ nhất phu nhân sinh ra, huống chi Dã Kê này nhân thú tạp giao xảy ra đột biến gien, gien sau đột biến hơn Lăng Diệp một bậc. Dã Kê sau khi sinh ra, Tướng quân lập tức muốn đem hắn tiếp về Lăng gia. Nhưng là thư thú nguyên phối của Tướng quân, Lăng phu nhân đưa ra yêu cầu của nàng: đứa trẻ kia không thể lớn lên ở Lăng gia.

Cứ như vậy, Lăng Diệp một lòng cho rằng mình ưu đẳng nhất cũng không biết rằng trong góc Hắc Phố âm u, y có một đệ đệ lặng lẽ lớn dần, rất có thể một ngày nào đó sau này lén cắn đứt cổ y.

Lăng tướng quân cười đến ý vị sâu xa.

" Lăng Diệp, không nên quá cuồng ngạo."

" Phụ thân... Có ý gì?"

Tướng quân đại nhân không trả lời, gã xoay người đi khỏi lồng sắt, chỉ chừa một bóng lưng cho Lăng Diệp.

Gã nghĩ, nhi tử này thiếu đả kích, chờ y rõ ràng nếm được tư vị khuất nhục, sẽ hiểu rõ thế giới này cũng không phải xoay quanh y.

Các trưởng lão có thể chọn y làm Thiếu chủ, cũng có thể tước đi quyền Thiếu chủ của y.

Đến lúc đó gã lại muốn xem, Lăng Diệp là tiếp nhận Hoàng Ảnh hay đem thư thú hợp ý mình hiến cho người khác như một cống phẩm.

Dã Kê được Lăng tướng quân ký thác kỳ vọng lúc này giống như một con cún lớn đang kinh hãi.

" Bảo bối, ta sai rồi... Ta không nên lấy cái hộp của ngươi..."

Tối hôm qua uống không ít rượu, Dã Kê nằm xuống liền ngủ, trong mắt y, chuyện trên yến hội đó cũng chỉ to cỡ hạt mè, nhiều nhất bị người cười châm biếm, không ngờ Lãnh Tử Diễm sẽ vì vậy mà bị phạt.

Buổi sáng thức dậy đang muốn ăn điểm tâm, lại nghe một đám người hầu ở đó nói thiếu gia bị đánh, đâu cũng là máu chảy.

Dã Kê cả kinh điểm tâm nghẹn ở cổ họng, lòng như lửa đốt đẩy cửa phòng Lãnh Tử Diễm ra.

Lãnh Tử Diễm ghé sấp trên giường, phần lưng không được chữa trị huyết nhục lẫn lộn, nhìn thấy ghê người.

" Người tới, mẹ nó, người mau tới!"

Bác sĩ Lãnh gia sau khi được gia chủ cho phép nhanh chóng đem thiếu gia mang vào phòng chữa bệnh.

Lúc ấy, Lãnh Tử Diễm đã bắt đầu sốt cao, cả người thần trí không rõ, mơ mơ hồ hồ thấy bóng dáng Dã Kê trước mặt lung lay, nhịn không được một cái tát vung lên mặt y.

" Ngươi... Lăn đi."

" Đại ca, chúng ta trước tiên trị thương, trị xong ta lăn cho ngươi xem."

" Đều tại ngươi, đều là lỗi của ngươi."

Người hầu đi ngang qua thấy nhị thiếu gia tự tát mặt mình, nhịn không được âm thầm đau lòng, gương mặt thanh tú như vậy lại tát đến vừa đỏ vừa sưng, thật đáng tiếc!

Khó khăn lắm mới chờ được mấy bác sĩ giúp Lãnh Tử Diễm xử lý xong thương khẩu, Dã Kê canh giữ bên giường sống chết không chịu đi.

Cô giúp việc đưa cơm đến y cũng không ăn.

" Đại ca như vậy, ta sao còn nuốt nổi."

" Nhị thiếu gia, ngươi đối với thiếu gia thật tốt."

Các cô giúp việc cảm động đến hồ đồ.

Khua khua tay đuổi cô giúp việc hảo tâm ra, Dã Kê lại bắt đầu lặp đi lặp lại nhắc mãi.

" Ta sai rồi, ta không phải cố ý...."

“ Không phải cố ý... Cái hộp sẽ rơi xuống?" Lãnh Tử Diễm nghiến răng nghiến lợi.

" Bảo bối.... Ngươi tỉnh?"

Dã Kê sờ trên trán Lãnh Tử Diễm, phát hiện vẫn rất nóng, trên trán bảo bối chắc chắn có bị đánh qua, kéo ra một vết máu... Vậy mà Lãnh Thừa Phong cũng hạ thủ cho được!

" Hộp sao lại rơi xuống?" Thanh âm trầm đục, ngữ điệu băng lãnh.

" Ta..."

" Nói!"

" Lãnh Thiểu Mục lấy khủy tay đụng ta."

Lãnh Tử Diễm không tin.

" Ta đoạt cũng không được, hắn chạm một cái liền rớt?"

" Bảo bối... Lúc ngươi đoạt, ta trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, lúc hắn đụng..." Dã Kê cười gượng nói. "Ta thấy ngươi đi, vẫn lén nhìn ngươi, nếu không sao lại bị hắn thừa cơ mà vào?"

Lãnh Tử Diễm khóe miệng giật giật.

" Bảo bối, ngươi tha thứ cho ta đi."

" Bảo bối... Bảo bối.... Bảo bối...."

Mắt thấy Lãnh Tử Diễm muốn cầm lấy bình hoa bên giường, Dã Kê vội vàng bắt lấy tay hắn.

" Bảo bối, thương, thương..."

Còn chưa nói xong, băng vải sau lưng lập tức nhiễm máu, Lãnh Tử Diễm môi run rẩy, cũng không biết là tức giận hay đau đớn.

Nghĩ hắn thân hình cao lớn như thế, bị một gia hỏa nhỏ hơn hắn gọi bảo bối... Không ghê tởm hay sao?

Đôi mắt đen kịch nháy mắt lạnh như băng thạch.

" Gọi bậy nữa, ta cắt lưỡi ngươi xuống, nói được thì làm được!"

Dã Kê trong lòng run rẩy.

Mẹ nó, toàn gia đều thích uy hiếp người ta.

Già muốn đem y cắt khúc, nhỏ muốn cắt lưỡi y.

Nếu không phải bảo bối rất hợp khẩu vị, y còn ủy khuất bản thân sao?

" Không đáp ứng?"

" Đáp ứng, đáp ứng." Dã Kê vẻ mặt bi tráng. "Ta về sau sẽ kêu đại ca."

Lãnh Tử Diễm thản nhiên nhìn một cái.

" Lăn cho ta xem…. Ngươi không phải nói muốn lăn cho ta xem sao?"

" Bảo..." Ánh mắt lãnh liệt phóng tới như dao nhỏ, Dã Kê vội vàng sửa miệng. "Đại ca... Ngươi không thể đối với ta như vậy."

Lãnh Tử Diễm hạ mắt xuống không lên tiếng.

" Ai u, ta lăn ta lăn, đại ca muốn xem, ta liền lăn cho đại ca xem."

Dã Kê tội nghiệp ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu, cực giống tội phạm đang cải tạo.

" Đại ca... mấy vòng?"

Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng, chậm rãi nói.

" Hài lòng mới thôi."

" Ai, ta xem, ta xem..." Các cô giúp việc chen vào cửa phòng điều trị. "Nhị thiếu gia đang làm cái gì vậy?"

" Chọc cho thiếu gia vui đó."

Cô giúp việc xinh đẹp hai tay nắm hình trái ðào.

" Nếu ta có đệ đệ tốt như vậy thì thật là tuyệt!"

" Hắc hắc, là muốn có tình nhân như vậy sao?” Bên cạnh lập tức có người trêu ghẹo.

Cô giúp việc đỏ mặt.

" Tình nhân vui tính hóm hỉnh lại chu đáo hiểu chuyện như vậy, ai không muốn?"

" Kỳ thực thiếu gia cũng không tồi...."

Các cô giúp việc bỗng nhiên im lặng, thiếu gia là không tồi, nhưng... Ai dám tới gần chứ?

Ô... Sẽ đông chết.
Bình Luận (0)
Comment